Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình

Chương 22: Tuyền Già (5)



Bên bờ sông hộ thành. Quán rượu tiệm trà mọc lên như nấm, hương phấn mùi son theo gió lửng lơ.

Ánh trăng như móc, chiếu lên con đường phong nguyệt đèn đuốc sáng ngời, sắc đỏ màu phấn. Ngựa quý xe sang tấp nập tới lui, oanh ca yến ngữ rộn ràng khắp chốn thuyền hoa nhà lầu.

"..."

Nếu không phải Hạ Thanh không thể rời khỏi Lâu Quan Tuyết, thì hiện giờ cậu đã nhảy xe chạy thẳng.

Xe ngựa dừng trước một tòa lầu lớn nhất dọc bờ sông, Lâu Quan Tuyết lại mang chiếc mặt nạ lần trước, cầm sáo cốt trong tay, ung dung xuống xe. Hắn thay một bộ trường bào đen tuyền, vạt áo thêu chỉ vàng, đai lưng bằng bạc, thoạt nhìn cũng biết là công tử nhà quý tộc thanh nhã xa hoa.

Sắc mặt Hạ Thanh quả là một lời không tả hết: "Ngươi đến thật?"

Lâu Quan Tuyết nhìn biểu cảm vừa buồn bực vừa hồ đồ của cậu, ngẫm nghĩ chốc lát: "Nếu ngươi không muốn đi vào cùng ta, thì có thể tự mình đi xung quanh một chút."

Hạ Thanh nghiến răng nghiến lợi: "... Ta đi xung quanh thế nào được hả! Ta cũng muốn đi lắm được không! Nhưng ta không rời khỏi ngươi được!"

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu một cái: "Đưa tay cho ta."

Hạ Thanh trừng hắn, giấu tay ra đằng sau, lại thấy Lâu Quan Tuyết rút ra một sợi dây đỏ gắn xá lợi từ trong tay áo.

Xá lợi màu xanh, giống như vừa được lấy ra từ trong tro bụi, xung quanh vẫn phủ một lớp cháy sém.

Khoảnh khắc Lâu Quan Tuyết cột sợi dây đỏ lên cổ tay Hạ Thanh, Hạ Thanh bỗng nhiên cảm giác máu thịt da dẻ trên tay như bị lửa rực thiêu đốt.

"Cái gì vậy?!" Đau quá, cậu vội vã hất hất tay hòng tránh thoát, nhưng bị Lâu Quan Tuyết giữ chặt, lạnh lùng nói: "Đừng cử động."

Hạ Thanh nghiến răng, cũng thật sự nghe lời không nhúc nhích.

Khi dây đỏ được thắt chặt, cậu cảm thấy linh hồn mình sắp bị xá lợi nung thủng thành lỗ trống!

"Đeo cái này cho ta làm gì?" Hạ Thanh dùng tay gảy gảy viên xá lợi. Kết quả tầm mắt rơi xuống bàn tay chân thật rõ ràng của mình, không nén nổi tiếng chửi thề: "Cái đệt!"

Âm thanh làm kinh động đến cả chủ thuyền trên nước.

"Roạt", tiếng sào trúc rẽ ngang mặt nước lặng yên, người làm trên thuyền tò mò nhìn tới.

Hạ Thanh vô cùng lúng túng, đối diện với ánh mặt của người làm công, tin chắc hiện giờ mình đã là người sống, vội vàng nhảy xuống xe, đứng trên mặt đất hoàn toàn chân thật.

"Ngươi nói có thể giúp ta sống lại là thế này hả?"

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu vài giây, hờ hững đáp: "Ừ".

Hạ Thanh: "..." Hay lắm!!!

Hạ Thanh đứng giữa đường phong nguyệt phồn hoa náo nhiệt nhất đêm tối thành Lăng Quang, con ngươi nâu nhạt giãn to vì khiếp sợ, tóc đen lòa xòa, làm nổi bật làn da trắng mịn.

Lâu Quan Tuyết cầm sáo cốt gạt tóc phủ trên trán cho cậu, cặp mắt đào hoa sâu xa khó lường, cười một tiếng, âm điệu thờ ơ: "Bây giờ ngươi muốn đi cũng có thể đi."

Hạ Thanh: "..."

Lâu Quan Tuyết cất cây sáo, lại nói: "Không muốn đi thì ở bên ngoài chờ ta trở lại."

Hạ Thanh nhìn hắn không đáp, cả ngày sau mới buồn bực cất lời: "Ngươi để ta suy nghĩ cái đã."

Lâu Quan Tuyết cười nhẹ: "Ừ, được."

Quả nhiên Lâu Quan Tuyết tới đây cũng không phải để chơi trò kích thích.

Hắn không cười thêm nữa, sắc mặt lạnh lẽo, dưới mặt nạ là sống mũi cao thẳng như núi và môi đỏ xinh đẹp tựa sông, vạt áo lướt qua chốn náo nhiệt hồng trần, đi thẳng vào trong tòa kỹ viện.

Hạ Thanh bị bỏ lại một mình, ngẩn người hồi lâu.

Chờ đến khi bị gió lạnh quét rụng da gà đầy thân, cậu mới vội vàng xông tới sát bờ sông hộ thành, ngồi xổm mượn mặt nước trong veo soi rõ khuôn mặt bây giờ.

Gương mặt này về cơ bản giống với mặt cậu ở hiện đại, nhưng lại có rất nhiều chi tiết nhỏ bất đồng.

Dung mạo tinh tế, sắc tựa ban mai.

Hạ Thanh đã từng lặng lẽ quan sát rất nhiều người, nhưng lại chưa từng quan sát chính bản thân, ngón tay khua trên mặt nước, điểm lên ấn đường, nghẹn họng: "Đã nói sẽ không ép ta, vậy mà lại trực tiếp hoành hành." Không hổ là ngươi.

Sau khi thành người, hiếm có khi cậu ngây ngốc mê man.

Nếu một tháng trước đây cậu có được thân thể, cậu tuyệt đối sẽ rời đi không ngoảnh mặt một lần.

Hiện giờ cảm thấy, đất trời lớn đến vậy... lại chẳng có chốn đi nào.

Hạ Thanh ngơ ngẩn một hồi, sau khi thu hoạch được không ít ánh nhìn ngạc nhiên và chăm chú của những người lái đò, cậu mới lau tay đứng dậy.

Quên đi.

Không nghĩ nữa, cậu đói, cậu muốn ăn cơm.

Một con sông chia đôi trời đất.

Bên này là khuê phòng thơm ngát người đẹp nô đùa, bên kia là hàng quán xập xệ lạnh tanh vắng ngắt.

Qua cầu, đi tới bên bờ thanh vắng phía đối diện, Hạ Thanh nhìn ngó xung quanh, muốn tìm một tiệm mỳ hoành thánh, chẳng ngờ lúc đi ngang qua con ngõ nhỏ lại chợt nghe thấy tiếng động bất thường.

Hạ Thanh dừng bước.

Tiếng vải vóc xô xát, đi đôi với tiếng khóc đè nén của thiếu niên, và tiếng thở dốc đầy ý xấu của một kẻ khác.

"Thật đáng thương, đã chú ý tới ngươi lâu rồi, đứng một mình như vậy là đang đợi ai sao."

Giọng đàn ông khản đục cất lên, truyền ra từ tận cùng ngõ hẻm u tối, như rắn khè nọc độc.

Giọng thiếu niên sợ hãi nức nở, yếu ớt không thể trốn thoát: "Đợi ông nội của ta, thả ta ra, hu hu hu ta muốn ông nội."

Hạ Thanh bắt đầu túm tóc, thầm nghĩ làm chuyện gì sao cứ để cậu phải gặp được.

Cậu cúi đầu tìm một vũ khí tiện tay, lại thấy miếng đất này sạch sẽ đến mức không có đến cả một hòn đá sỏi, cuối cùng chỉ lấy được một nhánh cây khô.

Cậu bước vào ngõ hẻm.

Ánh trăng lạnh lùng phủ xuống, mơ hồ thấy được tình cảnh hiện giờ.

Đập vào tầm mắt là hai bóng người dính vào nhau, bóng người quay lưng về phía cậu vừa lùn vừa mập, nhìn phong cách ăn mặc chắc hẳn cũng là công tử nhà giàu trong thành Lăng Quang.

Bàn tay béo núc ghì chặt một thiếu niên đang giãy giụa điên cuồng phía dưới, ánh mắt gã tàn nhẫn, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Hôm nay mới đến đã nhìn thấy ngươi, kẻ đáng thương rúc một mình trong xó xỉnh, khóc sưng cả mắt, thật đáng thương biết mấy. Nhưng mà không sao, sau này ngươi đi theo ta, ta sẽ đối tốt với ngươi."

"Đừng, cút đi, ta không muốn-----" thiếu niên bị đè xuống lùm cỏ hoàn toàn suy sụp, khóc òa.

Cậu ta vùng vẫy hai tay muốn chống lại.

Nhưng sự phản kháng yếu ớt của cậu ta sẽ chỉ khiến cho kẻ bạo ngược càng thêm phấn khích, đè cậu dưới thân: "Ngoan ngoan, sao lại hăng hái thế."

Vành mắt thiếu niên đỏ bừng, gào khàn cả họng. Nhưng chỉ có thể để mặc cho tên hôi thối nhớp nháp mồ hôi làm bậy trên người, hơi thở nóng bỏng âm độc như rắn liếm lên cổ cậu.

Sợ hãi và nhục nhã, dạ dày ghê tởm buồn nôn, mắt phủ hơi nước, đỏ như rỉ máu.

Cậu ta đã hứa với ông nội sẽ đợi bên ngoài...

Chẳng qua hiện giờ sẽ không ai có thể đến cứu cậu ta.

Thiếu niên như đã chết lặng, cơn tuyệt vọng lấp đầy ngũ giác.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, tiếng bước chân mơ hồ ẩn hiện. Vạt áo lướt đi trên mặt đất, mang theo một mùi hương lạnh lùng kỳ dị.

"Kẻ nào-----?" Gã quý tộc cũng nghe thấy âm thanh, quay phắt đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt đen ngòm u ám.

Hạ Thanh đứng trong con hẻm chật hẹp, áo xám rộng thùng thình để lộ cổ tay trắng ngần đang cầm cành củi khô, tóc xõa tung lôi thôi lếch thếch, nhưng lại mang vẻ tiêu sái tự do khó hiểu. Khi cậu im lặng nhìn xuống kẻ bên dưới, vẻ ngây ngô thường ngày biến mất, thay bằng khí thế áp đảo không thể chống cự.

"Ngươi là ai?" Gã quý tộc biến sắc liên tục, sau khi thấy rõ gương mặt tuyệt trần trước mắt, phản xạ đầu tiên cũng chỉ là sợ run.

Hạ Thanh nói: "Cút."

Để tiện cho hành vi 'thú hoang' của mình, gã quý tộc đã sớm xua đám thị vệ tránh xa ra, hiện giờ chỉ còn lại mình gã tay trói gà không chặt. Lại thêm những ngày này thành Lăng Quang nhiều tu sĩ tụ về, ai biết trong số đó có xen lẫn kẻ nào tà ma ngoại đạo hay không.

Gã nhìn Hạ Thanh trông cũng không giống người phàm, nuốt nước miếng, chuyện tốt bị phá hỏng, chửi thầm một câu xui xẻo rồi vội vã mặc quần áo, dựa vào tường vừa xin tha vừa lê lết rời đi.

Hạ Thanh cũng không ngờ có thể xử lý nhanh như vậy, cậu còn tưởng sẽ phải đánh nhau một trận no đời.

Dù sao cậu cũng không hy vọng phải xô xát với gã. Chó cùng rứt giậu, nếu gã mập này dẫn thị vệ trở lại báo thù, chưa chắc Hạ Thanh đã chiếm được lợi thế.

Để gã rời đi, tay vẫn cầm cành củi, Hạ Thanh tiến về phía trước, bước từng bước đến bên cạnh thiếu niên cuộn mình rúm ró trong góc tường.

Trong xó chất một ít rơm rạ bỏ hoang.

Làn da thiếu niên mềm mịn trắng trẻo, áo quần thưa thớt, tóc tai bù xù, toát ra vẻ đáng thương gợi tâm tình bạo ngược.

Cậu ta run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh giữa ánh trăng mờ, mắt đỏ ngầu, như con thú nhỏ bị thương.

Hạ Thanh đến rất gần mới phát hiện ra viền tai thiếu niên bán trong suốt.

Người này là một... giao nhân?

Hạ Thanh nhét cành củi khô vào ống tay áo, suy nghĩ chốc lát, mở miệng hỏi đối phương: "Ngươi không sao chứ, gã có làm ngươi bị thương không?"

Giao nhân nước mắt như mưa, bối rối vừa mặc quần áo vừa lắc đầu, mặt mày tái nhợt, xong xuôi chợt quỳ xuống nói: "Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân."

Hạ Thanh ngồi xổm xuống, đỡ cậu ta lên.

"Không có gì, ta chỉ đi ngang qua tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Thiếu niên khóc nghẹn ngào: "Cảm ơn ân nhân."

Hạ Thanh đau đầu nhức óc, định bụng thôi thì làm người tốt phải tốt tới cùng: "Đừng cảm ơn nữa, ta vừa nghe được ngươi đang chờ ông nội? Ta dẫn ngươi tìm ông. Ông ngươi ở nơi nào?"

Thiếu niên vừa mới thoát khỏi cơn hoạn nạn, đầu óc vẫn còn trống rỗng, cơ bản không nghe thấy lời cậu nói, chỉ biết khóc sụt sùi.

Hạ Thanh ngồi chờ cả ngày cũng chưa nhận được câu trả lời, thở dài bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, phía bên kia bức tường cuối hẻm truyền tới một giọng nói.

"Cái này ta biết đấy, ông cậu ta vừa vào lầu Phong Nguyệt, ngươi muốn tìm thì phải tiến vào tìm."

Giọng nói rất quen thuộc, toát ra vẻ phong lưu và kiêu ngạo của Đại thiếu gia con nhà quyền quý cao sang.

Hạ Thanh ngạc nhiên, ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh niên áo quần tím nhạt mũ quan xộc xệch đang chật vật trèo tường, tay túm chặt một nhúm cỏ dại, nhưng rất rõ ràng tên này là loại gối thêu hoa, vật vã cả ngày mới trèo lên được. Sau đó ngồi yên, sửa sang y phục. Xong xuôi hết thảy mới nở nụ cười rực rỡ mà đắc ý về phía cậu.

"..."

Hạ Thanh biết tên này.

Lần đầu ra cung cùng Lâu Quan Tuyết, đi trên đường tình cờ gặp phải xe ngựa nhà hắn.

Lục lang nhà họ Vệ, Vệ Lưu Quang.

Dạo gần đây cái tên này cũng thường hay xuất hiện bên tai cậu bằng đủ loại cách thức.

Hiển nhiên Vệ Lưu Quang rất tự tin với khuôn mặt của mình, cho rằng cả thành Lăng Quang không ai không biết hắn, thế nên rất thản nhiên đón nhận vẻ khiếp sợ trên mặt Hạ Thanh.

Hắn ta chỉ tay về phía tòa lầu cao nhất phía bờ sông đối diện, nói: "Ta dò la cả buổi cũng nghe ngóng được rõ ràng, ông nội cậu ta muốn đến lầu Phong Nguyệt chuộc thân cho chị gái cậu ta, năm xưa chị cậu ta bị kẻ buôn người bắt cóc bán vào, ông cụ cực khổ nhiều năm mới gom đủ tiền, hôm nay đến đón người ra. À ông nội cậu ta dặn cậu ta lánh ra ngoài, vì sợ giao nhân này ngoại hình không tệ, bị người ta ưng ý bắt ở lại."

Thiếu niên cũng bị một nhân vật khác từ đâu chui ra làm cho kinh hãi, đang khóc dở cũng giật mình nấc cụt.

Hạ Thanh chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Vệ Lưu Quang.

Tay quý tộc phong lưu hạng nhất mỉm cười với cậu, lại nói: "Ngươi muốn giúp cậu ta đi tìm ông nội? Vừa khéo, ta cũng muốn vào trong gặp tỷ tỷ của ta, chúng ta trao đổi, thế nào?"