Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 23: Chọc ghẹo



Nghe vậy, Lâm Lãng cả kinh nói, “Công chúa thấp giọng một chút, sợ rằng có người nào có tâm tư nghe được thì công chúa sẽ gặp phiền toái mất.



Thẩm Xu chỉ lo ăn điểm tâm trong miệng, mắt chớp chớp không để bụng hừ nhẹ một tiếng, “Nghe thấy thì nghe thấy, cho dù nghe thấy cũng không thay đổi được sự thật hắn là cẩu nam nhân.



Cho dù không nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm cũng có thể nghe ra sự bất mãn trong lời nói của nàng, nếu như là nàng của trước khi mất trí nhớ, có lẽ bây giờ đã sắp cầm đao chém hắn rồi.

Đang nghĩ ngợi, Bùi Vân Khiêm nghe thấy Thẩm Xu hỏi, “Lâm Lãng, ngươi nói xem, vị cô nương hôm nay ở trong thư phòng liệu có phải thiếp thất của Bùi Vân Khiêm không?”

Lâm Lãng sửng sốt, “Hẳn là không thể nào, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói Bùi đại tướng quân nạp thiếp.



Lâm Lãng có ý muốn trấn an Thẩm Xu, không ngờ rằng, Thẩm Xu nghe vậy càng tức giận hơn, đến bánh hoa hồng cũng không buồn nhìn, nhíu mày lại, âm cuối không tự giác mà cất cao, “Cẩu nam nhân Bùi Vân Khiêm kia lại nhân lúc bổn cung không có trong phủ lén lút nạp thiếp?”

Lời nói của Thẩm Xu kinh người, Lâm Lãng và cẩu nam nhân trong lời của ai đó đang đứng ngoài cửa sổ cũng phải sửng sốt.

Lâm Lãng nuốt nước miếng, một lúc sau mới thăm dò thử hỏi, “Nếu không… công chúa trực tiếp đi hỏi tướng quân xem?”

Nghe vậy, Thẩm Xu lại lần nữa ngồi về ghế, một tay chống cằm, “Như vậy sao được, bổn công chúa sao có thể chủ động tìm hắn, ngươi thấy triều đại nào phò mã lại dám nạp thiếp chưa?”

Thẩm Xu càng nói càng tức, “Dù thế nào thì bổn công chúa cũng coi như là đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận của phủ tướng quân này, Bùi Vân Khiêm hắn vụng trộm nạp thiếp thì thôi, còn phải để bổn cung đi tìm hắn trước? Không có đâu!”

Thấy Thẩm Xu kích động như thế, Lâm Lãng cũng không dám khuyên bảo thêm gì, huống hồ nàng đã hầu hạ Thẩm Xu nhiều năm như vậy, tâm tư Thẩm Xu ít nhiều gì nàng cũng đoán được vài phần, phản ứng bây giờ của Thẩm Xu chính là ghen tuông, nàng thấy rất rõ ràng nhưng Thẩm Xu không thừa nhận nàng cũng không còn cách nào khác, nhiều lời cũng không ổn, tốt nhất là nàng vẫn cứ làm đúng bổn phận là được.

Lâm Lãng không nói nữa, phòng bếp lần nữa trở lại không khí yên tĩnh.

Ngoài cửa, Bùi Vân Khiêm cong môi híp mắt, cảm xúc trong mắt không rõ, một lát sau xoay người trở về.

Ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, ánh sáng rơi trên mái ngói như trải một lớp sáng mờ ảo.

Chờ Thẩm Xu trở lại phòng cũng đã quá nửa giờ Hợi, cách một đoạn xa nàng cũng không thấy đèn trong phòng sáng, biết ngay là Bùi Vân Khiêm còn chưa trở về.

Đẩy cửa vào trong, quả nhiên trong phòng tối đen như mực, nửa góc áo của Bùi Vân Khiêm cũng không thấy đâu, nếu như là trước kia, Bùi Vân Khiêm sớm đã trở về phòng nghỉ.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu đưa tay đóng cửa phòng lại, lắc đầu.

Nghĩ chuyện này để làm gì chứ, Bùi Vân Khiêm muốn đi đâu là tự do của hắn, cũng có rất nhiều người nhọc lòng thay hắn, nàng lo lắng làm gì.

Đang suy nghĩ, Thẩm Xu chậm rãi đi tới trước giường bắt đầu thay quần áo, Bùi Vân Khiêm không có ở đây cũng tốt, ít nhất thì nàng thay quần áo cũng không cần né tránh.

Thẩm Xu cởi từng thứ trên người ra rồi treo lên giá cạnh giường, cất bước ngồi lên giường, vừa giơ tay xốc chăn lên đã kinh hô ra tiếng.

Bùi Vân Khiêm lạnh mặt nằm trên giường, nhíu mày nhìn Thẩm Xu, dáng vẻ mộng đẹp bị quấy rối.

Thẩm Xu sững sờ tại chỗ, nhìn trên giường đáng ra phải trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một Bùi Vân Khiêm, tay chân nàng không biết đặt đâu, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, mờ mịt hỏi, “Sao tướng quân lại ở đây?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười, trở tay chống giường ngồi dậy, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nhìn chằm chằm Thẩm Xu, “Bổn tướng quân không ở đây còn có thể đi đâu?

Dừng một chút, Bùi Vân Khiêm nghiêng người, chậm rãi tới gần Thẩm Xu nói tiếp, “Công chúa muốn bổn tướng quân đi đâu? Hửm?”

Thấy Bùi Vân Khiêm thò qua, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, theo bản năng lùi về sau, vẻ mặt mất tự nhiên, “Không, bổn cung vừa rồi không thấy trong phòng châm đèn, cho rằng tướng quân còn ở thư phòng.



Nghe vậy, khoé miệng Bùi Vân Khiêm như cười như không, khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Xu nhướn mày, “Ồ?” Một tiếng, âm cuối cao lên không mặn không nhạt nói, “Nói vậy nghĩa là bổn tướng quân không đúng sao?”

Thấy biểu tình này của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu nuốt nước miếng, có lẽ là khí chất quanh người hắn quá mức cường đại, mà nàng thì quá nhút nhát, một bụng tức giận cũng không thể bộc phát.

Trầm mặc, khoé miệng Thẩm Xu cong lên nụ cười miễn cưỡng, “Tướng… tướng quân nói đùa, bổn cung… ý của bổn cung không phải vậy.



Dừng một chút, nàng bỏ thêm một câu, “Toàn bộ phủ tướng quân đều là của tướng quân, tướng quân muốn gì sao bổn cung lại có thể ngăn trở.



Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười vui vẻ, không nghĩ tới lúc nha đầu này ghen tuông còn rất thú vị.

Bùi Vân Khiêm chậm rãi nói, “Nhưng mà, công chúa nói một chuyện rất đúng.



Hắn chậm rãi tiến tới gần vành tai Thẩm Xu, “Công chúa nói không sai, toàn bộ phủ tướng quân này đều là của bổn tướng quân, công chúa cũng vậy.



Bùi Vân Khiêm cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘công chúa cũng vậy’, lời nói còn như đang thổi khí bên tai, nghe ra sự ái muội khác thường, khuôn mặt Thẩm Xu không tự giác mà đỏ bừng.

Một lát sau, nàng lại nhớ tới chuyện buổi chiều, sự thẹn thùng lập tức bị giận dữ thay thế, không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng đẩy Bùi Vân Khiêm ra, lạnh lùng, “Tướng quân xin tự trọng!”

Bùi Vân Khiêm bị Thẩm Xu đẩy đến nghiêng người, không khỏi cười, “Tự trọng?”

Bùi Vân Khiêm cong môi híp mắt đứng dậy, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, một phen xốc chăn trên người ra.

Bùi Vân Khiêm cởi áo tháo thắt lưng, con ngươi loé sáng, khoé miệng cong cong từng bước tới gần Thẩm Xu.

Thẩm Xu nuốt nước biếng, khuôn mặt hoảng loạn, đây là lần đầu tiên nàng thấy biểu tình này của hắn, chẳng lẽ vừa rồi nàng ra tay quá nặng?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Bùi Vân Khiêm đè lên giường, cả người bị hắn phủ dưới thân, cho tới khi cả người nằm xuống ván giường kêu lên một tiếng, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần.

Nhìn Bùi Vân Khiêm âm trầm trước mặt, Thẩm Xu lắp bắp mở miệng, “Tướng… tướng quân.



Không chờ Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm đã cúi đầu chậm rãi ghé sát, cong môi, đôi mắt đào hoa tinh xảo nhìn nàng thật sâu, giọng nói trầm thấp, “Thần trông chẳng ra gì, cả ngày bày ra mặt lạnh, tính tình thất thường, hung thần không có ưu điểm gì?”

Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm.

Sao hắn lại nghe thấy lời nàng nói?

Thẩm Xu nuốt nước miếng, đôi mắt hạnh ngập nước chớp mắt nhìn Bùi Vân Khiêm, khoé miệng cười một cái còn khó coi hơn khóc, “Tướng… tướng quân nói cái gì? Bổn cung…”

Không đợi Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm híp mắt lại tiếp tục ghé sát, “Vậy công chúa thích kiểu người thế nào? Hửm?”

“Xem ra công chúa vẫn chưa hiểu rõ thần.

” Nói rồi, đáy mắt Bùi Vân Khiêm nghiêm túc kéo cổ tay Thẩm Xu qua đặt lên giữa bụng mình.

“Thế nào?”