Lăng Vũ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, cọ ra ngọn lửa yêu thương.
Ách, phi, phi, phi, làm sao có thể, Lăng Vũ là của Nhiễm Bạch nhà chúng ta.
Cọ sát ra tia lửa sắc bén.
Trong vô hình, hai cha con đã giao phong qua một lần.
Lăng cha không chút hoang mang, cầm lấy chén trà nhấp một miếng trà, thản nhiên nói:
"Con bị người ta ám toán."
Lăng Vũ khẽ gật đầu, trực tiếp thừa nhận, chuyện này rất nhiều người đều biết, hắn muốn giấu cũng giấu không được.
Đầu ngón tay của Lăng cha đánh lên mặt bàn rất có quy luật, trên mặt nhìn không ra thần sắc.
"Hai lần, đều có người giúp con."
Không khí chung quanh phảng phất như ngưng kết lại, sự an tĩnh quỷ dị tràn ngập trong toàn bộ thư phòng.
Lăng Vũ ở vào tình thế như vậy vẫn không có chút rung động nào, lạnh nhạt nói:
"Cha không biết sao?"
Đem quả bóng nóng như lửa đá sang cho Lăng cha, Lăng cha nhìn vào mắt Lăng Vũ.
Lăng cha khẽ cười một tiếng, ánh mắt sắc bén đánh thẳng vào Lăng Vũ, khí thế lão đại hắc bang được thời gian dài tích lũy thành, phóng ra, bao phủ lấy Lăng Vũ.
"Ta xác thực không biết, người nào lại đối tốt với con như vậy."
Trong mắt Lăng Vũ không một gợn sóng, không bị khí thế của cha mình áp chế chút nào.