Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 48: Cùng giường



Trải qua một khoảng thời gian dài ở bệnh viện, tay anh cũng đã tốt lên hẳn, hôm nay đến ngày xuất viện, sáng sớm Trì Tuyết đã đến xếp đồ và cùng anh về nhà.

Về đến nhà anh như trút bỏ hết mọi muộn phiền, cảm giác ở nhà thích thật, không tù túng và ngột ngạt như ở bệnh viện. Vì để chăm sóc anh tốt nhất có thể cô đã bảo anh ngủ cùng mình. Cô cũng đã báo sẽ không làm ở marketing nữa mà sẽ về làm ở toà soạn với Quế Chi. Anh thấy cô quyết tâm nên đồng ý, còn bảo nếu muốn quay lại có thể nói với anh.

Trì Tuyết phải mất gần nửa tiếng mới thuyết phục được mình nói với anh vào giường đi ngủ, vậy mà phải mất thêm mười lăm phút nữa, mới có thể tự nhiên mà trở mình lại vì quá mỏi. Cô chưa từng ngủ cùng ai trên một chiếc giường, nếu không tính lần say rượu làm càn hôm nọ, đây đúng là lần đầu tiên cô ngủ cùng với một người khác giới ở trong không gian thế này. Chẳng trách sao cô thường thấy trong tiểu thuyết miêu tả rất nhiều tình tiết mờ ám khi nhân vật chính nằm trên giường êm, mọi tình tiết đều bắt đầu từ việc không ngủ được, thì kiếm chuyện gì làm. Mà chuyện làm trên giường, có thể giới hạn độ tuổi mất rồi.

Cô cố gắng lắc đầu ngăn mình không suy nghĩ vớ vẫn, thì bên kia giường đã truyền đến hơi thở của anh. Dù cách nhau tận một cánh tay, cô vẫn cảm thấy như không gian của mình rút hẹp lại khoảng cách, như thể có thêm một Kỷ Nhiên khiến cô bị mất sự riêng tư, anh xông vào thế giới của cô không thể ngăn lại được. Vậy là trằn trọc mãi không dám ngủ, mặc dù cô đã mệt lả rồi.

Hai người đã từng cận kề, gần nhau đến mấy cũng đã từng, chứ đừng nói ở gần thế này. Vậy mà vẫn không biết được đêm nay mình bị gì mà lại mời anh chia giường cơ chứ. Cô bỗng cảm thấy, trước mặt anh cô càng lúc càng có hành động không kiểm soát được hành động của mình. Lúc cô tưởng anh đã ngủ say, thì mới nghe giọng nói của anh truyền đến thật rõ ràng.

“Em căng thẳng à?”

Không căng thẳng sao được cơ chứ. Anh nói xem em có căng thẳng hay không, căng thẳng còn hơn thi đại học ấy chứ. Dĩ nhiên, những lời này chỉ rối rắm trong lòng chứ không nói ra. Đã nghe giọng anh êm êm bên cạnh, trong không gian tối càng nghe rõ ràng.

“Nếu là vợ chồng rồi, anh có nên thực hiện nghĩa vụ của người làm chồng không?”

Cô nghe thấy anh như tự hỏi, rồi lại ảo não không thôi, sao cô không biết anh có phần nham hiểm đến mức này nhỉ.

“Nghĩa vụ gì cơ?"

“Làm vợ mình hạnh phúc."

“Thôi bỏ đi, em rất hạnh phúc rồi. Thật đấy".

Anh bật cười khanh khách, cô cảm thấy tối nay cô bị váng đầu rồi.

“Yên tâm đi, tối đó là ngoài ý muốn thôi, sau này nếu em không muốn anh sẽ không làm gì em đâu".

Nằm trên một chiếc giường, nói những chuyện vặt vãnh trong ngày là biện pháp để xúc tiến cảm tình, bởi bạn chẳng từ chối được một giọng nói êm đềm đến thế trong đêm yên tĩnh, cô nghe giọng anh trầm ấm, cảm thấy yên tâm. Anh là người trọng lời hứa, như anh nói sẽ cưới cô, thì cưới ngay. Chứ không phải dùng lời đầu môi chót lưỡi mà chối bỏ trách nhiệm của mình. Vì vậy anh nói không làm gì cô, quả thật cô rất yên tâm. Sự dựa dẫm này nảy sinh trong tim cô vì lí do gì cô cũng không tự chủ được.

“Em biết rồi, chỉ là hơi căng thẳng một chút."

“Vậy à, em làm việc ở đâu, ngày mai anh đưa em đi làm”.

Mi mắt cô nặng trĩu, cô nghe tiếng được tiếng mất, chẳng hiểu sao vẫn trả lời anh.

“Em làm ở tòa soạn báo, công ty con trực thuộc của Eudora”.

Cô dường như còn nói với anh địa chỉ, rồi yên tâm vui mình vào giấc mơ, hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi cuối ngày.

Bấy giờ anh mới nhìn lại khoảng cách giữa hai người, gần một cánh tay, cô nằm nép sát giường như thể sợ anh sẽ tiến lại gần. Chăn cuộn tròn lại làm thành gối ôm, rồi ôm chặt nó. Anh nhớ đến đã đọc ở đâu, rằng cô gái thích ôm gối như thế, là người thiếu cảm giác an toàn. Anh nhướn mày, thử sát lại người cô.

Cô tắm xong, xà phòng thơm mùi sữa, anh hít hà một hơi, rồi lại kéo cô vào trong giường phòng cô lăn lộn sẽ rớt xuống đất. Bấy giờ anh mới dém chăn đắp lên cho cô. Đêm hơi lạnh, cô ngủ say không chút đề phòng, anh ngồi dậy làm xong hết thảy, chỉ nghe tiếng thở của cô đều đều ngọt ngào. Anh khẽ cười, rồi lại nằm xuống giường, vứt gối ôm đi, thay vào vị trí đó.

Ban đầu anh không định làm gì cả, nhưng cô chẳng biết từ bao giờ sờ đến người anh, hình như hơi ấm khiến cô tưởng đang ôm gối, vậy là vòng cánh tay sang ôm lấy. Anh thoáng ngơ ngẩn, nhìn cánh tay trên ngực mình có điều suy nghĩ, rồi lại không gạt tay ra. Miệng mấp máy “ngủ ngon” rồi cũng dần nhắm mắt lại, ngủ say sưa.

Đến khi cô vừa tỉnh lại, thì nhận ra mình đang ôm một cái gối rất ấm. Sau đó cô lại sờ sờ vỗ vỗ gối một chút, rồi lại thấy có gì đó sai sai. Gối ôm này hình như khác với gối ôm ở nhà thì phải. Cô lúc này mới dần mở mắt, đã thấy gương mặt mình sát với gương mặt của anh, cô ngơ ngác một chút, nhìn anh đang nhắm mắt hít thở, mấy sợi tóc phủ trên gối mềm, cả người dần tỉnh táo lại.

Cô nhìn xuống người mình, chẳng biết từ lúc nào đã gác chân ôm lấy anh như thể ôm gối ôm, thì trong phút chốc tỉnh hẳn, cô có thói quen cần ôm thứ gì đó khi ngủ, nhưng mà chẳng ngờ cho dù gối hay là người gì cô vẫn cứ ôm!

Cô lẳng lặng tính nhấc tay ra khỏi anh, thì thấy anh đã từ từ mở mắt ra. Anh dường như mới tỉnh lại, nhìn về phía cô, rồi lại đưa tay chộp lấy tay cô, cô quên cả hít thở.

“Ha ha, chào anh… anh dậy rồi à. ha ha…”

Từ trước đến giờ, lần đầu tiên cô biết mình có thể gượng đến mức này. Đã thấy anh nhìn cô, vẫn còn giữ bàn tay cô, cô quyết tâm đóng mặt dày tiếp, giở chân khỏi người anh, rồi lấy tay phải gạt tay anh xuống.

“Em đi vào phòng tắm nhé”.

Anh cũng không giữ cô lại, đã thấy cô vọt vào phòng tắm nhanh như chớp, lúc này mới ngồi dậy cười cười. Anh đi vào phòng tắm khác, sau đó bắt đầu luộc mì cho cả hai, tâm trạng buổi sáng tươi phơi phới như chàng trai độ tuổi mới lớn mới biết yêu đương. Khi cô vừa bước ra ngoài, đã thấy mì ở trên bàn.

Cô ngồi đối diện anh, sự lúng túng khi sáng còn chưa vơi hẳn, cắm cúi ăn mì của mình. Anh nấu khá ngon, đây là điều cô cảm nhận được, rồi đến miếng thứ hai, cô thật sự bất ngờ, dù sao anh cũng là con trai, sao lại nấu nướng ngon vậy. Cô không hề keo kiệt lời khen tặng, dựng ngón cái lên.

“Quá ngon, Kỷ Nhiên này, em thật là có phước ba đời ấy."

Anh nghe xong nhìn cô.

“Em đang tự khen em đấy à?”

Cô cười khan ha ha, rồi cúi đầu, suýt thì tự tát miệng mình khi không nhiều chuyện làm gì. Cô ăn vội ăn vàng, rồi đứng dậy phụ anh dọn chén đũa, anh để cô làm, đi vào trong thay một bộ vest.

Cô nhìn thấy anh thắt cà vạt, rồi lấy chìa khóa xe, nhìn về phía cô.

“Em thay đồ đi, anh chở em đi làm.”

Cô tính từ chối nhưng thấy anh đứng chờ, cô vẫn chẳng nói được câu từ chối, đành đi vào trong thay một bộ váy công sở, chải gọn đầu tóc rồi đi ra ngoài cùng anh.

“Xe thật đẹp”.

“Em thích à?"

“Thích thì có được gì đâu".

“Khác chứ”.

Cô nghe như thể nếu cô muốn anh sẽ mua tặng cô vậy. Nhưng rồi lắc đầu tự phủ định ý nghĩ đó, cô không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều dù hiện tại cả hai đang tìm hiểu nhau nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào, nếu thật sự chia tay cô phải sống như thế nào khi đã quen với việc có anh bên cạnh.

“Em chỉ khen vậy thôi, chứ đâu cần thiết có ô tô chứ."

Thật ra, trong lòng anh không nghĩ nhiều như thế, chiếc xe này cũng là mới sáng ra đã gọi người mang đến.

Anh nhìn thoáng sang cô, chỉ thấy cô thật sự không nghĩ gì thêm, mới thở phào một hơi, lẳng lặng lái xe dừng trước cổng chính của tòa soạn báo.