Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 46



Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Bởi vì sắp đến cuối năm, Phó Dĩ Diệu gần đây cực kỳ bận rộn. Hai người đến cả thời gian ăn cơm riêng với nhau cũng không có.

Nhìn lịch trình làm việc của anh, chút suy nghĩ vụn vặt kia của cô cũng bị đánh tan, còn hận không thể bảo dì giúp việc mỗi ngày đều làm mấy bữa ăn dinh dưỡng cho anh.

Cho dù anh có trêu ghẹo là bổ về phương diện kia cũng chả sao.

Chỉ là Phó Dĩ Diệu mới ăn được mấy miếng lại bị gọi đi họp, cuối cùng bữa ăn dinh dưỡng kia cũng chui tọt vào bụng cô.

Bằng mắt thường có thể thấy gần đây cô tăng cân rồi, vì thế lập tức dừng kế hoạch bữa ăn dinh dưỡng lại.

Hôm nay, gần lúc tan, làm điện thoại Cố Nam Hề nhận được một tin nhắn.

[Sáu giờ đến sân bay đón em.]

Đuôi lông mày của cô lập tức nhiễm ý cười.

Thư ký trường cầm văn kiện trong tay đến hỏi cô: “Nam Hề! Lát nữa rảnh không? Giúp chị đưa phần văn kiện này với.”

“Chị Văn, thật ngại quá. Lát nữa, em có chút việc phải đi trước.”

Bị thư trưởng nhìn về hướng phòng làm việc của Phó Dĩ Diệu rồi lại nhìn Cố Nam Hề đang hứng chí bừng bừng, đáp: “Được rồi, vậy chị nhờ người khác vậy.”

Cố Nam Hề nhanh chóng sắp xếp gọn gàng bàn làm việc rồi rời khỏi văn phòng.

Cố đồng nghiệp đi qua, nghi ngờ hỏi: “Nam Hề có chuyện gì mà vui thế?”

“Không biết.”

“Mấy ngày nay tâm trạng của cô ấy hình như rất kém, bỗng nhiên bây giờ lại trở nên vui vẻ thế. Chắc là có liên quan đến tiểu Phó tổng nhỉ?”

“Tiểu Phó tổng còn ở bên trong đấy. Đừng tám chuyện nữa, lo làm việc đi.”

Cố Nam Hề mời từ tập đoàn Phó thị đi ra liền gặp phải cảnh tắc đường. Cô đeo tai nghe Bluetooth lên rồi gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên một tiếng tút, đối phương liền nhận máy.

Cố Nam Hề: “Em trai à! Chỗ chị tắc đường. Chắc em phải chờ một lát rồi.”

“Được rồi, chị lái xe cẩn thận đó.”

“Sao em không nói sớm cho chị biết?”

“Không thể tin tưởng được kỹ thuật lái xe của chị, nếu không phải hết cách rồi thì…”

Cố Nam Hề: “…Đây là thái độ nói chuyện với chị ruột của em à?”

“Bà cô à! Chị chỉ ra đời sớm hơn em mấy phút thôi.”

“Sớm một giây cũng là chị nhé. Chấp nhận đi.”

“Cúp đây.”

Cố Nam Hề lái xe mất một tiếng đồng hồ mới đến được sân bay. Vừa nhìn một cái đã thấy được bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Cố Bác Duyên trong đám người. Lập tức vui vẻ chạy vèo đếm ôm chầm lấy cậu.

Cố Bác Duyên bày ra vẻ mặt chán ghét: “Trước mặt công chúng, em hô lên đấy.”

“Nhưng mà bây giờ là em chiếm tiện nghi chị đó.”

“Cái tiện nghi này thật làm không dám nhận đâu.”

Cố Nam Hề: “Cố Bác Duyên! Cẩn thận chị đánh em đó.”

Khóe miệng Cố Bác Duyên cong lên một độ cong nhỏ, trầm thấp nói: “Về nhà thôi.”

“Chuyện em trở về, cha mẹ có biết không?”

“Còn chưa báo cho bọn họ nữa. Anh Dĩ Diệu bận à? Hẹn anh ấy cùng ăn bữa cơm đi.”

Nghe thấy tên Phó Dĩ Diệu, cảm xúc của Cố Nam Hề giảm đi mấy phần, “Anh ấy bận chết luôn ý.”

Cố Bác Duyên giật mình, nhịn không được nhìn Cố Nam Hề. Cô bị nhìn đến hoảng: “Gì thế?”

“Chị với anh Dĩ Diệu sao thế?”

“Sao là sao cái gì? Chả có gì cảm bọn chị không phải vẫn luôn như thế à?”

“À ~~” Cố Bác Duyên nở nụ cười sâu xa.

Cố Nam Hề ra vẻ bình tĩnh ném chìa khóa xe cho cậu: “Đã ghét bỏ kỹ thuật lái xe của chị thì em đến lái đi.”

**

Tập đoàn Phó thị.

Không khí trong văn phòng đang yên lặng bỗng nhiên có người hét lên.

“Chuyện gì vậy trời?”

“Đây có phải Cố tiểu thư không?” Có người đưa ảnh chụp trong điện thoại qua cho đồng nghiệp ngồi cạnh xem.

“Rất giống nha.”

“Anh đẹp trai bị cô ấy ôm kia là…”

Có người chỉ chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phó tổng hình như vẫn đang tăng ca.”

“Cái gì? Cố tiểu thư ôm ai cơ?”

Văn phòng dần trở nên rối loạn.

“Là fan hâm mộ của Kiều Thời Dạ chụp. Hôm nay, vừa lúc Kiều Thời Dạ có chuyến bay đáp xuống đây, một đám người đến tiếp đón, còn có người nhận nhầm anh đẹp trai kia là minh tinh nữa cơ.”

“Nhìn tư thế này hình như không phải do góc chụp đâu nhỉ?”

“Không phải do góc chụp đâu, còn có video làm chứng nữa cơ.”

Tin đồn truyền với tốc độ chóng mặt, một chốc đã đến trên phòng làm việc của giám đốc.

Người đồng nghiệp lúc trước và thư ký trường nhìn thấy Cố Nam Hề hứng chí bừng bừng ra khỏi công ty thì đã cảm nhận được rằng sắp có giông tố xảy ra rồi.

Phó Dĩ Diệu ở trong văn phòng, anh giao lại tất cả hạng mục cho Tiêu Mặc, xoay xoay cái cổ cứng đờ.

Ngay sau đó cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Nam Hề hỏi cô ngủ chưa, có muốn ăn khuya không.

Một lúc sau thông báo wechat vang lên.

[Dư Thần: [Hình ảnh.]]

[Dư Thần: Nghe nói là vị tiểu công chúa kia nhà cậu.]

Trên tấm ảnh Cố Nam Hề bị chụp rất rõ, còn người đàn ông kia thì rất mơ hồ, chỉ lộ nửa bên mặt.

Một giây sau Phó Dĩ Diệu gọi điện thoại cho Cố Nam Hề, kết quả là thông báo nhắc nhở đầu dây bên kia đã tắt máy.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, sự bực bội không ngừng dâng lên trong lồng ngực. Trong phút chốc, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa văn phòng, tất cả mọi người đều lập tức ngồi thẳng lưng dậy. Với tình cảnh này thì Phó Dĩ Diệu cũng đã biết được đại khái tình hình, xem ra anh là người cuối cùng ở đây biết chuyện này.

Phó Dĩ Diệu dù mệt nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, chỉ là kim đo tốc độ đã bán đứng anh.

Đợi đến lúc xe của anh dừng lại trước cổng nhà họ Cố thì cơn giận được anh cố gắng đè xuống đã gần như bộc phát.

Anh ngồi một lúc lâu trong xe, mãi đến khi đầu óc thanh tĩnh lại mới mở cửa xuống xe.

Giải quyết chuyện trong sự mất khống chế không phải cái gì tốt, đạo lý này anh vẫn hiểu.

Phó Dĩ Diệu mở cửa ra, Cố Nam Hề đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, vui vẻ nói: “Sao hôm nay anh tan làm sớm thế?”

Phó Dĩ Diệu dùng tay bóp lấy gương mặt của Cố Nam Hề, lạnh lùng nói: “Đi lên lầu với anh.”

Cố Nam Hề phát hiện sắc mặt của Phó Dĩ Diệu có chút khó coi, lo lắng hỏi: “Anh sao thế? Công việc có gì không thuận lợi ư?”

Chỉ là Phó Dĩ Diệu từ đầu đến cuối vẫn không hé răng nói nửa lời.

Sau khi vào đến phòng của Cố Nam Hề. Phó Dĩ Diệu không thèm mở đèn, liền đè cô lên vách tường, khí tức mãnh liệt không thèm che giấu.

Cố Nam Hề ngước mắt nhìn anh, giọng nói tràn ngập lo lắng hỏi: “Phó Dĩ Diệu, anh sao thế?”

“Tiểu Hề.” PHó Dĩ Diệu cúi đầu xuống, ánh mắt u ám nhìn cô.

Cố Nam Hề giang tay ra ôm lấy anh giống như là trấn an đứa trẻ, giọng nói mềm mại: “Không sao đâu mà, anh có chuyện gì thì cứ nói với em.”

Chỉ là cái ôm này như chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của anh, cơ thể anh bỗng dưng cứng đờ.

“Anh ăn cơm chưa? Em đi bảo dì làm cơm cho anh nhé?”

“Hôm nay em đi đâu?” Phó Dĩ Diệu trầm giọng hỏi.

Cố Nam Hề như là không chút suy nghĩ trả lời: “Đâu có đi đâu đâu. Sao thế?”

Phó Dĩ Diệu nắm lấy cằm của cô ép cô ngẩng đầu lên, chỉ là thần sắc anh rất lạnh lùng “Tiểu Hề! Hôm nay, em đi đâu?”

Cố Nam Hề vì câu chất vấn lạnh như băng này của anh mà nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Trên trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm vang dội làm cho không khí giằng co ở trong phòng càng nghiêm trọng.

“Em…”

Một tiếng sấm giáng xuống cắt ngang lời nói của anh.

Mặc dù không nghe rõ nhưng trực giác của Cố Nam Hề cho cô biết tuyệt đối chả phải lời dễ nghe gì.

Cố lạnh mặt nhìn anh: “Nếu như anh cứ dùng bộ dạng này mà nói chuyện với em, em cũng không có tâm trạng nói chuyện với anh nữa.”

Ý gì đây? Không tỏ tình không cầu hôn cô thì thôi đi! Gần đây biết anh bận, cô cũng không dám đi làm phiền anh, còn dặn dì làm đồ ăn dinh dưỡng cho anh nữa. Kết quả anh ăn không được mấy miếng làm cô phải ăn thay, hại cô tăng cân. Cô đã nhân nhượng không thèm so đo với anh rồi.

Bây giờ thì sao? Khó được hôm về sớm. Không ăn nói dễ nghe với cô thì thôi đi, còn giống như hỏi cung phạm nhân vậy. Có phải gần đây cô chiều anh quá nên anh cảm thấy anh có làm gì thì cô cũng sẽ không tức giận nữa không?

“Vì sao không có tâm trạng?” Phó Dĩ Diệu vẫn hùng hổ dọa người.

Điệu bộ cường thế này của Phó Dĩ Diệu làm cơn giận trong lòng cô bùng phát lên. Cô đưa tay đẩy anh ra, chỉ là lồng ngực anh cứng như thép, tay cô đã mỏi mà anh chả nhúc nhích chút nào.

“Hôm nay đi đâu?” Phó Dĩ Diệu lại hỏi lần nữa.

Cố Nam Hề càng tức hơn: “Em có thể đi đâu? Trừ đi làm thì về nhà thôi.”

“Nghĩ lại.”

“Nghĩ cái rắm ý! Có phải anh bị điên không hả?”

“Cố Nam Hề, sự kiên nhẫn của anh có hạn.”

“Em mới mất kiên nhẫn đấy! Anh tưởng anh là ai? Đây là nhà em! Bây giờ em muốn đuổi anh ra khỏi đây. Anh liền phải đi!”

Phó Dĩ Diệu càng sa sầm: “Em cảm thấy anh là ai?”

Cố Nam Hề ngậm miệng không nói lời nào. Người tức giận thì rất dễ nói sai, cô không muốn hối hận.

Chỉ là sự trầm mặc của cô lại làm hỏa khí của anh càng lớn hơn. Nghĩ đến việc cô ôm người đàn ông khác rồi nở nụ cười xán lạn lộ ra má lúm đồng tiền, Phó Dĩ Diệu lại cảm thấy lồng ngực mình như căng cứng lại.

Cố Nam Hề thờ dài hỏi: “Phó Dĩ Diệu! Rốt cuộc anh sao thế?”

Vừa dứt lời, khí tức che trời của anh như ập xuống, mang theo khí nóng cường thế.

Ban đêm yên tĩnh, hô hấp mập mờ càng rõ ràng.

Cố Nam Hề phản ứng chậm mất mấy nhịp, một lúc sau mới biết anh đang làm gì.

Lúc vào cửa là gương mặt bình tĩnh. Một lúc sau thì thái độ nói chuyện trở nên ác liệt. Bây giờ còn cưỡng hôn cô?

Ai cho anh can đảm đó? Nghĩ cô là giấy ư? Mặc anh nắn bóp?

Bàn tay cô định giơ lên thế nhưng lại bị anh kịp thời nắm lại, khống chế sau lưng.

Đôi môi từ trằn trọc thô bạo đến triền miên, nói rõ thái độ của anh đã mềm mỏng không ít.

Cố Nam Hề có chút không thể nhịn được mà trầm luân.

Rõ ràng thái độ của anh lớn lối như thế nhưng cô không cách nào nổi giận với anh.

Đây không hề giống phong cách thường ngày của cô chút nào!

Cố Nam Hề đẩy Phó Dĩ Diệu ra, đôi mắt mông lung, nói: “Phó Dĩ Diệu! Nếu hôm nay anh không giải thích một chút về hành vi hôm nay của mình thì em sẽ ở cục dân chính đợi anh.”

“Anh…”

Phó Dĩ Diệu vừa định mở miệng đã nhìn thấy Phó Bác Duyên đứng đối diện ở cửa.

“Bác Duyên? Em về khi nào thế?”

Cố Bác Duyên tức giận nhìn Cố Nam Hề, sau đó trả lời: “Hôm nay, Nam Hề đón em.”

Thần sắc Phó Dĩ Diệu khẽ biến.

Cố Bác Duyên nói thêm: “Cho nên người trong tấm ảnh kia là em.”

Cố Nam Hề không hiểu hỏi: “Ảnh gì?”

Cố Bác Duyên chỉ chỉ phòng mình, lúng túng nói: “Em về phòng trước, hai người cứ tiếp tục.”

Mặt Cố Nam hề đỏ lên: “Tiếp tục gì? Em không thấy gì hết.”

“Đúng! Em không thấy gì cả. Tạm biệt!”

Cố Bác Duyên quay người về phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Nam Hề nhìn Phó Dĩ Diệu, lạnh giọng hỏi: “Ảnh gì?”

Phó Dĩ Diệu bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”

“Anh còn nói láo nữa thử xem? Anh cảm thấy em bây giờ không biết ảnh chụp gì nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không biết ư?”

“Sao điện thoại của em lại tắt máy?”

“Anh đừng có đổi chủ đề. Anh không nói. Bây giờ, em sẽ đi hỏi em trai em. Nếu nó cũng không nói thì em gọi cha mẹ em về, xem nó có nói hay không?”

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Không cần phải làm lớn lên như thế.”

“Có phải lần trước quỳ bàn phím một tiếng đồng hồ còn thấy ít không? Lần này không cần quỳ đâu, đến cục dân chính giải quyết đi!”

Phó Dĩ Diệu nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không cần thiết thêm việc cho cục dân chính mà.”

“Chứ không phải là anh muốn thêm việc cho người ta à?” Cố Nam Hề tức giận nhìn anh.

Phó Dĩ Diệu: “Anh chưa từng nghĩ đến mà.”

Cố Nam Hề cười lạnh.

Cô bật đèn lên, dáng vẻ cao lãnh: “Đưa ảnh cho em xem.”

Hết cách, Phó Dĩ Diệu chỉ có thể lấy ảnh ra cho cô xem.

Nhìn ảnh chụp, Cố Nam Hề xem như cũng hiểu rõ ngọn nguồn, lạnh giọng nói: “Cho nên khi anh nhìn thấy em ôm em trai em, cảm thấy em đội cho anh một cái mũ xanh to đùng. Thế là định vấn binh hỏi tội em, trong đó bao hàm cả xụ mặt, lời nói lạnh nhạt, cộng thêm cả cưỡng hôn nữa?”

“Anh hỏi mà em đâu có nói.”

“Anh hỏi em khi nào? Em căn bản có đi đâu đâu.”

Phó Dĩ Diệu nói nhỏ: “Em đến sân bay.”

“Sao em biết anh hỏi còn bao gồm cả chỗ bình thường như sân bay chứ?”

Phó Dĩ diệu ôm chặt eo cô, nhỏ giọng nói: “Được rồi, tất cả đều là hiểu lầm mà,”

“A! Một câu hiểu lầm của anh là xong việc à?”

“Vậy hôm nay anh quỳ 2 tiếng nhé?”

“Em quản anh quỳ mấy giờ…”

Phó Dĩ Diệu lần nữa hôn cô, hô hấp dồn dập, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Anh đè thấp giọng nói: “Tiểu Hề, anh bị tức giận làm mờ mắt. Anh chưa bao giờ không thể khống chế nổi tâm tình như lúc đó. Vừa nghĩ đến việc em ôm người khác cười vui vẻ đến thế, lý trí của anh đều biến mất. Vậy nên tha thứ cho anh được không?”

Cố Nam Hề sững sờ, chần chờ hồi lâu, mới cẩn thận nói: “Sao anh lại tức giận như thế?”

“Vì em ôm người đàn ông khác, chứ không em bảo vì sao anh lại tức giận?”

“Anh… ghen rồi?” Cố Nam Hề cân nhắc dùng từ.

Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cô, dõng dạc trả lời: “Vâng, là anh ghen. Anh sắp bị cơn ghen nhấn chìm rồi.”