Lại Lên Trang Đầu

Chương 4



Nguyễn Tĩnh không biết bản thân mình trong lòng vợ chồng ở Chung Thúy đã gắn mác cô gái nhỏ đáng thương, cơm nước xong nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại tràn đầy nhiệt tình bắt đầu chuyển gạch.

Hơn ba giờ chiều, quản lý của Nguyễn Tĩnh gọi đến.

Nguyễn Tĩnh không có cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ meo meo chạy đến nhà vệ sinh để nghe điện thoại.

"Úi, chị Từ, có chuyện gì sao?" Kéo khẩu trang xuống, tận lực đè thấp thanh âm hỏi.

Nhưng mà cô chưa hỏi xong, bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của quản lý rồi: "Nguyễn Tĩnh! Cô nổi tiếng rồi! Con bé này khi nào thì thân thủ lợi hại như vậy chứ!"

Nguyễn Tĩnh bị thanh âm này làm cho lỗ tai run lên, vội đem di động cầm cách lỗ tai xa một chút.

Xoa xoa lỗ tai.

Chờ âm thanh từ điện thoại bên kia dần dần nhỏ, Nguyễn Tĩnh mới hỏi lần nữa: "Chị Từ, chị vừa mới nói em nổi tiếng là sao?"

"Ha ha ha, tiểu Tĩnh Tĩnh ơi, ngày hôm qua lúc cô đánh bọn cướp kia đến quỳ rạp trên mặt đất đã bị người ta quay lại đăng lên Weibo rồi, hiện tại đang ở top nhiệt sưu, fan Weibo của cô mỗi phút tăng lên mấy vạn, cô nổi tiếng rồi, bà đây cuối cùng cũng đợi đến ngày này."

Đánh người bị người khác quay lại đăng lên Weibo? Đó chẳng phải là chuyện cô đánh gãy xương người ta bây giờ tất cả mọi người đều đã biết sao.

Trong tích tắc Nguyễn Tĩnh chỉ cảm thấy như bị đánh vào mặt, tiền trong túi cô sắp bay đi rồi.

Về sau chắc sẽ không có người tìm cô đòi bồi thường chứ.

Đầu dây bên kia điện thoại Từ Tiêu Vân vẫn hưng phấn nói chuyện như cũ: "Tiểu Tĩnh Tĩnh à, tôi nói cô nghe, vừa mới nãy, di động của tôi đều bị gọi đến cháy máy, kịch bản quảng cáo tìm tới cửa, quan trọng nhất là đài Tinh Tinh vừa mới có chương trình giải trí mới cũng mời cô làm khách quý, mấy cái này đều là tiền đó."

Nguyễn Tĩnh hai mắt sáng lên, lo lắng việc bị đòi bồi thường, sốt ruột mở miệng: "Chị Từ, trước mắt đừng nhận kịch bản nào hết, quảng cáo cùng chương trình giải trí thì không sao."

Kịch bản tạm thời hay là thôi đi vậy, cô thật sự sợ lại có một kịch bản máu chó nào đó nữa.

Quảng cáo không thành vấn đề, tham gia chương trình giải trí càng thêm không thành vấn đề.

Cô đã xem qua vài chương trình thực tế ở thế giới này, đối với cô mà nói quả thực rất đơn giản.

"Cô yên tâm tôi còn chưa nhận gì đâu, ngày mai gặp sẽ cùng cô thương lượng một chút, chủ yếu còn muốn bàn một chút về con đường tương lai, cô để tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ rất nhanh công ty sẽ đưa cô vào danh sách đối tượng quan trọng cần bồi dưỡng."

Tắt điện thoại, Nguyễn Tĩnh nghĩ đến lời nói cuối cùng của quản lý nhà mình, da đầu cũng bắt đầu run lên.

Cho dù thế thế nào, chị Từ sao có thể nói mục tiêu là cúp ảnh hậu chứ, tự tin thế này đến cùng không biết là từ đâu mà có nữa.

Biết được về sau mình sẽ có quảng cáo lại còn thêm chương trình giải trí, buổi chiều Nguyễn Tĩnh giống như được cấp thêm năng lượng nên càng nhiệt tình hơn.

Điều này làm cho lúc ông chủ ngẫu nhiên ghé qua công trường nhìn thấy rất là tán thưởng, đối với mọi người cảm thán: "Cô gái này làm việc rất năng nổ, công trường chúng ta chính là cần loại tinh thần này, Tiểu Lâm, lát nữa kết toán tiền lương nhớ cho người này thêm ba trăm đồng xem như thưởng."

Nghe được có thêm tiền thưởng, Nguyễn Tĩnh kích động nắm tay ông chủ lay vài cái, "Cám ơn ông chủ, lần sau tôi nhất định sẽ càng thêm nỗ lực làm việc."

Cuối cùng ông chủ ở dưới ánh mắt tha thiết của Nguyễn Tĩnh, vẻ mặt vui vẻ rời đi.

Quả nhiên, hôm nay sau khi kết toán tiền lương, Nguyễn Tĩnh có 800 tệ.

Nguyễn Tĩnh vô cùng kích động, tuy rằng số tiền này không nhiều, nhưng thật sự là so với việc đóng phim kiếm tiền thì việc này càng khiến cô có cảm giác thành tựu hơn, dù sao đây là dựa vào thực lực của mình mà có, nói đến tiền kiếm được nhờ đóng phim, nói thật là Nguyễn Tĩnh nhận có chút không thoải mái.

Đem 800 tệ trịnh trọng để vào trong túi, Nguyễn Tĩnh tạm biệt vợ chồng Chung Thúy, sau đó leo lên xe điện mới mua chạy về nhà.

Ở một khu chợ gần nhà, Nguyễn Tĩnh hao tốn nửa giờ, cuối cùng dì bán đồ ăn cũng đồng ý bớt từ 4 tệ xuống còn 3.9 tệ..

Trước khi Nguyễn Tĩnh rời đi, dì bán đồ ăn mang vẻ mặt tiếc hận nói: "Này, cô gái, cô thật sự không muốn cùng tôi hợp tác buôn bán à?"

Nguyễn Tĩnh xua tay xách theo một gói bông cải nhỏ đi ra rồi chạy điện xe về nhà.

Dì bán đồ ăn lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn bóng lưng rời khỏi.

Đầu năm nay, khách hàng có thể khiến bà tâm phục khẩu phục giảm giá đồ ăn không nhiều lắm.

Về nhà, đơn giản làm hai món một mặn một canh, bánh bao nhỏ cũng đã được đưa về nhà.

Hai người cơm nước xong, đợi đến khi bánh bao tắm rửa xong, Nguyễn Tĩnh một bên tắm bồn một bên mở Weibo của mình lên.

Nhấn một cái liền bị số liệu ở Weibo dọa sợ luôn.

Nguyên chủ của thân thể này là tiểu minh tinh tuyến mười tám, fan Weibo chỉ có ba vạn người.

Nguyễn Tĩnh yên lặng đếm một chút, hiện tại số lượng fan đã có sáu con số, hơn nữa còn giống như đang điên cuồng tăng lên.

Nguyễn Tĩnh nghi hoặc mở ra bình luận đầu tiên, nhìn đến một bình luận "Nam thần lại chú ý cô".

Theo bạn bè trên mạng tag nam thần kia, Nguyễn Tĩnh nhấn mở Weibo đối phương.

Đỗ Diệc Thành? Nguyễn Tĩnh vẻ mặt mờ mịt, người này là ai vậy.

Gian nan tìm thấy ảnh của hắn trên Weibo, Nguyễn Tĩnh vẫn là vẻ mặt mơ hồ, cô chưa thấy người này bao giờ.

Lại đi tìm kiếm một lần nữa, cuối cùng tìm được một đống ảnh chụp quen thuộc.

Nhìn thấy mấy ảnh chụp này, cô cuối cùng có chút ấn tượng.

Người này không phải là người đàn ông diễn vai tra nam chính trong bộ phim cô mới hoàn thành sao?

So sánh ảnh chụp trên điện thoại, lại nhớ lại khuôn mặt anh ta, Nguyễn Tĩnh trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Ảnh chụp này, lớp trang điểm quá dày, sửa bao nhiêu lần mới có hiệu quả thế này chứ.

Suy nghĩ xong Nguyễn Tĩnh vẫn là thuận tay chú ý đối phương, cô về sau hay là ở trong vòng luẩn quẩn này, vẫn là nên kết giao bạn bè.

Bỏ di động xuống, Nguyễn Tĩnh tắm sạch sẽ, mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, mới đi ra cửa phòng đã bị tiếng "Thùng thùng thùng" gõ vang.

"Chị ơi, bánh bao có thể đi vào không?"

Nguyễn Tĩnh đi qua kéo cửa ra, cúi đầu liền nhìn thấy bánh nhỏ cầm sách bài tập ngửa đầu vẻ mặt hồn nhiên nhìn cô, nhất thời da mặt nhảy dựng.

Thế giới này con nít thật đáng thương, học cái gì mà nhiều như vậy, cái thế giới xa lạ này đúng là muốn giết chết một Tang thi như cô mà.

Bánh bao nhỏ tiến vào phòng, tự giác đi đến trên bàn học ngồi, đem ra bài tập tha thiết nhìn chị mình.

Nhìn sách bài tập ghi những đề mục kia, Nguyễn Tĩnh chớp mắt, trước mặt bỗng tối sầm, việc này quả thực so với đóng phim còn khó hơn!

Lắp ba lắp bắp điều động não, hơn nữa còn là dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, Nguyễn Tĩnh mới gian nan phụ đạo xong bài tập.

Trước khi đi ngủ trong lòng cô quyết định, vẫn nên nỗ lực kiếm nhiều tiền một chút mời một gia sư đi, có chút tiền thật sự không đủ.

*

Ngày thứ hai đưa bánh bao đi đến trường, Nguyễn Tĩnh không đến công trường, sửa sang lại bản thân một chút, chờ quản lý đến gặp cô bàn chuyện.

Từ Tiêu Vân đi đến nhà Nguyễn Tĩnh, cả người đều lộ ra một cảm giác đường làm quan rộng mở, vừa vào phòng ở liền cho Nguyễn Tĩnh một cái ôm ấp nhiệt tình, sau đó lại giống như cảm thấy vô cùng hạnh phúc điên cuồng cười rộ lên, từ trong túi lấy ra một xấp giấy.

Nguyễn Tĩnh lặng lẽ cách người quản lý xa một chút.

Người này thật đáng sợ nha.

Đem xấp giấy để trên bàn trà, Từ Tiêu Vân lấy ra trong đó hai cái, "Một cái là đài truyền hình Tinh Tinh chế tác chương trình thực tế《 Ai là quán quân 》, không có kịch bản, là khách mời tự do phát huy; cái này là đài truyền hình Tô Tô, tiết mục yêu đương 《 Cuối tuần tình lữ 》, có mười hai tập mỗi tập đều có kịch bản riêng,chỉ diễn là được, cô xem chọn cái nào, cá nhân tôi cảm thấy đài truyền hình Tô Tô tương đối thoải mái."

Nguyễn Tĩnh cầm hai kịch bản chương trình thực tế nhanh chóng nhìn một lần, nhìn đến《 Cuối tuần gặp tri kỷ》 cần sắm vai tri kỷ, còn phải biểu lộ tình cảm thân thiết của hai người, trong lòng Nguyễn Tĩnh ghét bỏ,, hiên ngang lẫm liệt nói: "Chị Từ, vẫn là chọn《 Ai là quán quân 》đi, loại này chỉ số thông minh cao tương đối thích hợp với em hơn."

Từ Tiêu Vân trợn trừng mắt, "Đừng cho là tôi không biết là cô sợ《 Cuối tuần tình lữ 》kịch bản cần diễn thân mật.

Nguyễn Tĩnh cô có thể nỗ lực một chút không, tôi còn chưa có cúp ảnh hậu của diễn viên trong tay mình đó."

Khóe mắt Nguyễn Tĩnh run rẩy, vội nói: "chị Từ, chuyện đạt giải ảnh hậu về sau ta từ từ bàn lại ha, trước tiên xem chương trình nào thích hợp, làm đến nơi đến chốn từng bước một từ từ rồi sẽ đến mà."

Từ Tiêu Vân hừ một tiếng, nói với Nguyễn Tĩnh tình huống cụ thể chương trình《 Ai là quán quân 》này, "Chương trình thực tế này là đài truyền hình Tinh Tinh năm nay tự quay chụp, hiện tại đã xác định khách mời trước mắt có tiểu thịt tươi đang nổi Bùi Ngôn Cảnh cùng Đỗ Diệc Thành liên tục đạt được ba lần ảnh đế, còn có tiểu thiên hậu Ngô Cẩm.

Ba người này khẳng định là địa vị lớn nhất, những người còn lại còn chưa có xác định, chờ xác định rồi sửa sang lại một chút tính cách của khách quý, còn cần phải chú ý một ít vấn đề, đến lúc đó cô nghiên cứu thêm nhé."

"Tốt, chị Từ, tiết mục này tiền tính thế nào?" Nguyễn Tĩnh tha thiết mong nhìn Từ Tiêu Vân, vấn đề cô quan tâm nhất chỉ có tiền.

Chọc chọc cái trán của cô, Từ Tiêu Vân vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, "Cô nói cô xem, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, cô không thể có chút mục tiêu xa hơn sao, tỷ như năm nay nhận giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất?"

Nguyễn Tĩnh ngượng ngùng cười ha ha vài tiếng, gãi đầu vẻ mặt tang thương nói: "Ai, chị Từ, học phí của bánh bao rất cần thiết, phí sinh hoạt ở thành phố này rất cao, cuộc sống thật sự rất gian nan."

Từ Tiêu Vân nhìn không được bộ dáng này, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Cô yên tâm, bởi vì ngày hôm qua cô đột nhiên nổi tiếng, độ nhận diện cũng cao, cho nên tiền khẳng định cao hơn trước kia.

Lần này chương trình tổng cộng muốn quay mười tập, mỗi tập cô được mười vạn."

Một tập mười vạn, mười tập chính là một trăm vạn.

Mặt Nguyễn Tĩnh kích động, đứng lên, không thể tưởng được giới giải trí này ngoại trừ diễn phim, còn có con đường khác cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.

Trong lòng đột nhiên liền xuất hiện một ý tưởng, "Chị Từ, chương trình thực tế này kiếm còn nhiều hơn đóng phim, không bằng về sau liền cho tôi đi chương trình thực tế đi, phim tôi diễn không được.

Đi.

."

Nguyễn Tĩnh nhìn Từ Tiêu Vân trừng mắt thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Mau dẹp ngay ý nghĩ này của cô đi.

Diễn viên là nghề chính của cô, mấy cái chương trình thực tế này chỉ là trang trí thêm mà thôi."

Những lời này Nguyễn Tĩnh không có cách nào khác tiếp nhận, không thể cùng chị Từ nói đến kỹ thuật diễn cặn bã của bản thân, đời này làm diễn viên là điều không thể tránh khỏi rồi.

"Lại nói tiếp, lần này cô có thể lấy giá đến một tập mười vạn, còn phải cảm tạ ảnh đế Đỗ Diệc Thành." Từ Tiêu Vân nhìn Nguyễn Tĩnh không có phản bác lời cô vừa mới nói, cho rằng Nguyễn Tĩnh nghe hiểu được, ngược lại nhắc tới vấn đề giá trị con người của cô.