Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình

Chương 5: Giao hẹn



Sau nửa đêm, mưa bên ngoài ngày càng tầm tã, rả rích rơi trên mười dặm rừng trúc, gõ lên lá cây lay động rì rào.

Tiếng chuông thanh đồng dưới mái lầu Trích Tinh không ngừng réo rắt.

Cung điện rất nhanh đã chỉ còn lại một mình cậu.

Cuối cùng Hạ Thanh cũng chậm rãi làm quen với cơn đau xương tủy và kinh mạch thiêu đốt. Sắc mặt cậu trắng bệch, ngã khụy xuống sàn điện, ngoại bào trắng tuyết dây đầy máu đỏ, tóc đen xõa tung tán loạn trên đất, nhếch nhác thảm thương.

Lâu Quan Tuyết lặng lẽ đứng một bên, cười nói: "Cho tới giờ ta vẫn chưa từng chứng kiến bản thân chật vật như thế này."

Hạ Thanh rất muốn bóp cổ hắn, tròng mắt ứ máu, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khản đặc: "Lâu Quan Tuyết, ngươi bệnh rồi phải không, nhất định phải ép ta nhập xác ngươi sao."

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu: "Không phải là ngươi tự nguyện à?"

Hạ Thanh trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.

Lâu Quan Tuyết cũng đang nhìn cậu, tầm mắt xuyên qua cái xác giả tạo, nhìn thẳng đến linh hồn cậu. Con ngươi đen trầm của hắn không giấu được sắc bén và lạnh lùng, như một lưỡi dao găm, khảm lên linh hồn từng chút từng chút.

Lâu Quan Tuyết thản nhiên nói: "Ta không trách ngươi cưỡng ép chiếm thân thể của ta, sao ngươi lại còn trách ngược?"

Hắn cúi người, hạ giọng cười khẽ: "Hạ Thanh, ngươi lợi dụng tính nết hiền lành và chính nghĩa của ta, sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà trách mắng ta được chứ."

Hạ Thanh quay phắt đầu: "Cút!"

Cậu rên lên một tiếng, tay ôm ngực, lảo đảo đứng dậy: "Được, ta đã nhìn ra, ngươi sống chẳng khác nào gieo họa. Muốn ác quỷ nhập xác à, được thôi, ta cho ngươi xem kết quả của việc ác quỷ quấn thân."

Mẹ!

Cậu muốn nhảy lầu!

Muốn cho tên biến thái này chết luôn cho rảnh nợ!

Hạ Thanh nuốt ngụm máu đã trào lên cổ họng, chân trần loạng choạng bước ra ngoài. Đài trần xây bên ngoài lầu Trích Tinh gió thảm mưa sầu, thổi lòa xòa tóc cậu, tay áo trắng lớn rộng như biến thành tuyết bay trong gió.

Lâu Quan Tuyết đứng phía sau còn cười thật lâu.

Chọc cho Hạ Thanh trèo đến tận lan can, muốn đứng càng cao rơi cho càng thảm.

"Ta không định giết giao nhân đó." Cười đủ rồi, Lâu Quan Tuyết mới mở miệng, "Chúng ta có thể nói chuyện."

Hạ Thanh châm chọc: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."

Lâu Quan Tuyết: "Nhưng mà ta muốn nói chuyện với ngươi."

Hạ Thanh nghiến răng.

Cậu cũng muốn nhảy thật, nhưng leo lên lan can nhìn xuống vực sâu trăm thước hun hút bên dưới, lại không tránh khỏi sinh lòng khiếp đảm.

Ánh đỏ đại thịnh bao quanh tháp Phù Đồ, đường nhìn hướng xuống, lại là khoảnh rừng trúc yêu dị.

Lâu Quan Tuyết đã đến bên người cậu, trạng thái linh hồn khiến cho cảm giác bệnh tật càng thêm rõ nét, hắn thong thả nói: "Ngươi nhảy xuống, ta sẽ không chết, thế nhưng ta xảy ra chuyện lại kéo theo rất nhiều người vì ta mà gặp họa."

Hạ Thanh nhìn hắn, lòng cũng hiểu rõ, có lẽ 'sẽ không chết' trong lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, chỉ riêng thiết lập của ngọn tháp Phù Đồ kia đã rất quái đản, lại thêm hôm nay thân thể này cũng đã phải chịu đựng sự hành hạ như bẻ xương róc thịt mà vẫn còn nguyên vẹn.

Hạ Thanh cảm thấy không còn hơi sức, tư tưởng khác biệt không thể chung đường, không biết nên nói điều gì cùng Lâu Quan Tuyết, muốn chửi cũng chỉ có thể chửi hệ thống mà thôi.

Lâu Quan Tuyết mỉm cười, dịu dàng trần thuật: "Bên người ta, rất hiếm có người có thể trở thành người ngoài cuộc mà im lặng hưởng trò vui."

Hạ Thanh bấm bụng nén giận, lạnh nhạt nhìn hắn.

Lâu Quan Tuyết không kích thích cậu nữa, nhẹ giọng: "Kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể chung sống hòa bình."

Hạ Thanh bực bội: "Ngươi đừng bảo là, tất cả mọi thứ ngươi làm tối nay đều chỉ vì vui thú."

Lâu Quan Tuyết lại nhếch môi nở nụ cười đơn thuần trong sáng: "Vui, là vui thật mà."

Cái đệt mẹ nó...

Khi Hạ Thanh đã ló được nửa thân ra ngoài.

Lâu Quan Tuyết mới mở miệng cười bổ sung: "Nhưng cũng lại không hoàn toàn là như vậy."

Hạ Thanh nắm lan can, quay đầu: "Vì sao?"

Lâu Quan Tuyết ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Ta sợ đau."

Đệt.

Hạ Thanh ức chế run rẩy cả người: "Ngươi gọi quỷ nhập xác là vì sợ đau?"

"Ừ." Lâu Quan Tuyết không bác bỏ, hơi nhếch cằm, nhìn tòa tháp phật chín tầng ngập tràn yêu khí, lãnh đạm nói.

"Tiết kinh trập đầu tháng ba hàng năm, đại yêu trong tháp phật sẽ bắt đầu ngo ngoe, cần hoàng tộc nước Sở trong lầu Trích Tinh chịu đựng yêu khí bạo động, xoa dịu nó. Yêu khí năm này nặng hơn năm trước, năm ngoái ta đau đến chết đi sống lại, năm nay không muốn thử."

Hạ Thanh: "..."

Cậu bàng hoàng mở miệng: "Thế là ngươi kéo ta tới chịu tội thay?"

Lâu Quan Tuyết lại nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta cho rằng quỷ hồn sẽ chịu được loại đau đớn này, không ngờ... Thật là có lỗi."

Hạ Thanh ngu người.

Lâu Quan Tuyết lại cười: "Ngươi không lạnh sao? Vào rồi nói chuyện. Nếu ta đã ra lệnh, thì bọn họ sẽ cứu sống con ấu giao kia, không cần lo lắng."

Hạ Thanh nhìn Lâu Quan Tuyết như nhìn một tên tâm thần phân liệt.

Tuy nhiên quả là cậu không nhảy nổi lầu, yên lặng hồi lâu, cũng trèo xuống khỏi lan can, đối diện với ánh mắt Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh ngượng ngùng hỏi: "Ta đang dùng thân thể ngươi, mà ngươi nhìn ta không thấy kỳ lạ à."

Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Dĩ nhiên ta không nhìn thấy chính mình."

Hạ Thanh: "Là sao?"

Lâu Quan Tuyết nói: "Ta nhìn thấy chính ngươi."

Hạ Thanh sửng sốt: "Ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy linh hồn của ta?"

Lâu Quan Tuyết: "Ừ."

Hạ Thanh: Tuyệt.

Tâm trạng Hạ Thanh lúc này vô cùng tệ hại, đứng ngoài ban công vừa hứng gió vừa hứng mưa, thân thể yếu ớt tiều tụy lại càng thêm khó chịu, hắt xì một cái, khóe mắt ửng đỏ, nhịn không chửi bậy, cứ như một người thiện lương bị ép phải làm con hát vậy.

Cậu trở nên lúng túng toàn thân, Lâu Quan Tuyết xuất hồn thành quỷ thì lại hoàn toàn ung dung không gấp.

Bên trong tẩm cung ánh nến sáng ngời, ấm áp thư giãn.

Hạ Thanh buộc gọn tóc lên, chất tóc của Lâu Quan Tuyết rất đẹp, chạm tới chỉ thấy mềm mại lạnh dịu như dòng nước mát.

Cậu đang cảm thấy lạnh run, cũng không biết bình thường Lâu Quan Tuyết chịu đựng loại hành hạ tra tấn này như thế nào, chỉ biết Hạ Thanh ở trong cơ thể này giây nào thì sẽ phải chịu tội thêm giây đó.

Bọc chăn kín người, buộc cho mình thành chiếc bánh ú xong xuôi, Hạ Thanh mới buồn bực mở miệng: "Ta không muốn chung sống hòa bình với ngươi, ngươi mau thả ta ra ngoài."

Lâu Quan Tuyết: "Không phải ngươi muốn tích công đức hay sao?"

Hạ Thanh mắc nghẹn, ngẩng đầu cứng ngắc.

Lâu Quan Tuyết nói: "Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, thế nào? Dù sao ngươi cũng đã bị ta kéo xuống hồng trần, không thể làm người ngoài cuộc thêm được nữa."

Hạ Thanh chăm chăm nhìn hắn, con ngươi rúc lại, giọng nói khàn khàn: "Cuộc đối thoại giữa ta và hệ thống rốt cuộc ngươi nghe được bao nhiêu."

Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu, mỉm cười: "Đại khái là, toàn bộ."

Hạ Thanh: "..."

Mẹ, mỗi ngày cậu đều được Lâu Quan Tuyết bổ sung kiến thức!

Lâu Quan Tuyết thản nhiên nói: "Nghe được ba tháng sau ta sẽ chết; nghe được ngươi có thể chiếm thân thể ta, trở thành ta, tích góp công đức cải tử hoàn sinh; nghe được..." Hắn cười khẽ, giọng dịu dàng: "Nghe được ta sẽ yêu Ôn Kiểu đến chết đi sống lại, cuối cùng bỏ mạng vì hắn."

Hạ Thanh ngạc nhiên: "Ngươi không thấy lo lắng hả? Nếu ta bảo thế giới này chỉ là một quyển sách, ngươi có tin không?"

Lâu Quan Tuyết nhớ lại ngọn lửa rụt rè e sợ trước mặt hắn, câu môi: "Chỉ cần là ngươi nói, ta đều sẽ tin."

Ngươi tin cục cứt!

Ngươi sắp lật trời cmnr!

Từ khi bước vào Hạ Thanh cơ bản cũng xem nhẹ việc đây là một cuốn sách, hiện tại càng thấy có lẽ là không phải thật, trong mắt cậu lời hệ thống nói càng giống với một lời tiên đoán hơn.

Hạ Thanh không muốn suy xét thêm nữa, uể oải nói: "Ngươi định làm gì."

Lâu Quan Tuyết rũ mi, yếu ớt và mệt mỏi: "Hàng năm ta đều bị yêu khí xâm hại, hiện giờ linh hồn vô cùng yếu ớt, thường xuyên cần chợp mắt nghỉ ngơi. Nhưng chốn cung đình nguy hiểm trập trùng, người đàn bà kia luôn nhìn chằm chằm, ta không thể để lộ sơ hở, thế nên hy vọng lúc cần thiết ngươi có thể thay ta đánh thức bản thân mình."

Hạ Thanh nhìn hắn, hồi lâu mới cất cao giọng: "Chỉ có thế?"

Lâu Quan Tuyết: "Ừ."

Hạ Thanh cạn lời muốn chết, chỉ thế thật? Chỉ thế mà cũng cần dùng cách thức này?

Tuy nhiên quả là, nếu Lâu Quan Tuyết không dùng thủ đoạn này, thì cậu cũng thật sự sẽ ngồi ngoài xem cuộc vui hết nửa năm.

Hệ thống hoàn toàn là một cái hố, tích công đức trên người bạo quân khỉ gió, may là cậu không nhận lời.

Cậu vốn đã phải lởn vởn quanh người Lâu Quan Tuyết, về sau nếu xảy ra tình huống tương tự thì liệu cậu có khả năng thật sự ngoảnh mặt làm ngơ được hay không.

Hạ Thanh cảm thấy mình nhất định là mười kiếp làm hiệp khách, nên mới có cảm giác chính nghĩa nồng nàn như vậy.

Nỗi căm ghét giết hại bừa bãi như được khắc vào trong xương.

Lâu Quan Tuyết nói: "Nghĩ xong rồi chứ?"

Hạ Thanh tức giận: "Chưa."

Lâu Quan Tuyết: "Thật sự rất đau sao?"

Hạ Thanh: "Hỏi thừa."

Lâu Quan Tuyết cười một tiếng, đột nhiên nhấc tay lên, từng lớp tay áo trắng như tuyết trượt xuống để lộ ra cổ tay gầy gò tái nhợt.

Hắn cúi người áp lại gần, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trán Hạ Thanh.

Xuyên qua thân xác bên ngoài, chạm tới sâu thẳm linh hồn cậu.

Hạ Thanh nằm co ro trong chăn cũng bắt đầu bối rối.

Ngay sau đó, một dòng nước ấm luồn đi khắp cơ thể, cậu cảm giác linh hồn trở nên nhẹ bẫng và trong suốt, đau đớn cháy bỏng chậm rãi rời xa. Sau một làn sáng trắng, Hạ Thanh đã bay ra khỏi thân xác thống khổ.

Cậu lơ lửng trên không, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng trước bàn, ngơ ngác nhìn Lâu Quan Tuyết đang 'rúc thành bánh ú'. Tóc đen dán mặt, run lẩy bẩy, đau đến nhẹ răng trợn mắt, môi bị cắn ra một vệt trắng----- à, đây là bộ dạng cuối cùng cậu để lại cho hắn.

Mà sau khi nguyên thân tiến vào, khí chất xung quanh tức thì biến đổi.

Lâu Quan Tuyết như không cảm giác được nỗi đau này, ung dung cởi bỏ lớp chăn, rồi lại liếc nhìn mái tóc bị Hạ Thanh làm cho rối loạn.

Ống tay áo hơi nhấc, ngón tay thon dài chạm tới khóe mắt mình, sờ thấy một hơi ẩm ướt, hắn ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười.

Hạ Thanh: "..."

Cậu thật lòng muốn nhảy lầu chạy trốn.

Lâu Quan Tuyết mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: "Khóc nhè rồi?"

Hạ Thanh dứt khoát không biết xấu hổ: "Đấy là thân thể ngươi, có khóc cũng là ngươi khóc!"

Lâu Quan Tuyết gật đầu: "Được, là ta khóc."

Hạ Thanh quan sát tỉ mỉ, muốn nhìn ra đôi chút đau khổ, đấu tranh và yếu ớt trên nét mặt hắn, nhưng trừ khi Lâu Quan Tuyết làm bộ làm tịch cố tình để lộ những cảm xúc này, thì cậu hoàn toàn không tìm thấy được.

Hạ Thanh hỏi: "Không phải ngươi sợ đau à."

Lâu Quan Tuyết liếc cậu một cái, bình tĩnh đáp: "Ta sợ đau, không có nghĩa là không thể chịu đau, cũng không thể để ngươi chịu hành hạ thay ta được."

Hạ Thanh đáp cộc lốc: "Ờ."

Giờ thì lại hóa thân làm người tốt?

Lâu Quan Tuyết nói: "Nghĩ xong rồi chứ?"

Đây là lần thứ hai hắn hỏi vấn đề này.

Hạ Thanh nghe mà nhức óc, cậu muốn quỳ lạy tên điên này lắm rồi.

Có thể ép một con quỷ đến mức này, không hổ là Lâu Quan Tuyết.

Hạ Thanh thở hắt ra, tự sa ngã: "Ngươi nên lấy làm may mắn vì gặp được một con quỷ thích lo chuyện bao đồng như ta."

Lâu Quan Tuyết nghe vậy cảm thấy khá là thú vị, cong mắt mỉm cười, cũng không đáp lời người trước mắt.

Hạ Thanh thở dài, trôi đến một góc bàn khác; "Ngươi cũng không cần ép ta kiểu này, nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu chắc gì ta đã không giúp đỡ."

Lâu Quan Tuyết nhàn nhã đáp tiếng "ừ".

Hạ Thanh túm túm tóc, quả nhiên sờ tóc mình vẫn thuận tay hơn.

"Cứ quyết định vậy đi. Ta nhận lời ngươi, ngươi đừng nổi điên giết người bừa bãi, giữ vững nửa năm là được xin cám ơn."

Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi rất ghét việc giết người sao?"

Hạ Thanh kéo kéo cọng tóc ngốc vểnh ngược lên trời: "Ta ghét ngươi giết người trước mặt ta, nhưng lại cố tình nói cho ta, ta có thể cứu sống bọn họ, hơn nữa còn không cần trả giá gì nhiều."

Lâu Quan Tuyết: "Không ngoài dự liệu."

Hạ Thanh bức bối bổ sung: "Được rồi, dù sao ta cũng là một con quỷ. Cứu người tích đức, kiếp sau đầu thai cho tốt đi vậy."

Lâu Quan Tuyết cười nói: "Ngươi thật thú vị."

Hạ Thanh: "Ờ."

Lâu Quan Tuyết: "Ngươi cảm thấy ta đầu thai thế nào?"

Hạ Thanh: "..." Cậu đã hiểu hắn muốn nói gì.

Lâu Quan Tuyết thản nhiên: "Dù là bù nhìn, ta vẫn là Hoàng đế nước Sở. Quyền lợi, tiền vàng, mỹ nhân, muốn gì có nấy."

Hạ Thanh không thích lý lẽ của hắn: "Vậy ngươi nên quý trọng kiếp này." Hẹn gặp lại ở mười tám tầng địa ngục.

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu hồi lâu, mới nói: "Nhiều khi, ngươi không giống một con quỷ."

Hạ Thanh: "Ngươi cũng nhiều khi không giống một con người." Ngươi còn giống quỷ hơn cả ta nữa!

Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu, đơn thuần vô hại, nghiêm túc đặt nghi vấn: "Vậy thì ta giống thứ gì."

Giống chó dại.

Hạ Thanh không đáp, tránh cho quan hệ đồng minh mỏng manh này sập ngay tại chỗ.

____________

Tác giả có lời: Sợ vợ đau, nghe lời vợ, còn không phải là điềm văn ư?

Hạ Thanh: Mẹ... nói nữa nhảy lầu.