Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình

Chương 39: Nhân gian (1)



Từ Lăng Quang đến cố đô nước Lương tiện đi đường thủy, thế nên Lâu Quan Tuyết vô cùng thất đức mà thẳng tay trộm một chiếc thuyền trống đậu bên bờ.

Ghe nhỏ có mái che theo dòng nước trôi về phương đông, hòa vào biển rộng, hai bờ sông dần dần chuyển thành núi xanh bát ngát và bạt ngàn lau sậy.

Sau đó quả nhiên sáo cốt đã nhân lúc Tống Quy Trần cứu người, cấp tốc chạy trở về. Chẳng qua để có thể thoát khỏi bàn tay Tống Quy Trần nó vẫn phải dồn tâm tổn trí mệt gần tắt thở. Nó tủi thân muốn chết, lại ngại chủ nhân trước giờ lạnh tâm lạnh tình, chỉ có thể hic hic oa oa chui vào lòng Hạ Thanh---- hu hu hu người áo tía đáng sợ quá, hù chết nó rồi.

Hạ Thanh cầm lấy nó: "Được rồi được rồi, xem bộ dạng ngươi kìa."

Sáo cốt khóc mệt, thút tha thút thít một hồi rồi dần dần ngủ mất.

Sau khi thiếp đi nó lại trở thành vật chết lạnh băng.

Hạ Thanh sờ sờ lỗ sáo, nhất thời có chút hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi Lâu Quan Tuyết: "Ngươi làm nó thành hình cây sáo, nhưng sao ta không thấy ngươi thổi lần nào."

Lâu Quan Tuyết cột tóc sau đầu, rất có cảm giác thờ ơ kiểu cành vàng lá ngọc, hắn trả lời lạnh nhạt: "Không muốn thổi."

Hạ Thanh: "Được rồi."

Cậu ngồi khoanh chân đầy tùy hứng trên boong thuyền, lại xoa xoa miệng sáo, bỗng nói: "Vậy ta thổi được không?"

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu: "Tùy ngươi."

"Ồ, cảm ơn." Hạ Thanh đúng thật là rảnh điên lên rồi, thật sự đưa sáo lên miệng, thổi phì một âm thanh ngắn ngủi.

Âm thanh vừa ngân lên cậu đã kinh hãi, quả nhiên không hổ là thần cốt.

Réo rắt trong veo, như bay bổng lên chín tầng mây, chấn động đến bãi lay sậy xào xạc hai bờ.

Cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hạ Thanh vốn chẳng biết chơi nhạc cụ nào, hát cũng không đúng nhịp, chỉ đơn giản là tò mò nhấn loạn, thế nên âm thanh thổi ra cũng lộn xộn bừa bãi, đám sếu trắng lẩn trong bãi lay sậy nghe mà điên tiết vỗ cánh bay đi, trước khi đi còn ghét bỏ đáp mấy cọng lông chim lên mặt cậu.

"?"

Không cổ vũ thì thôi đi còn đạp thêm một cước làm gì!!

"Phì phì phì." Hạ Thanh ngừng gây ô nhiễm tiếng ồn, phủi phủi lông sếu, còn nhổ được ra cả sợi lau bay vào mồm.

Lâu Quan Tuyết quay đầu, không nhìn nổi, lấy lại sáo cốt trong tay cậu, bình tĩnh nói: "Nếu ngươi buồn chán quá thì ngủ lấy sức đi đã, sau này sẽ không còn thời gian rảnh rỗi như vậy."

Hạ Thanh túm một cọng lông chim rớt trên đầu, nhìn hắn vẻ u ám: "Chỉ cần ngươi tháo dây cho ta, là ta có thể rảnh rỗi mãi đến tận ngày rời đi."

"Rời đi?" Không biết hai chữ này chạm đến điểm cười nào của Lâu Quan Tuyết, mà hắn ngước mắt, cười khẽ một tiếng đầy giễu cợt: "Nửa năm sau chờ ngọn lửa ấy đón ngươi đi?"

Hạ Thanh không buồn nghĩ ngợi: "Đúng thế."

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chăm chú một hồi, nụ cười trên khóe miệng có chút nghiền ngẫm: "Trong mắt ngươi, không có gì là nó không thể làm được?"

"Ờ." Không phải thế thì sao.

Lâu Quan Tuyết mân mê sáo cốt: "Ngươi đoán nếu ta không để ngươi đi, thì nó sẽ làm gì?"

Tay Hạ Thanh vẫn cầm cọng lông chim, ngẩn người, lạ lùng nhìn hắn: "Ngươi điên rồi?"

Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Chỉ là một giả thiết."

Hạ Thanh nghẹn mất một giây: "Không có giả thiết ấy, nó có thể đưa ta tới, thì chắc chắn cũng có thể đưa ta đi."

Lâu Quan Tuyết nhếch miệng: "Ồ, nó toàn năng như vậy, vì sao ở lầu Trích Tinh lại sợ ta đến thế."

Hạ Thanh: Trách thì trách ngọn lửa đó chỉ là một nhóc con một tuổi, dĩ nhiên sẽ sợ muốn chết rồi!

Hạ Thanh trào phúng: "Ta nó còn sợ, nói gì đến ngươi."

Lông mi Lâu Quan Tuyết rất dài, hắn lại cười một tiếng không rõ ý tứ, sau đó im lặng không nói nữa.

Nhưng Hạ Thanh bị hắn gợi ra đề tài mãi mà hai người không nhắc tới, lại bắt đầu rục rịch muốn đào sâu.

"Nói mới nhớ, sau khi gặp Tống Quy Trần, ta cảm giác câu chuyện này ngoại trừ ngươi ra, đoán chừng Tống Quy Trần cũng sẽ không hợp tác. Hắn chắc chắn sẽ không vừa gặp đã yêu Ôn Kiểu."

Mặc dù có lẽ Tống Quy Trần nhất định sẽ lao lực bởi hồng trần, nhưng thái độ bàng quan xa rời thế sự toát ra từ trong xương cốt của hắn cũng không hề giả dối.

Thứ hồng trần có thể kéo hắn dây vào, quá đỗi nặng nề, tuyệt đối không phải thứ mà Ôn Kiểu có thể so sánh với.

Lâu Quan Tuyết cười nhẹ, hồi lâu mới chậm rãi mở lời: "Hạ Thanh, ngươi không nhận ra sao, nó kể cho ngươi nhiều như vậy, lại không nhắc tới một sự kiện cụ thể, hay là một mốc thời gian cụ thể."

Hạ Thanh ngẩn người.

Lâu Quan Tuyết lại nói: "Nó nhắc tới ta, nhắc tới Phó Trường Sinh, nhắc tới Tống Quy Trần. Nói rằng Ôn Kiểu sẽ trèo giường ta, nhưng không đề cập Ôn Kiểu tiếp xúc ta thông qua thứ gì, không đề cập khi nào Tống Quy Trần sẽ gặp gỡ hắn, không nhắc tới bất kỳ sự kiện chính xác nào sẽ phát sinh trong tương lai."

Một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua hàng mi cậu, mối hoài nghi lớn nhất trong lòng cậu, bị Lâu Quan Tuyết trực tiếp vạch trần.

Đúng vậy, hệ thống nói đây là một cuốn sách, nhưng Hạ Thanh thân là người xuyên sách, lại chẳng có ưu thế trên mặt tình tiết truyện, cậu không nắm rõ bất cứ điều gì...

Đây cũng là lần đầu Lâu Quan Tuyết đưa ra nhận xét về chuyện xảy ra ở lầu Trích Tinh.

Sự kiện ban đầu nghe vào chỉ thấy trớ trêu và buồn cười, xưa nay chưa từng để ý, hiện giờ được nhắc tới bằng ngữ điệu lạnh nhạt, đồng tử thâm trầm, hắn nói với Hạ Thanh rõ ràng từng câu chữ.

"Thậm chí nó còn dứt khoát nói với ngươi, tất cả mọi thứ trên đời đều không quan trọng, quan trọng chỉ là vướng mắc giữa Ôn Kiểu và những kẻ bên cạnh hắn."

"Ta lại cho rằng, không nhắc tới thời gian cụ thể, là bởi bản thân nó cũng chỉ khẳng định được duy nhất những điều này. Khẳng định Phó Trường Sinh sẽ khăng khăng một lòng với Ôn Kiểu, khẳng định Tống Quy Trần sẽ cứu Ôn Kiểu thoát khỏi hoàng cung."

Hạ Thanh như đã chết ở trong hồn một ít, rất lâu sau có thể cất lời: "Bởi vì thế giới này vốn là..." Một quyển ngược văn cổ trang cẩu huyết.

Nhưng cậu còn chưa nói hết, Lâu Quan Tuyết đã mở miệng, mỉm cười, chậm rãi nói: "Nếu như đấy là lý do chính bản thân ngươi cũng không thấy thuyết phục, thì không cần phải nói ta nghe."

Hạ Thanh đã tê rần, phiền muộn túm tóc: "Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ngọn lửa kia là cái khỉ gì!"

Lâu Quan Tuyết vuốt ve miệng sáo, thờ ơ: "Không biết, nhưng nó mang lại cho ta một cảm giác, như một thứ ngu xuẩn làm ra vẻ thông minh."

"..." Hạ Thanh im miệng nửa ngày: "Ý ngươi là nửa năm sau ta không đi được?!"

Lâu Quan Tuyết nhướng mày: "Ngươi vội đầu thai như vậy?"

Hạ Thanh: "Không thì thế nào!"

Lâu Quan Tuyết yên lặng nhìn cậu một cái rồi lại dời mắt, không lên tiếng.

Bông lau sậy ngập trời hòa cùng ánh sao, bóng nước ánh trăng tan lẫn vào nhau.

Hạ Thanh âm thầm than phiền, cúi người thò tay xuống nước, hắt chút nước lên mặt, lạnh lẽo làm lắng dịu suy nghĩ ngổn ngang.

"Mục đích ban đầu của nó là để ta nhập vào thân xác của ngươi, thay ngươi moi tim cho hắn. Nó nói ba tháng sau ngươi sẽ chết."

Hạ Thanh lẩm bẩm: "Ba tháng sau."

Cậu sắp xếp tuyến thời gian, hệ thống đưa cậu tới đây vào đầu tháng ba, hội đèn lúc này là vào tháng tư, Yến Lan Du từng nói Đại tế tư cần mất một tháng để chuẩn bị cho đại trận phục yêu.

Nếu cậu đoán không lầm... tháng sáu, chính là thời gian diệt yêu trên tháp Phù Đồ.

Tháp Phù Đồ, tháp Phù Đồ.

Thì ra ngay từ ban đầu, chưa bao giờ thoát khỏi cái tên này.

Rốt cuộc tháp Phù Đồ giam giữ thứ gì?!

Lâu Quan Tuyết chỉ nói tới đây, mục đích tối nay đã hoàn thành, không muốn tiếp tục ép cậu, hắn nói: "Không nghĩ ra thì ngủ đi."

Hạ Thanh im lặng, ngồi dựa nửa thân lên mạn thuyền, lười nhác nhìn bãi lau sậy gợn sóng rung rinh bên bờ đối diện.

"Cũng phải ngủ được đã chứ." Cậu uể oải nói: "Lâu Quan Tuyết, ngươi dập tan hy vọng nửa năm sau của ta rồi."

Lâu Quan Tuyết lập tức bị chọc cười, giọng nói còn lạnh hơn gió đêm: "Hy vọng? Ở bên cạnh ta giày vò như vậy?"

Hạ Thanh lầm bầm: "Gì chứ? Đây vốn là hai chuyện khác nhau. Ngươi thế này làm ta không thể không suy nghĩ, nếu không thể rời đi thì ta phải làm gì."

Lúc này lạnh lẽo trong ánh mắt Lâu Quan Tuyết mới tản đi không ít.

"Không được, ngươi làm ta mất ngủ ngươi phải chịu trách nhiệm."

Được một lúc Hạ Thanh lại nói.

Lâu Quan Tuyết: "Hm?"

Hạ Thanh: "Hồi trước ta kể chuyện dỗ ngươi ngủ, bây giờ ngươi thổi ta nghe một bài cũng không quá đáng chứ."

Ghe nhỏ tiến sâu vào bãi sậy, xung quanh là bông lau cao cỡ nửa người, xen lẫn bèo xanh đen, tiếng côn trùng râm ran và tiếng nước róc rách.

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu, cầm cây sáo lên rồi chậm rãi nói: "Muốn nghe cái gì."

Hạ Thanh: "Thoải mái đi."

Cậu nằm nhoài bên mạn thuyền, cổ tay thò ra khỏi áo bào xám xịt, lười nhác khuấy động làn nước lạnh thấu xương.

Bông lau lả tả giữa không trung, bay thành từng đốm nhỏ, giống như ngân hà chao nghiêng rót xuống.

Hạ Thanh cũng không ngờ, vậy mà Lâu Quan Tuyết còn thật sự thổi cho cậu một bài... Một khúc ca rất gần với âm sắc nguyên bản của sáo cốt, lành lạnh du dương.

Tiếng nhạc rất trầm, tựa như một bài dân ca cổ. Bông lau ngưng thành sương trắng, tiếng côn trùng rả rích vỡ tan.

Lại rất cận kề tâm tình tối nay.

Hạ Thanh tỉnh táo nghe đến tận khi kết thúc, hỏi hắn: "Bài này gọi là gì?"

Lâu Quan Tuyết nói: "Trước kia thường nghe Dao Kha ngâm khẽ, không biết gọi là gì."

"Ồ."

Sau đó cậu dần thiếp đi giữa tiếng nước chảy và tiếng côn trùng ngân nga.

Lâu Quan Tuyết nói cuộc sống về sau không hề rảnh rỗi hoàn toàn là sự thật.

Xử lý chuyện tháp Lưu Ly hoàn tất, Yến Lan Du tức khắc nghe tin Lâu Quan Tuyết mất tích.

Đối mặt với vấn đề này, cái chết của Nhiếp chính vương cũng trở nên không đáng kể, bà ta ngồi trên phượng tháp, mặt mày dữ tợn, đôi mắt đỏ bừng, hận không thể đào thi thể anh trai đốt cháy thành tro rải đi tứ tán.

"Tìm! Truyền lệnh xuống cho ta! Lật tung mười sáu châu cũng phải tìm cho ra Bệ hạ!"

Đủ mọi lời đồn lan rộng khắp dân gian, chẳng qua thuyết phục nhất vẫn là câu chuyện tháp Lưu Ly sụp đổ, đình viện hoàng gia cũng hóa thành phế tích, Nhiếp chính vương bỏ mạng bên trong, mà Bệ hạ ngã xuống sông hộ thành, không rõ sống chết. Còn tháp Lưu Ly vì sao sụp đổ, dân gian vẫn cho rằng có liên quan đến đại yêu trong tháp Phù Đồ, tu sĩ Lăng Quang tề tựu, cũng chứng minh sắp có chuyện lớn phát sinh.

Có mệnh lệnh của Yến Lan Du, khắp các địa phương bên ngoài thành Lăng Quang đều bắt đầu quản chặt ra vào.

Chỉ là Lâu Quan Tuyết có vẻ cũng không đi đường thường.

Hắn dẫn theo Hạ Thanh xuôi dòng đến một thị trấn nhỏ. Trấn nhỏ chưa thông tin tức, hai người thuận lợi tiến vào nhà trọ.

Hạ Thanh hỏi: "Ngươi biết dịch dung không?"

Lâu Quan Tuyết nói: "Không cần."

Hạ Thanh: "Vậy ngươi định đến cố đô nước Lương thế nào, nước Lương tận Châu Thương mà phải không, còn cách đây rất xa nữa."

Lâu Quan Tuyết: "Không vội."

Hạ Thanh nghi hoặc: "Không vội đến Châu Thương, vậy ngươi tốn công tốn sức rời Lăng Quang như thế làm gì?"

Lâu Quan Tuyết nhếch miệng mỉm cười: "Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi mấy ngày trước đã."

Hạ Thanh thoáng sửng sốt: "Nghỉ ngơi? Ngươi sao thế?"

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ thẫm, cười nói: "Không nhìn ra sao?"

Hạ Thanh bối rối: "Nhìn ra cái gì?"

Lâu Quan Tuyết bình thản nói: "Ta trúng độc."

Hạ Thanh càng thêm kinh hãi, sốt ruột nhìn hắn từ trên xuống dưới, lo lắng cất cao giọng: "Độc?! Ngươi bị hạ độc khi nào!"

Lâu Quan Tuyết liếc cậu một cái, rồi mới từ tốn đáp: "Lầu Phong Nguyệt."

Hạ Thanh: "???"

Còn bị hạ độc ở lầu Phong Nguyệt? Bị bỏ thuốc mới hợp lý chứ.

Nhắc tới lại nhớ, đến lúc này cậu vẫn không hiểu rõ, đêm hôm ấy Lâu Quan Tuyết đến lầu Phong Nguyệt làm gì.

Lâu Quan Tuyết nói: "Đừng nói gì, ta ngủ một giấc trước."

"... Ờ."

Hạ Thanh đè nén một bụng nghi vấn, ngoan ngoãn cầm sáo cốt đứng bên cạnh trông nom, nhưng giấc ngủ của Lâu Quan Tuyết đã định trước sẽ không được yên ổn.

Yến Lan Du quyết tâm tìm người bằng được, sống phải thấy xác chết phải thấy hồn, vào đúng nửa đêm canh ba, một tốp lính đạp cửa xông vào, đao kiếm sáng choang, lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người trong quán trọ xuống hết cho ta!"

Tiếng động lớn đến mức dọa cho ông chủ sợ té đái, mặt mũi tái mét lật đật mở miệng: "Quân gia..."

Hạ Thanh thò đầu qua cửa sổ, nhìn xuống, cau mày.

Rồi làm sao giờ??

Cậu muốn đánh thức Lâu Quan Tuyết, nhưng bước tới mép giường lại bỗng dừng tay.

Lần trước Lâu Quan Tuyết bị vây trong chướng, sương đen dày đặc xiềng xích trùng trùng, lần này chỉ thấy quầng sáng nhu hòa, có điều sắc mặt cũng không lấy gì làm nhẹ nhõm.

Tất cả mọi người đi xuống, binh lính tràn lên lục soát, tra xét từng phòng.

Trước khi cửa phòng bị xô ngã một cách thô bạo, Hạ Thanh bước ra ngoài, cậu cũng không chắc chắn binh linh có biết mình hay không.

Nghĩ lại thì Yến Lan Du còn chưa thấy cậu, chắc hẳn không vấn đề gì.

"Quân gia, xảy ra chuyện gì thế?" Cậu làm bộ bàng hoàng sợ hãi, bất an nép sát tường nhìn đám người đông nghịt bên ngoài.

Binh lính lạnh lùng nhìn cậu, quát: "Đưa hết người bên trong ra cho ta."

Hạ Thanh: "?"

May là cậu thông minh, kịp thời ứng phó, vội vàng trợn to mắt, hoảng hốt lắc đầu: "Không được không được! Không được đâu quân gia."

Binh lính: "Triều đình đã hạ lện, ngươi dám kháng chỉ không tuân?!"

Hạ Thanh sốt ruột toát mồ hôi: "Chuyện chuyện chuyện, chuyện này không phải do thảo dân muốn kháng chỉ, mà là tiện nội mắc bệnh lao phổi, không thể tiếp xúc với người ngoài được, thảo dân sợ nàng lây bệnh cho ngài!"

"Lao phổi?!"

Thời đại này lao phổi chẳng khác nào chờ chết, binh linh nghe vậy tức thì biến sắc.

Hạ Thanh quệt mồ hôi: "Vâng, thảo dân tính đưa nàng đến Lăng Quang chữa bệnh."

Sắc mặt binh lính thay đổi không ngừng, sau đó lập tức túm ông chủ tới: "Ngươi vào đi, xem xem bên trong có phải phu nhân hắn ta không."

Ông chủ tái mặt lảo đảo gần nhã, khổ không thể tả, ông ta không muốn tiến vào tiếp xúc với người bệnh lao. "Quân gia, tôi..." Thế nhưng khi nhìn thấy Hạ Thanh ông ta lại chợt sửng sốt, tướng mạo hai người này phi phàm quá độ, ông ta muốn quên cũng khó, lập tức trợn mắt lên tiếng: "Không! Quân gia! Người bên trong hoàn toàn không phải vợ-----"

Bỏ bà.

Ông chủ này nửa đêm không nghỉ ngơi lấy sức còn chạy theo lên đây làm gì.

Hạ Thanh nắm kiếm gỗ trong tay, chẳng qua cậu còn chưa kịp động thủ.

Bảng hiệu ngoài quán trọ bỗng đột ngột chao đảo, một mùi hương truyền tới từ phía cuối hành lang. Mùi hương này không hề ngào ngạt, thậm chí còn có vị đắng chát, nhưng lại giống như thuốc độc gây ảo giác, làm cho đêm khuya thanh vắng trở nên chập chờn mê ly. Đám đông cả binh lính lẫn người trong quán trọ còn chưa kịp phản ứng, đã không chịu khống chế, ngây người tại chỗ như một đoàn xác sống.

Đây không phải thuốc mê, mà giống với một thuật pháp điều khiển thần trí con người.

Hạ Thanh cũng sững sờ.

Sau đó cậu nhìn thấy người từ hành lang tiến tới, váy áo màu xanh lá sen lướt trên đất không phát ra tiếng động nào, tóc màu xám trắng, thân thể gầy guộc, tay cầm đèn nến, bóng dưới chân cao gầy và khủng bố. Đến Hạ Thanh cũng tưởng mình gặp ma rồi.

Mà sau khi nhìn rõ khuôn mặt người mới tới, lại âm thầm chỉnh sửa suy nghĩ, đây không phải là ma quỷ...