Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 5: Ngủ



Nghe vậy, Thẩm Xu theo bản năng nắm lấy khăn trong tay, hô hấp cũng ngừng lại một chút, nàng há miệng thở dốc, nửa ngày sau hơi thở mới vững vàng, “Tướng… tướng quân nói cái gì, bổn cung không biết.



Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy từ ống tay áo ra một chiếc hoa tai đặt lên mặt bàn, bên miệng vẫn là ý cười, động tác lại khiến Thẩm Xu cảm thấy mười phần bức bách.

“Vật này công chúa có thấy quen không?”

Nói rồi, ánh mắt Bùi Vân Khiêm như có như không nhìn về phía tai Thẩm Xu, khoé miệng nhếch lên, chẳng qua thêm vài phần nham hiểm, trong mắt Thẩm Xu vô cùng đáng sợ.

“Bổn cung… bổn cung…”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Xu trắng bệch, vẫn không nhúc nhích nhìn hoa tai trên bàn, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói được lời nào.

Bùi Vân Khiêm rất có hứng thú nhìn nàng, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói, “Công chúa cần phải nghĩ kỹ mới được nói, từ trước đến nay bổn tướng quân không thích người khác nói dối trước mặt mình.



Nói đến đây, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, nghiêng người về phía Thẩm Xu, khuôn mặt âm trầm, “Công chúa cũng biết, kết cục của người nói dối trước mặt bổn tướng quân thế nào rồi đúng không?”

Âm cuối hơi cất cao lên mang theo uy hiếp nhàn nhạt và trêu chọc.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Xu thật sự không phân biệt được, Bùi Vân Khiêm đang nghiêm túc hay đang hù doạ mình.

Thấy dáng vẻ Bùi Vân Khiêm không có được đáp án sẽ không buông tha, Thẩm Xu rũ mắt, nhỏ giọng nói, “Bổn cung không cố ý nhìn lén, là…”

Thấy thế, khoé môi Bùi Vân Khiêm không tự giác được mà hơi cong lên, ý cười trong mắt đến chính hắn cũng không cảm nhận được.

Hắn chậm rãi tới gần, bao phủ cả người Thẩm Xu trong cái bóng của mình.

“Là cái gì?”

Không chờ Thẩm Xu đáp lại, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ vang.

“Tướng quân, có thể chuẩn bị bữa tối chưa ạ?”

Nghe vậy, dư quang Bùi Vân Khiêm nhìn lướt qua điểm tâm trên bàn, ánh mắt không chút để ý dừng trên khoé miệng Thẩm Xu, “Đi chuẩn bị đi.



Khuôn mặt Thẩm Xu tức khắc đỏ bừng, nàng cúi thấp đầu, trộm đưa tay lau vụn điểm tâm còn sót lại trên miệng, hận không thể chui xuống đất, chỉ cảm thấy hai đời rồi chưa lần nào mất mặt như vậy.

Bùi Vân Khiêm bật cười thành tiếng, dựa theo lễ nghi, nữ tử xuất giá hẳn là không rảnh để ăn gì, bây giờ nàng đói bụng cũng đúng, chuyện này là do hắn suy nghĩ không chu toàn.

Tần Tuần tuân mệnh biến mất ngoài cửa, trong phòng lại rơi vào an tĩnh.

Thẩm Xu cứng đờ không dám ngẩng đầu, Bùi Vân Khiêm cũng không tiếp tục truy hỏi.

May là người ở phủ tướng quân nhanh nhẹn, nửa nén hương sau, cửa phòng lại được người ta đẩy ra, Tần Tuần mang theo hộp đồ ăn đứng ngoài, dáng vẻ như đang xử lý chuyện công, “Tướng quân, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.



Bùi Vân Khiêm đi qua, không để ý tới vẻ khác thường trong mắt Tần Tuần, nhận hộp đồ ăn trong tay hắn ta rồi đuổi người ra ngoài.

Hắn nhìn lướt qua Thẩm Xu, thong thả ung dung đặt hộp đồ ăn lên bàn, chờ dọn xong chén đũa lại lạnh mặt nhìn qua, “Còn ngồi đó làm gì? Không mau qua đây?”

Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, nhỏ giọng lên tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, “Đa tạ… tướng quân.



Lúc này, nếu không nói cảm ơn thì đúng là không thức thời.

Bùi Vân Khiêm lo ăn cơm của mình, mí mắt cũng không nâng lên, chỉ khẽ hừ một tiếng coi như đồng ý.

Thẩm Xu cẩn thận ngồi xuống, bây giờ nàng mới chú ý tới đồ ăn trên bàn toàn đồ mình thích, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu về phía Bùi Vân Khiêm đang ăn cơm.

Giương mắt nhìn qua, hô hấp Thẩm Xu dừng lại trong nháy mắt, chỉ không nghĩ đến, dưới ánh nến đỏ lại là một phong cảnh khác.

Bùi Vân Khiêm ngồi ăn ngay ngắn, nến đỏ chiếu bóng dáng hắn lên tường, phác hoạ thân hình cao lớn, lông mi hơi run run, đuôi mắt có một nốt ruồi vô cùng quyến rũ, con ngươi đen như mực loé lên như đã nhận ra điều gì, nhíu mày quay đầu nhìn qua.

Sau đó, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng.

Đũa của Thẩm Xu rơi rồi.

Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía chiếc đũa rơi ở trên bàn, sau đó thu hồi tầm mắt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa tay gắp đồ ăn, không chút để ý nói, “Đẹp sao?”

Lúc này Thẩm Xu mới ý thức được mình đã nhìn chằm chằm Bùi Vân Khiêm hồi lâu, trên mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm lại nâng mí mắt, trong mắt mang theo vài phần nham hiểm, hất cằm, “Xấu sao?”

Nhận thấy cái gì đó không ổn, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, giơ tay nhặt chiếc đũa rơi trên mặt bàn, vùi mình trong chén cơm, không coi ai ra gì mà ăn, nét mặt thoả mãn.

Có trời mới biết, cả ngày nay bận rộn khiến nàng rất đói bụng, vừa rồi lại bị Bùi Vân Khiêm doạ sợ không nhẹ, tức khắc cảm thấy không gì sánh được với đồ ăn vừa ngon vừa thơm, huống hồ còn đều là đồ mình thích ăn.

Lúc lâu sau, dư quang Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái, khoé miệng khẽ cong lên chính hắn cũng không nhận ra.

Thẩm Xu thật sự rất đói, không bao lâu sau đã xử lý gần hết đồ ăn trên bàn, rượu cơm no đủ mới phát hiện Bùi Vân Khiêm đã buông đũa từ khi nào, rất có hứng thú mà nhìn nàng.

Thẩm Xu xấu hổ buông tay, ho nhẹ một tiếng cúi đầu giả bộ làm tiểu thư khuê các.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng: Làm bộ làm tịch.

Bùi Vân Khiêm rời mắt, gọi Tần Tuần tới dọn đồ còn thừa trên bàn ra ngoài.

Trong phòng lại lần nữa rơi vào không khí trầm mặc, Bùi Vân Khiêm không ép hỏi Thẩm Xu chuyện vừa rồi xảy ra ở hậu viện, lẳng lặng ngồi cạnh bàn.

Thẩm Xu cũng giống như vừa rồi, sắc mặt như thường cúi đầu, chỉ là trong tay không tự giác được nắm chặt khăn tiết lộ sự bất an của nàng.

Thỉnh thoảng, Thẩm Xu lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm một cái, trong lòng cân nhắc, nếu như lát nữa hắn lại hỏi chuyện vừa rồi xảy ra ở hậu viện, nàng nên trả lời thế nào mới không bị diệt khẩu.

Nhưng hai người nhìn nhau không nói chuyện, mỗi lần Thẩm Xu trộm ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau ở không trung, Bùi Vân Khiêm sẽ làm như không thấy gì lạnh lùng quay đi, trầm mặt ngồi một bên không biết đang nghĩ gì.

Vốn dĩ Thẩm Xu cho rằng, Bùi Vân Khiêm ngồi trong chốc lát không cảm thấy thú vị sẽ đuổi nàng đi hoặc tự mình ra ngoài, nhưng nến đỏ trong phòng đã cháy quá nửa, sắc trời bên ngoài đã vào canh ba, Bùi Vân Khiêm vẫn không có ý tứ rời đi.

Trong lòng Thẩm Xu đột nhiên có một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn động phòng với nàng?

Nghĩ vậy, trái tim Thẩm Xu không tự giác run rẩy, tuy sống hai đời rồi, nhưng nàng lại chưa từng trải qua chuyện nam nữ.

Nếu như… đêm nay Bùi Vân Khiêm thật sự muốn động phòng… nàng phải làm thế nào?

Nhưng nàng lại nghĩ, nếu như nàng đã gả cho Bùi Vân Khiêm, vậy thì bọn họ chính là phu thê, giữa phu thê với nhau cũng không nên chia giường để ngủ, ngay cả Bùi Vân Khiêm thật sự muốn làm gì nàng cũng không có lý do từ chối.

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Vân Khiêm đã đứng dậy từ lúc nào, bây giờ ngồi trên giường thong thả cởi đai lưng của mình, sau đó là tới áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo trong màu trắng.

Tuy rằng vừa rồi mới tự trấn an bản thân, nhưng bây giờ lại thấy nam tử cởi áo và đai lưng ngay trước mặt mình, hô hấp Thẩm Xu vẫn hơi cứng lại, không khỏi mở to hai mắt.

Nhìn Bùi Vân Khiêm đang cởi áo ngoài, Thẩm Xu bị doạ sợ, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, “Bùi… Tướng quân, ngươi… ngươi đang làm gì?”

Trong tay Bùi Vân Khiêm cầm theo áo ngoài vừa cởi ra, xoay đầu nhìn Thẩm Xu, con ngươi chợt loé, vẻ mặt rất theo lẽ thường, “Cởi quần áo, người không nhìn ra sao?”

Nghe vậy, ngực Thẩm Xu như bị một khối bông đè nén, không thể tiến cũng không thể lùi, không nói nên lời cũng không thể phản bác.

Bùi Vân Khiêm ngồi trên giường, cởi quần áo xong lại cởi giày, xoay người xốc chăn lên chuẩn bị ngủ.

Trong nháy mắt đó, dường như hắn nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Thẩm Xu, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ngữ khí trêu chọc, “Còn không mau qua đây.



Khoé miệng Thẩm Xu giật giật, cuối cùng người này cũng nhớ ra một người sống sờ sờ như nàng còn đang đứng đây sao, vừa rồi cởi áo với đai lưng sao không nhớ ra nàng?

Thẩm Xu trừng mắt, tức giận nói, “Ta tới đó làm gì?”

“Đương nhiên là ngủ.



Nói rồi, Bùi Vân Khiêm híp mắt, đứng dậy từng bước tới gần Thẩm Xu, nhướn mày nói, “Chẳng lẽ công chúa muốn vi thần làm gì khác?”

Nghe vậy, Thẩm Xu khó có thể tin mà nhìn hắn.

Người này! Thật sự là không biết xấu hổ!

Thẩm Xu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xoay đầu đẩy Bùi Vân Khiêm trước mặt mình ra, leo lên trên giường.

Trước tiên nàng đẩy chăn ra ngoài, sau đó chọn một không gian vừa vặn có thể chứa một người ở bên trong, sau đó nằm gọn vào, sợ mình nửa đêm quấy rầy Bùi Vân Khiêm.

Chờ Bùi Vân Khiêm đi tới, nhìn thân thể Thẩm Xu cứng đờ, cả người căng thẳng nhắm chặt hai mắt, bỗng có cảm giác như mình đang cưỡng ép con gái nhà lành vậy.

Nghĩ thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, trên mặt bỗng tức giận, trầm giọng lạnh lùng nói, “Công chúa ngủ không thay quần áo sao?”

“Bổn cung sợ lạnh.



Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cũng không để ý, nằm lên giường thấp giọng nói, “Bổn tướng quân đi ngủ có một thói quen chính là xé rách quần áo người bên cạnh, công chúa cần phải để ý.



Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã nhắm mắt, sau đó lại mở miệng nói, “Nhưng mà, chúng ta đã là phu thê, chắc hẳn công chúa cũng không để ý đâu.



Thẩm Xu vội vàng ngồi dậy, làm sao nàng không biết lời này của Bùi Vân Khiêm có ý gì được, tức giận liếc hắn một cái, học theo hắn cởi áo ngoài ra, chỉ để lại áo trong màu trắng, đường cong như ẩn như hiện.

Bùi Vân Khiêm lơ đãng nhìn một cái lập tức thu hồi ánh mắt, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Thẩm Xu cởi áo ngoài xong lại nằm xuống lần nữa, chỉ là bây giờ không mặc áo ngoài, nàng cẩn thận lôi kéo chăn bên cạnh đắp kín người mình, sợ chọc phải Bùi Vân Khiêm, trời mới biết hắn có cấm kị gì không, nàng không muốn vừa sống lại đã phải chết sớm như vậy.

Có lẽ hôm nay đã quá mệt mỏi, nằm xuống chưa được bao lâu, Thẩm Xu lập tức rơi vào giấc ngủ.

Nến đỏ dần tắt, Bùi Vân Khiêm hô hấp đã vững vàng bỗng chốc ngồi dậy, tay chống trên giường, ánh trăng phác hoạ dáng vẻ của hắn lên tường, trong bóng đêm, ánh mắt nam nhân khoá chặt trên người nữ tử đang ngủ bên cạnh, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.