Kinh Hồng Vũ

Chương 40



"Ây da không đúng không đúng! Không phải nơi đó! Ở bên kia mới đúng nha!" Tiểu Thụy lớn tiếng nhắc nhở, chỉ tay đến bên kia thư án.

"Nè nè, hà cớ lại đẩy đến ta? Ngươi nhìn một chút, nơi của ta đều đã chất đầy kiện văn, ngươi lại còn đẩy đến!?" Tiểu Hắc xoa xoa đầu, hướng đến Tiểu Thụy bên kia mắng chửi một trận.

"Ta đều không có muốn đâu. Nếu không phải kiện văn nhiều như vậy, ta lo không xuể, cũng sẽ không hướng ngươi đẩy đến." Tiểu Thụy thở dài.

"Ta lại có điểm khác ngươi hay sao?" Tiểu Hắc mệt mỏi lắc đầu.

"Đều do hai tên không có lương tâm kia! Tảng đá kia thì không cần nói, chỉ là tên chết tiệt kia ngay cả một câu đều không lưu lại liền đã chạy mất, báo hại chúng ta phải đảm nhận luôn mớ kiện văn của hắn. Đúng là hại người hại bạn!" Tiểu Thụy tức giận vò đầu.

"Ngươi đừng cằn nhằn nữa hảo? Đã sắp đến giờ thiện thực, ngươi còn không đem những thứ này mau chóng xử lý hoàn hảo liền sẽ không thể ăn cơm." Tiểu Hắc hướng đến Tiểu Thụy nói, tiếp tục cúi đầu ghi chép.

"Uy! Các ngươi làm gì mà ồn ào như vậy? Đứng ở ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng của các ngươi nha." Tiểu Du thư thái bước vào, xoa xoa lỗ tai.

"Ngươi! Ngươi tên chết tiệt rốt cuộc chịu lộ diện rồi!?" Tiểu Thụy tức khắc ném đi văn kiện trong tay, chạy đến nơi Tiểu Du.

"Ngươi rốt cuộc là đi nơi nào? Mau nói!" Tiểu Hắc đem Tiểu Du y phục nắm lấy, dùng sức xốc lên thân thể đối phương.

"Uây uây! Ngươi.. ngươi nhẹ tay một chút! Trước tiên buông tay a!" Tiểu Du giữ lấy tay của đối phương nắm áo mình, mở lời cầu khẩn.

"Ngươi nếu như không nói, gia liền sẽ đánh chết ngươi!" Tiểu Thụy giơ lên quyền thủ, tùy lúc sẽ có thế đánh tới trên mặt đối phương.

"Ai được được. Thật sợ các ngươi! Ta là đến trần gian, đem tên kia kéo trở về. Vương Thượng nói thời hạn hắn ở trần gian làm công ích đã mãn hạn, liền gọi ta đến đi tìm hắn trở về." Tiểu Du xoa xoa cái cổ đau nhức, bước đến chiếc ghế ngồi xuống.

"Thật vậy? Vậy hiện giờ hắn là ở nơi nào?" Tiểu Hắc nhận thức tin tức, hiếu kỳ hỏi một lần.

"Hắn a, Vương Thượng đại nhân lúc đầu triệu kiến hai chúng ta, hắn sau đó được Vương Thượng giữ lại, ta như vậy bị trục xuất nga." Tiểu Du động thái nhanh nhẹ rót bôi trà, một hơi uống cạn.

"Vương Thượng triệu kiến các ngươi là có việc gì sao?" Tiểu Thụy nghi hoặc.

"Không có việc gì. Chỉ là cùng chúng ta hỏi đến một chút vấn đề mà thôi. Nè, phải nói, Phong Đô phủ không phải thường ngày đều đông đúc sao? Hôm nay lại yên ắng như vậy? Hơn nữa chỉ có hai người các ngươi, còn những tên khác đi nơi nào rồi?" Tiểu Du gãi gãi đầu.

"Biên vực phía bắc Minh Giới phát sinh dị biến, bọn họ sớm đã bị điều đi hết. Ở đây chỉ còn lại hai người chúng ta." Tiểu Hạc nhắc đến liền cảm thấy đau đầu.

"Nếu nói như vậy vì sao các ngươi không bị điều đi? Phát sinh cớ sự không phải Vô Thường đi giải quyết mới tốt sao?" Tiểu Du thắc mắc hỏi một câu.

"Vương Thượng đại nhân nói, người điều đi cũng thật nhiều, không cần thêm người. Hơn nữa những việc nhỏ nhặt như vậy đều không cần đến Vô Thường chúng ta đến giải quyết. Chúng ta nếu nếu đều bị điều đi, Uông thành không phải ắc loạn?" Tiểu Thụy lười biến tựa vào bàn ghỗ, song mới lên tiếng giải thích.

"Ra là vậy. Nè, nói một lúc gia liền thấy đói, lúc đầu về đến đều ăn chưa đủ đâu." Tiểu Du xoa bụng, bao tử của nàng lúc trở về đến hiện tại chỉ ăn được một bát mì, quả thực không đủ.

"Ngươi cái quỷ háo ăn! Đúng lúc là giờ thiện thực, chúng ta đi ăn cơm." Tiểu Hắc ở đầu vai Tiểu Du thúc một cái, song đứng lên bước đi.

"Hảo! Gia lần này nhất định phải ăn thật nhiều!" Tiểu Du thập phần cao hứng.

"Cũng không ai tranh với ngươi. Có kẻ nào có thể tranh lại ngươi sao?" Tiểu Thụy cười lớn.

Ba người trước sau đều di chuyển, vừa đi vừa nói bước đi, rời khỏi thư phòng.

Diêm Hạ Vu tìm kiếm địa điểm hơi ấm mạnh mẽ thu người vào. Vô thức đưa tay đến bên cạnh, ngón tay chạm phải vật thể mềm mại, nàng mơ mơ màng màng mở mắt nhìn một chút, thì ra bàn tay của bản thân chạm phải ngực của đối phương, có một chút xấu hổ. Diêm Hạ Vu lập tức thu tay, rúc vào trong lòng Tiểu Bạch, nhìn bàn tay của bản thân, ân, địa phương vừa chạm qua, cảm giác thật tốt. Nàng ngửa đầu, chú tâm nhìn một chút thân ảnh đang say ngủ bên cạnh, nàng sau khi về đến thân thể cũng gầy đi một vòng, nhìn xem, diện nhan gò má đều lõm sâu, mạn sườn cũng gầy đến trơ xương. Nàng đau lòng, suy nghĩ một chút, lúc trước đẩy nàng đem đối phương đẩy lên trần gian, có phải nàng đã sai? Diêm Hạ Vu rời khỏi cái ôm, đưa tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngọc thủ đặt trên mặt đối phương thập phần ôn nhu.

"Bảo bối, đến lúc thức dậy rồi." Diêm Hạ Vu lay cỗ thân thể phía đối diện.

Thế nhưng, Tiểu Bạch vẫn chỉ im lặng nằm ở đó, cũng không hề cử động.

"Bảo bối, không thể lười biếng a, mau thức dậy." Diêm Hạ Vu kiên nhẫn gọi thêm một lần.

Vẫn không hề có thanh âm đáp lại nàng.

"Bảo bối a, bản vương đói bụng rồi, thức dậy a." Diêm Hạ Vu mỉm cười, hạ thấp thân thể đến gần Tiểu Bạch, ở trên diện mạo đối phương hôn một cái.

Không khí xung quanh im ắng đến đáng sợ.

"Bảo bối, nàng làm sao vậy? Thức dậy nha." Diêm Hạ Vu nhận thức có phần kỳ lạ, người này như thế nào gọi mãi vẫn không trả lời nàng? Liền dùng sức một chút lay lay đối phương.

"Tiểu Bạch!?" Diêm Hạ Vu càng ra sức. Nàng trong lòng phát sinh lo lắng, chau mày.

"Tiểu Bạch!" Diêm Hạ Vu gọi thêm một lần.

Đối phương đều không có động tĩnh.

"Tiểu Bạch! Nàng đừng làm bản vương sợ! Nàng mau tỉnh lại a!" Diêm Hạ Vu hoảng loạn, ôm lấy đối phương, lớn tiếng một chút gọi.

"Tiểu Bạch! Nàng làm sao vậy? Tiểu Bạch! Người đâu! Người đâu! Mau gọi Lục Phán! Người đâu!" Ôm chặt thân thể trong lòng, Diêm Hạ Vu thời điểm này đều là loạn trí cùng sợ hãi.

Toan rời đi tìm người, Diêm Hạ Vu nhận thức cổ tay bị cỗ lực đạo giữ lại. Lực đạo giữ phi thường chặt, tuy nhiên lực đạo không lớn, không thể làm nàng đau. Diêm Hạ Vu quay đầu nhìn đến, nàng thấy đối phương đang nắm lấy tay của nàng.

"Làm sao vậy? Vừa thức dậy đã huyên náo như vậy." Tiểu Bạch mắt cũng không mở, lười biếng nói một câu.

"Bảo bối nàng... nàng không sao chứ?" Diêm Hạ Vu nhanh một chút đến gần, nghi hoặc hỏi. Nàng vẫn chưa hết sợ hãi đâu.

"Nói gì vậy? Ta làm thế nào?" Tiểu Bạch đỡ thân thể ngồi lên, ngược lại khó hiểu.

"Nàng, lúc nãy bản vương gọi nàng không hề trả lời. Gọi mãi không tỉnh." Diêm Hạ Vu ngạc nhiên.

"Ta không vấn đề. Không cần nghĩ nhiều." Tiểu Bạch kéo đến Diêm Hạ Vu, ôm lấy nàng, lời nói trấn an.

"Không đúng. Như thế nào... như thế nào...?" Diêm Hạ Vu đại não mơ hồ, đối phương lúc nãy khí tức rất yếu, nàng dường như không thể cảm nhận được khí tức của đối phương.

"Không cần lo lắng. Tiểu Bạch không sao." Tiểu Bạch vỗ vỗ lưng của nàng.

"Thật sự là không vấn đề?" Nàng vẫn chưa thể buông lỏng tâm thất.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Vừa nãy nghe nàng nói đói rồi?" Tiểu Bạch tùy thời nghi vấn.

"Ân." Diêm Hạ Vu ôm đối phương, thanh âm nghe không rõ trả lời.

"Được. Cũng là giờ thực thiện, chúng ta đi ăn cơm." Tiểu Bạch rời khỏi cái ôm, hoàn hảo mặc vào y phục.

Tiểu Bạch vốn đã hoàn tất chuẩn bị, quay đầu nhìn đến bên kia, nữ nhân đó vẫn như cũ ngồi trên giường, động cũng không động.

"Như thế nào?" Tiểu Bạch nghi hoặc.

"Bản vương không muốn cử động. Nàng ôm bản vương đi." Diêm Hạ Vu câu nhân cười một cái, sau đó ngọc thủ vươn đến trước mặt.

"Được." Tiểu Bạch giúp nàng mặc vào kiện y phục, sau đó bế lên nàng, rời khỏi phòng ngủ.

Giờ thìn, đúng lúc Phong Đô phủ phòng ăn đều chật cứng nhân khẩu, trù sư ở bên kia phát cơm. Diêm Hạ Vu ở phía trước bước vào, lôi kéo theo Tiểu Bạch, ngồi xuống một cái bàn gian chính, Tiểu Bạch cũng đi qua lấy cơm. Phòng ăn này ngày thường không khí phi thường náo nhiệt, quỷ binh sau khi thay đổi công việc liền đến đây ăn cơm nghỉ ngơi, trù phòng cũng ở lúc này thời điểm công việc nhiều đến làm không xuể, ngươi cười ta nói, thế nhưng thời điểm nhìn thấy nữ nhân Diêm Hạ Vu bước vào, toàn thể hầu như đều không còn nghe thấy động tĩnh lớn, tất cả quỷ binh chỉ dám im lặng cúi đầu ăn cơm, đôi khi chỉ phát ra vài tiếng nói phi thường nhỏ.

Tiểu Bạch một lúc sau trở lại, ở trước mặt Diêm Hạ Vu hiện tại là một tô mì sợi, nhìn đến thật đạm bạc. Diêm Hạ Vu nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, đối phương chỉ lặng lẽ uống trà.

"Vương Thượng đại nhân cảm thấy không hợp khẩu vị sao?"

Tiểu Hắc cùng Thụy, Du ba người vốn dĩ cùng nhau dùng cơm, bọn họ cũng không thể ngờ đến bọn họ chủ tử bình thường ở nơi này cũng không nhìn đến, hôm nay lại đột ngột xuất hiện, khiến bọn họ dè dặt, cũng không dám lớn tiếng đùa giỡn. Tiểu Thụy lại nhìn thấy tô mì trước mặt nữ nhân từ đầu vẫn chưa động đến, chỉ chăm chăm nhìn, cảm thấy kỳ lạ, sau đó mới hỏi một chút.

"Không." Diêm Hạ Vu lắc đầu, cũng động đũa.

Mì sợi thật giống với hình thức của nó, hảo đạm bạc, nhạt nhẽo, không mùi vị.

Tiểu Bạch nhìn thấy sắc diện nữ nhân bên cạnh có phần biến đổi, trong lòng âm thầm thỏa mãn.

"Thế nào? Không ngon miệng?"

"Không phải. Bản vương chỉ là cảm thấy này loại mì cũng thật sự đạm bạc đi. Các ngươi bình thường rất thích loại này mì sợi sao?" Diêm Hạ Vu nghi ngờ, nàng nhận thức có cái gì không được thích hợp.

"Phải." Tiểu Bạch gật đầu, tiếp tục uống trà.

Lợi hại! Ba người Hắc, Thụy, Du bọn họ trong lòng thầm cảm phục người đối diện quá lợi hại, rõ ràng là nói dối không chớp mắt! Trù phòng đúng là thường xuyên chế biến mì sợi, thế nhưng loại mì sợi nữ nhân đối diện đang ăn chính là không phải loại trù phòng bình thường vẫn làm. Tiểu Du nàng thật sớm nghe được Tiểu Bạch tên kia cùng trù phòng sư phụ căn dặn hắn đặc biệt chuẩn bị một tô mì sợi khác biệt thường ngày, ở trong tô mì chỉ bỏ vào nước luộc mì cùng một ít muối và đường, ngoài ra không cần cho thêm thứ gì khác. Bọn họ cảm thấy Tiểu Bạch con người này quá to gan, Vương Thượng đại nhân nếu biết được sự tình phía sau tô mì sợi, nàng nhất định nổi trận lôi đình, tưởng tượng bọn họ khi đó nhất định rất thê thảm. Bọn họ chứng kiến một màn đặc sắc như vậy, chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt, giả câm giả điếc.

"Vương Thượng đại nhân, chúng thuộc hạ đã dùng xong bữa, các vị từ từ dùng, chúng thuộc hạ cẩn tắc cáo lui!" đám quỷ binh nhận thức tình hình không ổn, lập tức tìm đường chạy trốn.

"Nè ngươi nói xem, đám người kia cũng đã bỏ chạy. Chúng ta có nên hay không cũng sớm rời đi nha?" Tiểu Thụy ở bên tai Tiểu Hắc thanh âm thật nhỏ hỏi đến.

"Các ngươi nhìn, ngay cả trù phòng sư phụ cũng đã không thấy tung tích. Chúng ta nếu như còn lưu lại, nhất định sẽ phát sinh sóng to gió lớn." Tiểu Du tán đồng.

"Vương Thượng đại nhân, chúng thuộc hạ cũng thỉnh cáo lui. Hai người vẫn là từ từ dùng đi." Tiểu Hắc ho khan mấy tiếng, đứng lên đối Diêm Hạ Vu làm cái lễ, song trưc tiếp chạy thật nhanh rời khỏi.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Du kế tiếp cũng nhanh một chút ly khai, nơi này địa phương hiện tại quá nguy hiểm, bọn họ vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt. Ở trước cửa vô tình chạm mặt Mạnh Vong Tình bọn họ cũng không giải thích trực tiếp kéo theo nàng.

Địa phương hiện tại chỉ còn lại hai người, không khí lại âm trầm thêm một tầng, Tiểu Bạch nhận thấy có thứ gì đó vô hình đè nặng lên lồng ngực, khiến nàng có một chút run sợ. Diêm Hạ Vu bày ra tư thế, chống đỡ cằm, im lặng nhìn đến Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch." nàng vô thức gọi một tiếng, bên môi treo đến nụ cười không rõ ý.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn đến nàng, tay cầm bôi trà vô thức run rẩy.

"Nàng còn nhớ bản vương cùng nàng nói đến chuyện nàng ở trần gian trêu đến không ít đào hoa?" Diêm Hạ Vu đột nhiên mờ mịt nói ra một câu.

"Còn nhớ." Tiểu Bạch gật đầu.

"Nàng có hay không muốn biết vì sao bản vương có thể đem những cái đó sự tình rõ ràng tường tận như vậy?" Diêm Hạ Vu làm ra động thái không quan tâm, đối Tiểu Bạch đặt nghi vấn.

Tiểu Bạch đơn giản gật đầu.

"Ha! Nàng hẳn vẫn nhớ thời điểm trước khi rời đi, bản vương ở trên người nàng hạ xuống một đạo ấn ký hồng liên đi. Cái đó ấn ký, thật ra chính là theo dõi phù, không phải cái bình thường theo dõi phù chú, mà là loại đem những việc nàng làm rõ ràng rành mạch ở trước mặt bản vương hiện thị." Diêm Hạ Vu mờ ám cười một cái.

Tiểu Bạch hỷ kinh chau mày, nữ nhân ở trước mặt lúc này nàng cảm thấy một cỗ hàn khí đem đối phương bao bọc, khiến nàng dè chừng.

"Không cần sợ hãi. Bản vương chỉ là lo lắng nàng lên trần gian sẽ thu hút đến thật nhiều oanh oanh yến yến, cho nên mới ở trên thân thể nàng hạ chú. Còn không phải do nàng lại hoàn hảo như vậy, khiến kẻ gặp liền ngày đêm tâm niệm, nếu không bản vương cũng không cần phải đi làm những chuyện này nha." Diêm Hạ Vu tiến đến ôm lấy Tiểu Bạch, tựa vào trong lòng đối phương, thanh âm nghe ra có chút hờn dỗi của trẻ con.

"Bảo bối, nàng có thể nào đừng như vậy quá mê người. Chi bằng bản vương đem dung mạo của nàng hủy đi, hoặc là phế đi đôi tay của nàng, còn không thì phế đi đôi chân, nếu không nữa thì móc mắt, hoặc là khiến nàng nằm im một chỗ. Bỏ mặt là dùng loại gì phương pháp, cách thức, chỉ cần để nàng không thể đi mê hoặc người khác là được." Diêm Hạ Vu ngửa đầu nhìn đến sườn mặt đối phương, cao hứng kể ra một số phương thức nghe đến hảo tàn nhẫn, nham hiểm cười.

"Này loại phương thức nàng nói cũng quá tàn nhẫn." Tiểu Bạch chau mày, ôm chặt nữ nhân, có tức phụ như vậy thật vĩ đại, nàng cũng rất nhiều lần đại não đau nhức a.

"Bản vương cảm thấy không hề tàn nhẫn, còn có một chút nhân từ nha." Diêm Hạ Vu cao hứng phản bác.

Tiểu Bạch chính thức á khẩu. Cái này nữ nhân, không biết nên nói nàng là thật sự khờ khạo, hay là giả ngây thơ đây.

Diêm Hạ Vu nhìn đối phương không biết là đang nghĩ cái gì lại như vậy hảo chú tâm. Diêm Hạ Vu hiếm hoi bày ra một cái bộ dạng nghịch ngợm, đưa tay nhéo mũi của Tiểu Bạch, lại ngốc nghếch cười.

"Phu quân, người ta no rồi, thật lười biếng cử động, muốn nàng ôm trở về." Diêm Hạ Vu nắm lấy tay Tiểu Bạch, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái, sau đó ở ngón tay của đối phương đặt môi hôn lên.

"Được." Tiểu Bạch sau khi thay nàng hoàn tất lau tay, tiếp đó ôm lên nàng, ly khai trở về.

-----Hết chương 40-----

Tác giả: Chúc mừng Bạch đại nhân, có được một người vợ vừa xinh đẹp vừa "vĩ đại" 😆😆

Mẹ kiếp nó, từ khi wattpad cập nhật là tác giả rất khó để cập nhật hình ảnh. Lại không thể để ảnh cho mọi người ngắm rồi 😩