Làm Dâu Âm Phủ

Chương 26: Thả tự do cho nàng



"Làm Ma Hậu, 3000 người chỉ sủng ái mình nàng mà nàng còn không muốn?"

​Ma Quân hiển nhiên không ngờ Tịch Liễu sẽ trả lời như vậy, hắn cố gắng dụ dỗ cô: "Nàng có biết cái vị trí này có ý nghĩa như thế nào không? Vị trí này có nghĩa là tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là của nàng, nếu như nàng yêu thích nhân gian thì nhân gian cũng có thể là nàng đấy."

​"Xin lỗi, tôi không cần những cái đó, ngài có thể đưa tôi trở về không?"

​Tịch Liễu chân thành hỏi, đôi mắt dễ thương hiện lên vẻ kiên định dị thường, dù Ma quân có nói gì đi nữa, cô cũng nhất quyết sẽ không động tâm.

​"Tại sao?"

​Ma Quân nổi giận! Hắn không rõ, đời trước là như thế, tại sao đời này cũng vậy?

​"Ngài phải biết, tôi không thích ngài."

​Tịch Liễu núp ở một góc tường, sợ hãi nhìn Ma Quân, cô cố gắng duy trì nụ cười trên môi, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà run rẩy.

​Phát giác được Tịch Liễu sợ hãi, Ma Quân xoay người, hai tay siết chặt thành quyền. Hắn cố gắng khắc chế sự tức giận, ngữ khí nhu hòa, hắn không mắc phải sai lầm lúc trước: "Nàng không thử thì làm sao biết không thích?"

​"Nếu như thích thì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thích rồi."

​Tịch Liễu yếu ớt lên tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc, cô nghĩ có phải hắn đang tìm kiếm cô hay không? Có phải hắn đang cảm thấy rất sốt ruột?. Cô muốn trở về, muốn ôm Hiên Viên Mặc thật chặt rồi nói cho hắn biết, kỳ thật cô chưa tình thích một ai khác. Cho tới nay, người cô thích chỉ có mình hắn mà thôi.



​" Nếu như thích thì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thích?"

​Ma Quân đột nhiên ngửa đầu cười to, khóe mắt tròa ra giọt nước óng ánh. Đúng vậy, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi mà đã thích nàng rồi. Năm đó hắn bị đầy xuống nhân gian, vốn tưởng rằng đường đường là Ma Quân lại bị chôn vùi trong bụng sói, kết quả cô liều mình lao ra. Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch, nhưng cô vẫn dũng cảm đứng chắn trước mặt hắn, giống như một nữ trung hào kiệt, uy phong lẫm liệt, chống đỡ cả một mảnh trời nắng cho hắn. Khi đó hắn đã tự nhủ với chính mình, hắn đời này, kiếp này, không phải nàng không cưới. Thế nhưng nàng vì cứu hắn mà rơi vào trong tay người nam nhân kia, thậm chí còn bị ép làm vợ của hắn ta.

​Cho nên hắn đã giết toàn bộ người nhà của tên nam nhân kia, sau đó đưa nàng mang về Ma Cung. Hắn vốn tưởng rằng nhất định nàng sẽ vui mừng, thế nhưng nàng lại khóc, rồi nàng nói nàng hận hắn! Có trời mới biết lòng hắn đau đến nhường nào, nàng thậm chí còn tình nguyện chết đi chứ không muốn ở cùng với hắn.

​"Được, bản tôn thả tự do lại cho nàng!"

​Ma Quân gào lên, Tịch Liễu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viên. Phòng bệnh hiện đã có thêm một bệnh nhân nữa, nhưng người kia đang ngủ say, không chút nào phát hiện ra trong phòng vừa xuất hiện thêm một người.

​Tịch Liễu chạy ra khỏi phòng bệnh, cô còn chưa biết cô đã biến mất suốt một tháng nay. Toàn bộ Hiên Viên gia đều cho rằng cô đã chết. Ngay cả Hiên Viên Mặc cũng yên tĩnh trở về nơi hắn bị tử vong, chờ đợi thời khắc Quỷ Môn Quan được mở ra.

​"Hiên Viên Mặc."

​Trở lại phòng trọ, Tịch Liễu gào thết tên Hiên Viên Mặc nhưng lại không có tiếng đáp trả nào. Căn nhà không nhiễm một hạt bụi, hình như mới được quét dọn lại không lâu. Tịch Liễu nhìn ngó khắp nơi nhưng đều không thấy bóng dáng của Hiên Viên Mặc, trái tim cô như sắp muốn nổ tung. Trước kia cô còn không xác định được tình cảm của mình dành cho Hiên Viên Mặc là gì, nhưng bây giờ không tìm thấy hắn đâu. Tịch Liễu mới bất tri bất giác phát hiện ra mình đã ỷ lại vào hắn bấy lâu nay rồi.

​Có lẽ là mỗi lần bị ma quỷ dọa, Hiên Viên Mặc đều đứng chắn trước mặt cô, cũng có lẽ là mỗi đêm, cô đều phải ngủ cùng với hắn... Tóm lại cô đã hình thành thói quen bị hắn giày vò, trong lúc không có hắn ở bên, cô cảm giác trái tim mình thật cô đơn, trống trải, khó chịu đến muốn khóc.

​Tìm bốn phía đều không thấy hắn, Tịch Liễu nằm nhoài trên ghế salon, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hầm mộ cổ. Đó là nơi chôn cất thi thể của Hiên Viên Mặc, nghe nói tối đến, tất cả ma quỷ đều sẽ tụ tập về nơi chôn thi thể của mình. Thế nhưng mà Tịch Liễu không dám đi! Cô biết rõ người của Hiên Viên gia rất hận cô, cô sợ tối đến bọn họ sẽ càng trở nên điên cuồng hơn, ham muốn ăn thịt, uống máu cô sẽ càng trở nên mãnh liệt.