Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 42: Lần đầu vào phủ tướng quân



Không thể không nói trái ớt cay vẫn là một cô nương tốt đã nói là làm, còn không phải sao, mới hai ngày, liền đưa thiệp cho ta mời ta đi nhà nàng uống rượu. Chậc chậc, Túy Hoa Nhưỡng là đồ tốt đó nha, ngươi dẫn sói vào nhà, xem ta có đem hầm rượu nhà ngươi dời đi hết hay không! Ta ngồi trong đại sảnh, cầm thiệp mời của trái ớt cay, thích ý nghĩ. Tùy ý thu thập một chút, liền dẫn Tiểu Trung đi phủ tướng quân. Trước khi ra cửa, nhìn thấy gác cổng cầm một bức thư màu hồng tới rồi. Ta trong lòng giật mình, bà cô này lại muốn nháo dạng nào a! Không chọc nổi chẳng lẽ ta còn trốn không thoát sao! Ta bây giờ bị nàng hại đến sắp mắc chứng sợ màu hồng! Vội kêu Tiểu Trung đem thư đi đốt, sau đó đi phủ tướng quân như bình thường.

Đến trước cửa lớn nguy nga của phủ tướng quân, nhìn hai vị môn thần mặt đen ở cửa, ta bĩu môi một cái trong lòng cảm thán, khó trách phủ tướng quân không thích thờ môn thần, hóa ra người ta dùng chính là môn thần sống a, không chỉ phòng hỏa phòng trộm phòng sắc lang, còn có thể phòng ngừa trẻ em, hiệu quả nhất định là vượt tiêu chuẩn a! Chỉ chốc lát, một quản gia uy vũ cương nghị liền ra đón, khách khí đem chúng ta dẫn tới phòng khách phủ tướng quân, liền trực tiếp lui xuống. Nhìn trong phòng khách đứng hai hàng gia đinh uy vũ, cảm nhận được người bên trong phủ tướng quân tản mát ra nồng nặc khí tức quân ngũ, tựa như ngay cả không khí đều mang một cỗ hơi thở xơ xác tiêu điều, trái tim nhỏ của ta bị hù sợ "bùm bùm" nhảy không ngừng, ngồi đàng hoàng ở nơi đó, cũng không dám ôm tâm tư trộm gà trộm chó gì nữa, sợ không cẩn thận một cái, ngay cả mảnh vụn đều không còn. Đâu ra mà tới làm khách nha, rõ ràng là đến ngồi tù a, quá đáng sợ!

"Hàn Thanh! Hàn Thanh! Ngươi tới rồi a!" Một thanh âm vui sướng, đi theo chủ nhân nó truyền vào lỗ tai ta. Trái ớt cay tung tăng tới trước mặt.

"Đúng... Đúng... Đúng thế." Ta ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, có thể thấy thương tổn phủ tướng quân mang đến cho tâm linh yếu ớt của ta.

Trái ớt cay nghe vậy sửng sốt, "Ha ha" cười lớn, như có hiểu ra, kêu bọn hạ nhân đều lui xuống, thong thả nói: "Đủ rồi, ngươi thật nhát gan! Ngay cả lời đều nói không rõ, lại bị người hầu nhà ta dọa sợ. Bất quá ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên bị hù, đám kiêu binh nhà ta chính là bộ dàng gấu chó như vậy, ngươi cũng đừng quá để ý, từ từ sẽ quen." Ta vừa nghĩ mạnh miệng phản bác một chút, nhưng tưởng tượng vẫn là thôi đi, chính nàng cũng chẳng khác kiêu binh là bao, ta sớm đã dùng huyết lệ chứng minh nói lý với nàng là vô dụng, huống chi là phản bác, ta nếu phản bác không khéo, nàng dám kêu đám gia đinh kia toàn bộ ra chào hỏi ta vài cái lắm. Khó trách nàng thô bạo như vậy, nguyên lai là có một hoàn cảnh sinh trưởng thô bạo như vậy a! Ta không nhịn được ở trong lòng mặc niệm cho nàng.

Ta ho khan hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngươi không phải kêu ta tới uống rượu sao, rượu đâu? Ta trước cùng ngươi nói rồi a, không thể chỉ hai chúng ta uống, chờ một hồi còn phải cho ta gói hai vò trở về cho Tô Nguyệt uống a!" Ta vẫn là không nhịn được trong lòng tính bảng cửu chương, đầm rồng hang hổ dù sao đều đã tiến vào, kiểu gì cũng phải mò hai vò rượu trở về a.

Trái ớt cay thần bí hề hề lại gần, từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật như chìa khóa, liếc bốn phía một cái, nói: "Yên tâm đê, hôm nay mẹ ta cùng Thái thúc thúc đều đi ra ngoài, trong chốc lát cũng không về được nên ta mới kêu ngươi tới, nhìn xem chìa khóa ta đều lấy ra, chờ một hồi chúng ta đi hầm rượu trộm... Ách, đi hầm rượu lấy hai vò rượu cho ngươi mang về." Cô nương, ngươi xác định là "lấy"? Ta sao có loại cảm giác vô gian đạo a, trái tim nhỏ lại bắt đầu không chịu thua kém "bình bịch" nhảy không ngừng.

"Vậy ta liền trông cậy vào ngươi a, Tô Nguyệt vẫn còn ở nhà mong đợi rượu nhà ngươi yo." Ta hướng trái ớt cay chắp tay nói, đừng bảo ta lấy Tô Nguyệt ra làm ngụy trang không chút nương tay, ta đây là thật lòng muốn cấp nàng, khụ khụ, dĩ nhiên ta cũng sẽ đi theo nếm thử một chút.

"Còn cần nói sao, Giang Ly ta nói chuyện há có khi nào không giữ lời, chớ nói chi là lấy đồ cho Nguyệt tỷ tỷ." Trái ớt cay vỗ ngực vang "ba ba". Cô nương yo, ngươi cứ vỗ xuống như vậy, về sau làm sao được nga. Trẻ tuổi chính là tùy hứng a!