Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 42



Tô Hướng Vãn thoát trò chơi, Nam Hướng Bắc cũng tắt máy tính. Sau khi đóng máy, Nam Hướng Bắc lập tức cầm di động gọi cho Tô Vị Tích, cô vừa nghe tiếng chuông vừa nghĩ xem nên nói gì để dỗ bé con.

Điện thoại nhanh chóng chuyển tiếp, nghe Tô Vị Tích gọi mình "Bắc Bắc", Nam Hướng Bắc ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Tích, còn giận dỗi sao?".

Điện thoại để chế độ loa ngoài, mami thì đang ở trong phòng nên khi Tô Vị Tích nghe Nam Hướng Bắc hỏi, nó do dự nhìn Tô Hướng Vãn, Tô Hướng Vãn cười cười liếc nhìn nó một cái rồi khẽ gật đầu.

"Hừ!" Đứa nhỏ thông minh hừ một tiếng xong không thèm nói gì nữa, thanh âm Nam Hướng Bắc càng mềm mỏng, "Tiểu Tích, đừng giận được không, qua vài ngày Bắc Bắc dẫn con đi công viên trò chơi nha."

Nghe Nam Hướng Bắc nói sẽ dẫn đi khu vui chơi, đôi mắt Tô Vị Tích liền sáng lên, vốn định nói là mình không giận nhưng nghĩ tới mami, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu rối rắm, sau vài giây, nó lại nhìn sang mami đang khoanh tay đứng gần đó.

Tô Hướng Vãn luôn biết con gái mình thông minh và rất ngoan ngoãn, chẳng qua thông minh hiểu chuyện đến trình độ này bỗng nhiên khiến nàng hơi có cảm giác khác thường.

Con bé mang ánh mắt phức tạp chờ chỉ thị của nàng, Tô Hướng Vãn tiến lên hai bước, vươn tay, thoáng chút ngập ngừng cuối cùng cũng dừng trên đầu Tô Vị Tích, xoa xoa mái tóc mềm, "Nghe xong chuyện cổ tích thì đi ngủ."

Tô Vị Tích nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu vì sao mami như vậy, Tô Hướng Vãn cũng không giải thích, xoay người đi ra cửa phòng.

"Mami ngủ ngon." Bé con vội vàng kêu lên.

Tô Hướng Vãn dừng bước, tuy không có quay người lại: "Ngủ ngon."

"Gì? Mami ở phòng con sao?" Lờ mờ nghe được thanh âm Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc ngẩn người, đang nghĩ không biết có phải tại mình tưởng niệm đại sư tỷ quá độ nên nghe nhầm hay không thì nghe lời chúc ngủ ngon của Tô Vị Tích, cô tức thời mở miệng hỏi.

Lúc này Tô Hướng Vãn đã rời khỏi căn phòng tràn ngập bầu không khí ngây thơ chất phác, trở về phòng mình, nàng vừa đi, Tô Vị Tích liền không muốn tiếp tục "khi dễ" Bắc Bắc của nó nữa, "Bắc Bắc, con không giận Bắc Bắc."

"Sao?" Nam Hướng Bắc sửng sốt, lập tức mừng rỡ, "Thật sự a?".

"Thật sự." Tô Vị Tích nhanh chóng đáp lời, nghĩ nghĩ lại nói tiếp, "Vậy Bắc Bắc còn dẫn con đi công viên trò chơi không?".

"Đương nhiên!" Nam Hướng Bắc nói xong, nhớ đến ngày hôm qua cô có nhắc tới chuyện này cùng Tô Hướng Vãn mà nàng chưa trả lời, cô âm thầm quyết định chờ nàng trở về từ Dubai, cô sẽ khuyên nàng đi chung, "Ngày mai mami con phải đi làm, vất vả lắm đó, chờ mami trở lại chúng ta cùng nhau đi công viên trò chơi, được không nào?".

"Dạ!" Tô Vị Tích càng thêm vui vẻ, chợt nghĩ đến hình như mami rất thích bắt nạt Bắc Bắc, nó trở nên bối rối mấp máy môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng cảnh tỉnh Bắc Bắc về chuyện này.

"Bắc Bắc kể chuyện cho con nha". Nghe Tiểu Tích nói không giận mình, rốt cuộc Nam Hướng Bắc cũng yên lòng mở quyển truyện đặt bên cạnh, lật tìm trang truyện muốn kể đêm nay, đợi Tô Vị Tích nằm ngoan trên giường, cô bắt đầu cất giọng.

Dĩ nhiên sau khi Tô Vị Tích ngủ rồi, Nam Hướng Bắc lại gọi cho Tô Hướng Vãn, kể chuyện xưa thêm lần nữa, bất quá tốc độ đọc nhanh hơn nhiều.

"Đêm nay chắc em mệt lắm nhỉ?" Chờ cô kể xong hết, Tô Hướng Vãn mới nhẹ giọng hỏi.

"Không có." Nam Hướng Bắc đáp lời, cô không hiểu sao nàng hỏi thế.

Hôn lễ diễn ra có chút phức tạp, giữa chừng còn bị tên cặn bã La Khắc Địch đến phá đám, bất quá kết thúc vẫn hoàn hảo, không phải quá mức mệt mỏi.

"Ừ.... Vậy em đọc chi nhanh vậy? Nhanh đến nỗi muốn cắn trúng đầu lưỡi luôn a". Tô Hướng Vãn cười nói.

"Ô, ngày mai không phải chị bay sớm đi Dubai sao?" Thì ra là vậy, Nam Hướng Bắc sợ nàng hiểu lầm, vội giải thích, "Em nghĩ xong sớm một chút để chị ngủ sớm, bay mười mấy tiếng, mệt chết được ha."

Bay tuyến quốc tế kiếm được nhiều tiền, hơn nữa chỉ những tiếp viên đủ tư cách mới có thể bay tuyến này, nhưng quả thật rất vất vả.

"À....." Trái tim Tô Hướng Vãn liền mềm nhũn, ý cười trong mắt tăng lên, dù vậy nàng cũng không nhiều lời thêm, "Chị ngủ đây."

"Ừ! Ngủ ngon." Nam Hướng Bắc dứt lời, đợi Tô Hướng Vãn nói "Ngủ ngon" xong, cô bất chợt nhớ ra một chuyện: "Khoan đã."

Không biết đã là lần thứ mấy bỗng nhiên bị gọi lại, Tô Hướng Vãn dở khóc dở cười, nhịn không được nhẹ lắc đầu, "Sao nữa đó?".

"Khụ, chính là...... Dubai cùng Trung Quốc, không phải chênh lệch giờ giấc sao....Em canh trước lúc chị ngủ sẽ gọi điện cho chị, chị khỏi gọi em." Nam Hướng Bắc vuốt vuốt mũi nói, "Bằng không tiết mục kể chuyện trước giờ ngủ sẽ biến thành kể chuyện sau giờ ăn đó nha."

Đối với trình độ "thông minh" của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn thật sự bó tay, nàng phát bực nói, "Vậy chẳng lẽ hai giờ sáng em mới ngủ, không được."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết." Nghe Nam Hướng Bắc còn muốn tiếp tục, Tô Hướng Vãn nhướng mày nói, "Ngày mai đến giờ chị gọi cho em, em ngoan ngoãn chờ chị là được."

"A......"

"Được rồi, em còn lời gì muốn nói nữa không?".

"Không có."

"Ừ, em cũng nhanh ngủ đi, chị cúp đây."

"Bye chị."

Cúp điện thoại, Nam Hướng Bắc cầm quần áo đi tắm, lúc nước ấm phun lên người, nghĩ đến tuần sau sẽ thu thập hành lý bay qua Australia tham gia huấn luyện, nàng nặng nề thở dài. Cũng may hai ngày tới Tô Hướng Vãn trở về, các nàng vẫn có thể gặp nhau, không thì chẳng biết lần gặp mặt sau là khi nào và bao lâu nữa.

Thời gian hai ngày thật sự không dài lắm nhưng đối với người tương tư mà nói thì đúng là quá dài. Mỗi ngày đều được nghe ai đó "Kể chuyện xưa sau giờ ăn", có điều cái loại ý niệm muốn thấy người ta vẫn tràn ngập trong đầu, không hề suy giảm. Tô Hướng Vãn nhắc nhở một tiếp viên hàng không đang ngẩn người đi về phòng bếp chuẩn bị sắp xếp bữa ăn cho hành khách, còn nàng vừa đi qua khoang hạng nhất vừa tự giễu bản thân thì ra đến một ngày mình cũng tưởng niệm một người nhiều như vậy.

Thời điểm nàng tiến vào khoang hạng nhất chợt nghe một giọng nam gào lên với âm điệu rất cao: "Tiếp viên trưởng đâu? Tiếp viên trưởng lại đây!"

Tô Hướng Vãn nhíu mày, từ xa nhìn thấy cô tiếp viên mới bay tuyến quốc tế lần đầu đang phẫn nộ trừng mắt với một hành khách, Tô Hướng Vãn bước nhanh qua, vừa mới tới gần, cô tiếp viên kia bị người khách đẩy một cái xém chút té ngã.

Nàng đi lên đỡ cô ấy đứng vững mới buông tay, Tô Hướng Vãn thoáng nhìn cô gái rồi quay qua nở nụ cười thân thiết với hành khách, "Thưa ngài, tôi chính là tiếp viên trưởng, xin hỏi ngài có cần gì không?".

"Tôi muốn khiếu nại cách phục vụ của cô ta!" Người khách chỉ chỉ vết bẩn trên áo sơ mi của mình, "Các cô đây là thái độ gì, dám dùng nước trái cây tạt lên người tôi. Đây là trình độ phục vụ kiểu gì? Hả? Tôi muốn khiếu nại các cô!".

Nhìn vết bẩn hiện rõ trên áo hắn, Tô Hướng Vãn quay qua cô tiếp viên, ngữ khí lập tức trở nên nghiêm khắc, "Là cô làm?"

"Vâng....Nhưng do hắn trước......" Khuôn mặt dễ nhìn đã muốn chuyển màu đỏ sậm, cô ta chỉ vào gã khách như muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tô Hướng Vãn không cho cơ hội, "Xin lỗi ngài ấy đi."

"Tiếp viên trưởng, tôi.....".

"Nhanh lên." Tô Hướng Vãn cau mày, biểu tình càng thêm nghiêm túc.

Hốc mắt lập tức đỏ bừng, cô tiếp viên nhìn nàng bằng vẻ mặt oan ức, đứng im một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu xin lỗi gã kia, "Thật xin lỗi ngài."

"Hừ!" Gã hừ lạnh một tiếng, Tô Hướng Vãn thấy thế liền kêu cô ta rời đi trước. Đối đãi hành khách phải luôn niềm nở tươi cười, nàng cùng hắn nói nói mấy câu đánh tan ý định muốn khiếu nại của hắn, ổn thoả rồi mới đi tìm cô tiếp viên kia.

"Chuyện gì xảy ra?" Thấy cô gái lúc nãy còn bướng bỉnh kiên cường giờ đã rơi nước mắt, Tô Hướng Vãn hỏi một tiếp viên khác cùng ở khoang hạng nhất.

Bình thường nàng vốn không đưa những tiếp viên mới bay tuyến quốc tế lần đầu ra phục vụ khoang hạng nhất, mà lần này ở khoang đó lại có mấy vị khách Hàn Quốc, vì để phục vụ đúng lúc và hiệu quả hơn, nàng mới cho cô tiếp viên biết tiếng Hàn này ra hỗ trợ.

"Vừa rồi tên kia nói với Tiểu Nhã....Nói mấy lời thật không tốt." Cô tiếp viên được hỏi thấp giọng trả lời, nhìn Tiểu Nhã với ánh mắt đồng tình, "Tiểu Nhã không nhịn được nên hất nước trái cây lên người hắn."

Nghe được câu chuyện, Tô Hướng Vãn quét mắt qua vị trí gã khách kia, nàng thầm thở dài, cầm khăn tay đưa cho cô gái trẻ đang quẹt nước mắt, "Cô phải biết rằng, người ngồi ở khoang hạng nhất có khả năng làm cho cô mất công việc này."

"Chẳng lẽ vì vậy mà tôi nhất định phải chịu khuất nhục sao?" Tiểu Nhã ngẩng đầu nói, ánh mắt còn đo đỏ, biểu tình có vẻ không phục, khinh thường nhìn Tô Hướng Vãn.

Cùng nhìn nhau vài giây, hiểu được ý tứ trong mắt cô ta, vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tô Hướng Vãn không nói nữa, "Cô đi qua hỗ trợ khoang phổ thông đi."

Tiểu Nhã hừ nhẹ xoay người đi về khoang phổ thông, Tô Hướng Vãn nhìn theo bóng nàng, lắc lắc đầu.

Có một điều mà nàng không biết, gã khách vừa rồi hô hào khiếu nại, giờ phút này đang nhìn nàng bằng ánh mắt xấu xa.

"Cậu nói thật sao?" Dời tầm mắt khỏi người Tô Hướng Vãn, gã cúi đầu nhìn vết bẩn trên áo mình, nhíu mày hỏi.

"Thật đó, La Thiếu." Tên đàn ông ngồi song song với hắn, cách lối đi, lên tiếng chắc nịch, "Tôi rất nhạy cảm với thanh âm, lúc trước có nghe qua đoạn ghi âm chỉ huy phái Tiêu Dao vài lần, chính là nàng."

"Phải không?" Lại phủi phủi áo sơ mi, vẻ mặt gã tươi tốt hơn hẳn, đưa mắt về phía Tô Hướng Vãn, gã nhếch khóe miệng lên, "Tô Mạc Che? Thật trùng hợp làm sao."