Kính Vị Tình Thương

Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi



Nguyện: Phụ thân thân thể an khang.

Nguyện: Đại tỷ bình an sinh hạ Lân nhi.

Nguyện: Nhị tỷ sớm ngày thư thái, sau này có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.

Rất nhanh Nam Cung Tĩnh Nữ đã viết xong ba mặt đèn Khổng Minh, chuyển đến mặt thứ tư, nàng không kìm lòng được mà liếc nhìn Tề Nhan một cái, sau đó cắn môi viết: Nguyện Tề Nhan sống lâu trăm tuổi.

Ngòi bút ngừng lại, nàng lại viết thêm một hàng chữ nhỏ ở phía sau: Nguyện tìm thấy thần y, chữa khỏi đôi mắt của hắn...

Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ngại ngùng khi viết những điều này, nhưng khi hạ nét bút cuối cùng, nàng lại thoải mái đưa bút cho Tề Nhan, không che cũng không giấu.

Tề Nhan đảo mắt nhìn gò má của đối phương dần ửng đỏ, không khỏi thở dài: Dường như Nam Cung Tĩnh Nữ không có chút ngại ngùng như tiểu nữ nhi gia, nàng ấy đối đãi với hết thảy mọi thứ đều trực tiếp bằng phẳng như vậy. Ghét cũng thế, thích cũng vậy, đều không hề che giấu.

Tề Nhan cầm lấy bút lông, cũng không chút do dự mà viết: Nguyện vọng của điện hạ chính là nguyện vọng của thần.

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ dâng lên niềm vui sướng và cảm động không thể kìm chế được, ngay sau đó đôi mắt nàng lại ảm đạm, lẩm bẩm: "Ngươi thật sự là Mục Dương cư sĩ..."

Tay Tề Nhan run lên: "Điện... Tam đệ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, cười nói: "Không có gì, đèn Khổng Minh có bốn mặt, ngươi không ước cho bản thân một điều sao?"

Tề Nhan dịu dàng đáp: "Đây là nguyện vọng của ta."

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc, nàng lấy bậc lửa đến thắp đèn Khổng Minh của hai người.

Một lát sau, hai ngọn đèn Khổng Minh từ từ bay lên.

Hai người ngửa đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào đèn Khổng Minh bay lên giữa không trung.

Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Đèn Khổng Minh sẽ bay tới đâu?"

"Bầu trời."

"Nguyện vọng của chúng ta sẽ thành hiện thực sao?"

"Tâm thành tất sẽ linh nghiệm."

Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt, nắm lấy tay Tề Nhan: "Đi thả hoa đăng thôi."

"Được."

Hai người đi dọc theo bờ sông một hồi lâu mới tìm được một sạp còn bán hoa đăng. Lúc này đã gần canh ba, hai bên bờ sông cũng không còn mấy người, trên mặt sông đen nhánh cũng không thấy ngọn đèn nào.

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy túi tiền mua toàn bộ hoa đăng của người bán hàng rong. Đối phương đưa mồi lửa cho Tề Nhan, sau đó ngàn ân vạn tạ rời đi.

"Mặt sông rộng như vậy mà chỉ thả hai cái hoa đăng thì có vẻ lẻ loi, ta cũng làm người tốt để ông chủ về nhà sớm một chút."

Tề Nhan cười khẽ, Nam Cung Tĩnh Nữ đứng ở bên cầu liếc nhìn một cái, nói với Tề Nhan: "Ngươi tạm chờ ở nơi này đi, ở đây ít đèn nên rất tối, bản cung đi chọn chỗ rồi đến tiếp ngươi."

"Được."

Nam Cung Tĩnh Nữ đi xuống cầu, nàng tìm được một chỗ đất trống bằng phẳng bên bờ sông, ở đó còn có hai tảng đá lớn có thể ngồi lên, là nơi rất thích hợp để thả đèn.

Nàng lấy hoa đăng trong lồng ngực ra rồi để sang một bên, quay người về cầu nắm tay Tề Nhan: "Muốn xuống cầu thì phải đi tổng cộng mười hai bậc thang, ngươi vừa đi vừa đếm."

"Tạ điện hạ."

"Đi gần một chút, phía trước có tảng đá."

"Ừm."

Khi đi đến đất trống, Nam Cung Tĩnh Nữ cầm cột rơm trong tay Tề Nhan rồi cắm nó vào trong đống tuyết, sau đó lập tức đỡ tay Tề Nhan: "Ngồi chậm một chút, bên cạnh có tảng đá, ngươi cứ ngồi ở trên đó đi."

Đến khi Tề Nhan ngồi ổn rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ mới ngồi ở bên cạnh Tề Nhan. Nàng bậc mồi lửa rồi thổi một ngụm, thắp sáng mười mấy cái hoa đăng.

Nàng cầm lấy một cái hoa đăng đưa cho Tề Nhan, suy nghĩ thế nào lại rụt tay về: "Bản cung thả giúp ngươi."

"Được."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xổm ở bờ sông thả tất cả hoa đăng trôi theo dòng nước. Khúc sông này ở chỗ hạ du, dòng nước tĩnh lặng, hoa đăng trôi đi rất chậm, rất thích hợp để thưởng thức.

Nam Cung Tĩnh Nữ quay lại ngồi bên cạnh Tề Nhan, ôm đầu gối nhìn hoa đăng tốp năm tốp ba tụ ở một chỗ rồi chậm rãi phiêu dạt.

"Tề Nhan."

"A?"

"Bản cung muốn hỏi một chuyện, ngươi không được tức giận, cũng không cần nghĩ nhiều."

"Điện hạ cứ hỏi đi."

"Ừm...ta muốn biết, khi trời tối ngươi thấy mọi thứ ra sao?"

Tề Nhan suy nghĩ rồi đáp: "Đồ vật sáng lên thì có thể miễn cưỡng thấy rõ, còn cái khác thì giống như được phủ một miếng vải đen, lờ mờ không thể phân biệt."

"Thì ra là như vậy..." Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay chỉ về hướng hoa đăng: "Thấy rõ chúng nó sao?"

"Khoảng cách này tất nhiên là có thể."

Nam Cung Tĩnh Nữ lại chỉ lên không trung: "Sao trên bầu trời thì thế nào?"

Tề Nhan lắc đầu: "Không thể."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, từng luồng khói trắng phả ra từ miệng: "Đáng tiếc."

Thấy người bên cạnh không nói gì, Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt, nàng quay đầu lại trông thấy Tề Nhan đang dịu dàng nhìn chăm chú vào mình: "Sao trời gần trong gang tấc, cớ sao nói là đáng tiếc?"

Trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ loạn nhịp, nàng ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào đôi mắt Tề Nhan. Nàng vẫn luôn cảm thấy đôi mắt màu hổ phách này đẹp thì đẹp đó, nhưng đáng tiếc nó luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù không thể tan đi, ảm đạm mà mất đi thần vận.

Giờ này khắc này, Nam Cung Tĩnh Nữ ngạc nhiên phát hiện: Lớp sương mù kia vậy mà biến mất!

Thì ra đôi mắt Tề Nhan cũng có thể rực rỡ lung linh, minh diễm như thế.

Nhưng nghĩ đến Tề Nhan chính là Mục Dương cư sĩ, trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức có chút khó chịu, nàng hít hít cái mũi: "Không còn sớm, hồi phủ thôi."

"Được."

Hai người nắm tay quay về phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ không nói một lời, mà Tề Nhan cũng trầm mặc theo.

Xuân Đào đứng ở cửa sau của công chúa phủ, đang chắp tay trước ngực bái lạy trời đất, cũng không biết nàng mãi lẩm bẩm cái gì.

"Xuân Đào!"

Xuân Đào đột nhiên nhìn qua, thẳng hô lên: "Bồ Tát hiển linh." Nàng lon ton chạy tới trước mặt hai người: "Điện hạ đã trở lại rồi! Hù chết nô tỳ!"

"Phò mã mang hồ lô ngào đường về cho ngươi và Thu Cúc, ngươi cầm lấy đi, phò mã đều đã khiêng suốt một đường."

Lúc này Xuân Đào mới nhìn về phía Tề Nhan, hành lễ vạn phúc: "Đa tạ phò mã gia, mau giao cho nô tỳ đi."

"Làm phiền Xuân Đào tỷ tỷ."

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ khó chịu đến hốt hoảng. Nếu trước kia nàng còn có một chút hy vọng về thân phận của Tề Nhan, thì khi nhìn thấy chữ do Tề Nhan tự tay viết, hy vọng đó cũng tan thành mây khói.

Nghĩ đến Nhị tỷ xem quạt của người này như là trân bảo, lúc trước nàng còn tặng Nhị tỷ một bức bút tích của Mục Dương cư sĩ, trong lòng nàng càng thêm khó chịu.

Đáng giận chính là nàng im lặng suốt đường hồi phủ, vậy mà người này ngay cả một câu dò hỏi cũng không có!

Nam Cung Tĩnh Nữ thật vất vả đi đến tẩm điện, lại nhìn thấy đèn lồng đỏ thẫm được treo ở cửa đại điện. Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác nàng đang tự nhấc cục đá đập lên chân mình.

Đèn do nàng treo, sáng mai cung tì hầu hạ mà không thấy phò mã ở tẩm điện, truyền ra ngoài e rằng sẽ biến thành công chúa bắt nạt phò mã, nửa đêm đuổi người đi.

Hai người đều đi tắm loại bỏ hàn khí, khi trở về thì đã qua canh bốn.

Nam Cung Tĩnh Nữ buồn ngủ đến nỗi mí mắt muốn đánh nhau, nàng vô tâm tự hỏi quá nhiều, vừa ngã đầu lên giường Bạt Bộ thì đã ngủ mất.

Tề Nhan thấy trên giường nhỏ vẫn không có chăn gấm liền uống một viên thuốc áp chế ác mộng, sau đó thổi đèn rồi lần mò về giường.

Một đêm vô mộng. Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên mặt đất, xua tan đi bóng đêm, cũng xuyên qua cửa sổ tẩm điện ở Trăn Trăn công chúa phủ.

Tề Nhan chậm rãi mở mắt, cảm giác được đầu vai của mình thực trầm, nàng theo bản năng căng chặt cơ thể, đến khi ngửi được một hơi thở quen thuộc thì mới thả lỏng lại.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, bản thân nàng vẫn ngủ ở chỗ đêm qua, chỉ là Nam Cung Tĩnh Nữ vốn ngủ ở bên trong không biết từ khi nào đã lăn tới ngoài rìa, còn gối đầu lên vai nàng.

Nếu không có nàng chắn ở bên ngoài, cũng không biết nàng ấy có ngã xuống đất hay không.

Dung nhan khi ngủ của Nam Cung Tĩnh Nữ thực điềm tĩnh và xinh đẹp, nàng vốn sinh ra đã trắng nõn, ngũ quan cũng cực kỳ tinh xảo.

Chỉ là khi tỉnh dậy, đôi mắt đen láy ấy quá mức khéo léo, cho nên đoạt mất phong thái của dung nhan. Hơn nữa, ngôn hành và cử chỉ của nàng hoan thoát, làm người dễ dàng "xem nhẹ" vẻ bề ngoài.

Lúc này nàng an tĩnh ngủ, phần mỹ cảm bị "đè nén" kia hoàn toàn hiện ra, ngay cả Tề Nhan cũng không đành lòng phá hư vẻ đẹp yên tĩnh như họa này.

Tề Nhan dời mắt, phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

Có lẽ là vì một đêm ngon giấc, cho nên Tề Nhan tạm thời rửa sạch những suy nghĩ phức tạp, nàng vậy mà cảm thấy có chút tiếc hận.

Điện hạ, nếu như ngươi không sinh ra ở Nam Cung gia thì tốt bao nhiêu. Như vậy, có lẽ chúng ta thật sự có thể làm bằng hữu.

Chỉ tiếc ngươi mang họ Nam Cung...

Như vậy, trước khi tự mình giết ngươi...ta sẽ cố gắng thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của ngươi, xem như đền đáp sự chân thành ngươi dành cho ta.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, nửa người Tề Nhan đều đã tê rần, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì tư thế như vậy mà không dám nhúc nhích, mặc cho đối phương gối.

Mặt trời lên cao, Nam Cung Tĩnh Nữ mới từ từ tỉnh lại.

Có lẽ là Xuân Đào và Thu Cúc biết Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ muộn, cho nên phá lệ không có tới thỉnh.

Nam Cung Tĩnh Nữ thoải mái hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt, mà trước đó Tề Nhan đã nhắm hai mắt lại.

Nam Cung Tĩnh Nữ mở to đôi mắt mê mang nhìn chằm chằm sườn mặt Tề Nhan trong một chốc, nhận ra bản thân đang gối đầu lên đầu vai đối phương, khuôn mặt nàng đỏ lên, nhưng cũng không có rời đi.

Đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau tỉnh lại, lần trước nàng quá say nên chưa từng nhìn cẩn thận.

Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện sườn mặt Tề Nhan rất góc cạnh, xương lông mày nhô lên, hốc mắt hơi lõm vào, khó trách sẽ cảm thấy đôi mắt của Tề Nhan luôn bị một lớp sương mù bao phủ.

Dưới sống mũi thẳng tắp là một đôi môi căng mọng, mà hình như nàng đã nhìn thấy câu này trong quyển tạp thư nào đó: Phần lớn người môi dày đều ăn nói vụng về, ấp úng ít nói. Nhưng khi nhìn thấy Tề Nhan, nàng cảm thấy lời này không hoàn toàn đúng.

Tuy Tề Nhan nói không nhiều lắm, nhưng chắc chắn không phải là hạng người ăn nói vụng về.

Trước kia, nàng vẫn luôn cảm thấy người này có chút nữ khí, thông qua lần này quan sát, Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện sườn mặt người nọ toát nên vẻ cường tráng không thuộc về nữ tử.

Cực kỳ giống tính nết của hắn, ôn nhuận biết lễ lại thủ vững bản tâm.

Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng, nàng nhấc người thoát khỏi cái ôm của Tề Nhan.

"Nếu ngươi không phải là Mục Dương cư sĩ thì thật tốt..."

Những lời này Nam Cung Tĩnh Nữ đã nghẹn ở trong lòng một đêm, không thể kìm được nữa. Thừa dịp Tề Nhan "ngủ say", nàng rốt cuộc có cơ hội nói thế với người này, bằng không nàng thật sự sợ bản thân sẽ không kìm lòng mà dò hỏi.

Tề Nhan nghe thấy rõ ràng, không khỏi âm thầm nghi hoặc: Đêm qua khi viết đèn Khổng Minh, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng nói như thế.

Sau đó, cảm xúc của nàng liền hạ xuống.

Chẳng lẽ tên giả nàng dùng ẩn giấu điển cố gì sao? Nhưng mà nàng chỉ dùng tên "Mục Dương cư sĩ" vài lần, chẳng lẽ là thư trai xảy ra vấn đề?

"Đốc đốc đốc."

Xuân Đào và Thu Cúc mang theo hai đội nha hoàn gõ vang cửa tẩm điện: "Điện hạ, đã buổi trưa rồi, người nên rời giường dùng bữa."

Tề Nhan mở mắt ra, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đang đưa lưng về phía mình thì nhẹ giọng kêu: "Điện hạ, nên dậy rồi."

"...A, đã biết."

"Hai vị tỷ tỷ Xuân Đào và Thu Cúc đang chờ ở ngoài điện, có truyền không?"

"Truyền."

Nam Cung Tĩnh Nữ xoa mắt rồi ngồi dậy, nhưng nàng cũng không tiếp tục nhìn Tề Nhan nữa.