Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 4



Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Cố Nam Hề đứng dậy, trên mặt xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ: “Tất nhiên em sẽ hỗ trợ rồi.”

Nhưng đây là việc có thể giúp sao? Dùng miệng bón rượu, chuyện này với việc bị mọi người phát hiện ra hai người từng hôn nhau có gì khác nhau đâu chứ?

Cố Nam Hề khóc không ra nước mắt, sao bản thân cô lúc trước lại nóng đầu mà đi hôn trộm cái tên Phó Dĩ Diệu tính tình lãnh đạm này chứ?

Phó Dĩ Diệu giống như đã nhìn thấu nội tâm của cô, liền chỉ cô cách: “Làm nũng, la lối, khóc lóc gì đó cũng được. Chỉ cần em mở miệng, bọn họ dám nói không chắc?”

Cố Nam Hề nhịn không được dẫm chân Cố Dĩ Diệu một cái, chả có ai nham hiểm như anh cả.

Rõ ràng cục diện rối rắm này là của anh. Vậy mà anh có thể an toàn mà rút lui, đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu cô để cô một mình đi gánh chịu.

Cố Nam Hề chắp hai tay trước ngực, dịu dàng mềm mại nói: “Các vị đại ca xin thương xót. Em cũng chỉ là một con tin đáng thương bất lực mà thôi. Xin các vị huynh đài ở đây giơ cao đánh khẽ.”

Thiệu Văn Dật chỉ vào Phó Dĩ Diệu mà nói: “Cậu cũng quá vô sỉ rồi đó, còn lôi cả Nam Hề đến làm lá chắn.”

Phó Dĩ Diệu vắt tay lên vai Cố Nam Hề, cười nói: “Bọn tôi đây là huynh muội tình thâm.”

Cuối cùng hình phạt đại mạo hiểm của Phó Dĩ Diệu dưới sự năn nỉ, ỉ ôi của Cố Nam Hề mà dừng lại.

Qua lần thất bại này, sau đó Phó Dĩ Diệu không thua nữa, đổi lại là mọi người quỳ dưới chân anh mà xin tha.

Phó Dĩ Diệu còn giả nhân giả nghĩa mà nói với Cố Nam Hề rằng: “Em gái à! Anh trai trút giận cho em.”

Cố Nam Hề thật lòng đồng cảm với mọi người vì dù sao cô cũng đã từng trải qua cảm giác này rồi.

Lúc nãy, ai giở trò với Phó Dĩ Diệu thì bây giờ lại chết càng thảm.

Thật tiếc cho hình tượng văn nhu nho nhã của anh đã ngấm vào tận sâu trong xương tủy. Cho nên người người cứ nghĩ anh ấy là thiên chi kiêu tử, quang minh lỗi lạc.

Vì ở đây còn có một nữ sinh là Cố Nam Hề cho nên cuộc tụ hội này của mọi người chưa đến 12 giờ đã tan. Phó Dĩ Diệu đã uống rượu vì vậy nên Cố Nam Hề phải lái xe.

Trước khi ra về, Thiệu Văn Dật không quên dúi mấy tác phẩm của Điệp Phi Ngữ cho Cố Dĩ Diệu, còn dặn đi dặn lại anh về nhớ xem cho kỹ.

Phó Dĩ Diệu cầm túi văn kiện ném ra ghế sau, còn mình thì đi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Một đường an toàn về tới nhà. Cố Nam Hề lái xe của Phó Dĩ Diệu vào gara rồi mới đánh thức anh dậy.

Phó Dĩ Diệu mở mắt ra. Không biết có phải là do chưa tỉnh ngủ hay không mà trong ánh mắt anh mang chút mơ màng.

Cực kỳ giống ánh mắt của mùa hè năm đó sau khi cô hôn trộm anh.

Cố Nam Hề có chút hốt hoảng. Mãi đến khi bên tai truyền đến giọng nói của Phó Dĩ Diệu: “Về đến nhà rồi à?”

Cô như choàng tỉnh từ trong giấc mộng, mà Phó Dĩ Diệu thì đã khôi phục bộ dạng thường ngày rồi.

Cố Nam Hề đáp: “Về đến nhà rồi! Anh có thể tự về không?”

Phó Dĩ Diệu xoa xoa đầu Cố Nam Hề: “Thật hiếm thấy em quan tâm đến anh như vậy. Yên tâm đi, anh không say.”

Cố Nam Hề hất tay Phó Dĩ Diệu, hừ lạnh nói: “Ai thèm quan tâm đến anh chứ?”

Phó Dĩ Diệu thu tay lại, vươn ra ghế sau lấy túi văn kiện.

Cố Nam Hề nhìn thấy túi văn kiện, cũng không để ý.

**

Ngày hôm sau, sau khi Cố Nam Hề cùng Chu Cẩn Niên ăn cơm xong trở về nhà. Người giúp việc nói cho cô biết rằng Cố Chi Sầm, Thẩm Ấu Kỳ cùng với vợ chồng Phó Bách Nghiệp và Tô Ôn Du đã trở về sau kỳ nghỉ dưỡng. Bây giờ đang ở bên nhà họ Phó.

Nghe thấy tin cha mẹ và cha mẹ nuôi đã trở về sau một tháng xa cách, cô có chút đợi không nổi mà chạy ngay sang nhà họ Phó.

Phòng khách nhà họ Phó, mọi người đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ.

Cố Nam Hề vừa vào đến cửa, giọng ngọt như mía lùi mà nói: “Cha, mẹ, cha mẹ nuôi, cuối cùng mọi người cũng đã về rồi! Con nhớ mọi người muốn chết.”

“Cũng đâu có thấy con gọi điện cho chúng ta đâu.” Thẩm Ấu Kỳ nhìn cô con gái không có lương tâm nhà mình mà nói.

“Cái đó, không phải là con sợ làm phiền mọi người nghỉ dưỡng à.” Cố Nam Hề mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối. Không có ai quản túc, tự do tự tại, dại gì mà lại đưa mình đến cửa cho mọi người thẩm tra này nọ chứ.

Nhưng mà một tháng qua, cô cũng thật sự nhớ mọi người mà.

Cố Nam Hề ngồi xuống bên cạnh Phó Dĩ Diệu, nhỏ giọng nói: “Mọi người trở về. Sao anh không bảo với em một tiếng?”

Phó Dĩ Diệu rũ mắt cười lạnh: “Sợ ảnh hưởng đến việc em đi hẹn hò.”

“Anh đừng có mà vấy bẩn quan hệ thuần khiết giữa em và thầy Chu.”

Phó Dĩ Diệu chỉ liếc cô một cái, không tiếp lời.

Phó Bách Nghiệp hỏi một chút về tình hình công ty. Phó Dĩ Diệu đều trả lời rất trôi chảy, cuối cùng hỏi ý kiến của Phó Bác Nghiệp một số chuyện: “Cha, năm nay con muốn cho W Đại thêm một suất thực tập sinh.”

“Lý do?”

Ở Phó thị, tất cả mọi việc đều có quy tắc và điều lệ của nó, lãnh đạo cũng không thể phá vỡ.

“Mấy sản phẩm mới của D&L quý mới đây cũng không có gì đột phá, doanh thu cũng bình thường. Mà trong tay con đang có mấy tác phẩm, thiết kế cũng khá là độc đáo và đặc biệt. Tạo thêm một cơ hội, nói không chừng có thể đột phá được. Nhưng mà chúng ta ước định với bên W Đại bao nhiêu suất sẽ cấp bấy nhiêu suất, còn suất riêng này là lý do cá nhân.”

Sau khi Phó Dĩ Diệu nói xong, cả phòng khách có chút yên tĩnh.

Cố Nam Hề để ý trên tay Phó Dĩ Diệu cầm một túi văn kiện. Mặc dù túi văn kiện nào cũng giống nhau nhưng Cố Nam Hề cảm thấy hẳn là túi văn kiện tối hôm qua.

Vốn dĩ không phải là văn kiện quan trọng gì, chỉ là tác phẩm thiết kế của người khác mà thôi.

Trầm mặc mấy giây, Tô Ôn Du nói: “Là của con gái sao?”

Người lớn trong nhà không hẹn mà cùng dồn ánh mắt lên trên người Cố Nam Hề, trong ánh mắt mang chút phức tạp.

Ngữ khí của Phó Dĩ Diệu bình tĩnh đáp: “Đúng, là con gái. Nhưng không liên quan đến giới tính, chỉ là con cảm thấy tác phẩm của người ta cũng không tồi.”

“Con làm thế nào mà quen cô ta?”

Phó Dĩ Diệu bật cười: “Mẹ, con chỉ là tuyển một thực tập sinh mà thôi. Mẹ đây là chuẩn bị lôi tổ tông mười tám đời nhà người ta ra truy xét một lượt đấy à? Nếu cảm thấy đến quyền lợi này con còn không có thì cứ để cô ấy tham gia như bình thường đi.”

“Mẹ hỏi một chút thì sao chứ? Ai mà biết cô ta có phải loại con gái tâm cơ muốn tiếp cận dụ dỗ con trai yêu quý của mẹ không chứ?”

Ở trong cái nhà này, Tô Ôn Du chính là trời, mà Phó Dĩ Diệu tất nhiên không thể thắng bà, anh cũng không ý kiến qua lại với bà.

Cố Nam Hề nhìn chằm chằm túi văn kiện kia, Tác phẩm như thế nào mới được Phó Dĩ Diệu tán thưởng như vậy chứ? Cô cũng muốn tận mắt xem xem. Vì vậy, mà nhẹ nhàng mở miệng: “Có thể cho em xem một chút được không?”

Phó Dĩ Diệu đem văn kiện đưa cho Cố Nam Hề. Cô mới mở ra thì ở dưới góc đã thấy dấu ấn hình hồ điệp, cô buột miệng thốt lên: “Là Điệp Phi Ngữ?”

“Em quen à?” Phó Dĩ Diệu có chút bất ngờ.

“Là bạn học. Các giáo viên chuyên nghiệp đều rất hay khen cô ấy.”

Cố Nam Hề lật lật tác phẩm của Điệp Phi Ngữ. Quả thật là độc đáo, khó trách lại lọt vào mắt xanh của Phó Dĩ Diệu.

Hoàn cảnh của Điệp Phi Ngữ cô có nghe kể qua một chút. Cô ấy là con riêng nhà họ Điệp, mà trong giới thượng lưu kiêng kị nhất chính là thân phận này. Chỉ cần là do vợ cả sinh ra thì đều cực kỳ ghét những người mang thân phận con riêng này, mặc dù họ cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình.

Cô và Điệp Phi Ngữ bình thường cũng không qua lại, chỉ có những lúc cùng học môn chuyên ngành.

Cố Nam Hề đưa lại cho Phó Dĩ Diệu, còn không quên khen anh một tiếng: “Ánh mắt không tồi.”

Phó Dĩ Diệu nghe trong giọng nói của cô không có mấy nhiệt tình, lại có ý trào phúng. Liếc cô một cái, mở miệng nói: “Cô ấy đắc tội với quá nhiều người à?”

“Nếu em nói đúng thì anh sẽ đánh rớt cô ấy à?”

Phó Dĩ Diệu cười cười nói: “Sẽ không.”

Cố Nam Hề trừng anh một cái, không thèm để ý đến anh.

Có giới tính mà chả có nhân tính.

Để ý thấy sóng ngầm giữa hai người, Tô Ôn Du giả bộ vô tình nói: “Tiểu Hề không phải cũng sắp thực tập sao, đến Phó thị hỗ trợ là tốt rồi.”

Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên, không nhịn được nhìn Phó Dĩ Diệu. Phó Dĩ Diệu tuy rằng đang cười nhưng trong mắt lại có ý trêu đùa: “Cũng được, chỉ sợ em ấy không chịu thiệt được thôi.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại mạng ý tứ “Thôi bỏ đi, chỉ tổ lãng phí tài nguyên của công ty.”

Bản tính hiếu thắng của Cố Nam Hề triệt để bị khơi gợi lên: “Anh trai cũng quá khiêm tốn rồi, đến Phó thị sao lại gọi là thiệt thòi được.”

“Nói như vậy xem như đã quyết định rồi nhé.” Tô Ôn Du vui như tết, dễ dàng như thế đã có để buộc hai người vào một chỗ rồi.

“Ngày mai nhớ dậy sớm đó.” Phó Dĩ Diệu rũ mắt xuống, ý cười kia chắc chắn là vui sướng khi người gặp họa đây mà.

Cố Nam Hề rụt cổ, nhẹ giọng hỏi: “Phải dậy lúc mấy giờ?”

Phó Dĩ Diệu trả lời cô: “Sáu.”

“Vì sao phải dậy sớm như thế chứ? Không phải sớm đi chiều về ư?” Cố Nam Hề không cam tâm nói. Kỳ nghỉ hè của cô mới bắt đầu, cô còn chưa tận hưởng được mấy ngày sung sướng đâu.

“Đó là thời gian đi làm của công nhân viên, chứ anh bảy giờ đã đến công ty rồi.”

“Em là người mới bước chân vào nghề mà! Cứ đối đãi như công nhân viên bình thường là được, không cần theo khung giờ giấc của lãnh đạo như anh đâu.” Cố Nam Hề cố gắng cứu chữa.

Phó Dĩ Diệu cười nhạt: “Anh còn phải đón em đi làm, vì vậy em phải đi cùng giờ với anh rồi.”

“Em làm gì cần anh đón chứ! Em có thể tự mình lái xe, cũng có tài xế riêng, không cần phiền phó tổng giám đốc Phó đâu.”

“Anh phải thông báo với em rằng, chức vụ của em là trợ lý cá nhân. Vì vậy, em phải theo anh 24/24 tùy anh sai bảo.”

Cố Nam Hề không thèm che giấu sự ngạc nhiên của mình, mắt trợn to miệng há hốc cả ra.

Sau một lúc lâu mới hỏi: “Có phải em còn không có tự do cá nhân nữa ư?”

“Để xem biểu hiện cá nhân của em.”

“Em còn chưa ký lết bất cứ hợp đồng gì với anh đâu nhé. Bây giờ, em muốn chuồn khỏi đây. Tạm biệt!”

Cái gì mà lòng dạ tư bản hiểm độc. Một ngày 24 tiếng tùy anh sai sử, mấy lời không có lương tâm như thế mà anh cũng có thể nói ra được.

“Một tháng mười vạn, tự anh trích tiền túi ra trả.”

“Em đường đường là đại tiểu thư nhà họ Cố. Lẽ nào thiếu tiền à?”

“Theo anh được biết thì tiền tiêu vặt của em đều từ thẻ ngân hàng của cha em mà rút ra nhưng thẻ thì vẫn ở trong tay ông ấy. Đã vậy đợt này ông ấy còn hạn chế tiền chi tiêu của em. Hơn nữa, tiền riêng trong thẻ của em cũng chưa đến mười vạn đầu nhỉ?”

Cố Nam Hề hóa đá. Sụp đổ hoàn toàn.

Từ trước đến nay, trên phương diện vật chất cô không thiếu thốn thứ gì. Nhưng mà tiền mặt trong túi thì cô không có là sự thật.

Chủ yếu là cha mẹ cô quá thận trọng, sợ cô bị lừa tiền lừa sắc.

Cố Nam Hề nhìn Phó Dĩ Diệu: “Em trả giá lớn như thế mà lương một tháng cũng chỉ có mười vạn. Em cảm thấy thật sự mệt mỏi.”

“Em có vẻ chưa biết tiền lương thực sự của thực tập sinh nhỉ?”

Cô tất nhiên là biết chứ nhưng mà vẫn muốn nói điều kiện với anh. Nhỡ đâu lương tâm của anh trỗi dậy thì sao.

“Cuối năm sẽ cho em một tấm thẻ phụ của anh.”

Ánh mắt Cố Nam Hề sáng lấp lánh: “Hạn mức là bao nhiêu?”

“Không có hạn mức.”

Bốn chữ giống như tiếng trời, làm cho tâm tình của Cố Nam Hề phấn chấn trở lại, nhiệt huyết sôi trào: “Ngày mai sáu giờ, đúng sau giờ em sẽ dậy. Anh nhớ lời anh nói đấy nhé.”

“Chờ em dậy nổi rồi nói sau.”

Anh còn không hiểu cô ư? Ngày mai đừng nói sáu giờ, cô đừng có đến bảy giờ còn nhây chưa chịu dậy là may lắm rồi.

Cố Nam Hề giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy. Một bên xin lỗi, một bên hứa hẹn, khẳng định với anh sẽ dậy sớm.

Phó Dĩ Diệu nghe một chút cũng bỏ qua. Không hiểu tại sao lại tìm cho mình một cục phiền phức, làm lãng phí hết thời gian vàng bạc quý báu của anh.