Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 3: Con Gái Không Có Phép Tắt



Sau khi Lâm Kiều tỉnh lại cũng không biết nên làm thế nào, hai mươi tuổi đầu chưa một lần có bạn trai. Hiện tại cô vậy mà đang nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ. Hơn nửa theo như đánh giá của cô đây chắc hẳn là nhà của người này rồi, cô bị đem về nhà bằng cách nào chứ?

Chắc chắn với tính cách cùng tình nghĩa giữa cô và Hữu Đồng anh nhất định sẽ không bán đứng cô đâu.

Thế cô và người đàn ông đẹp trai này ở đây từ bao giờ?

Lâm Kiều lục tìm ký ức rồi nhanh chóng buông tay Vương Đông Quân rón rén ngồi dậy định bụng chuồn khỏi nơi này, nhưng cô chưa kịp rời giường đã bị một cánh tay kéo lại.

“Đi đâu?” giọng nói của anh vô cùng áp bách, đây là do đêm qua uống rượu nên anh bị say muộn.

Lâm Kiều giật mình kinh hoàng, cô không dám hé răng quay mặt lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền vẫn đang ngủ sao?

“Mau buông tôi ra, đây là đâu vậy? Sao tôi lại ở đây cùng với anh?” Mái tóc dài của cô tung xõa có lẽ vừa ngủ dậy nên nhìn hơi khó coi.

Vương Đông Quân mệt mỏi nắm tay cô kéo một cái, Lâm Kiều ngã trên người anh không có chút sức kháng cự. Có lẽ đêm qua cô sốt cao quá không ăn được gì nên hiện tại vô cùng yếu ớt.

“Đừng động, yên lặng một chút được không?” Vương Đông Quân lạnh giọng, đây mới là anh của ngày thường vô cùng lạnh lẽo khó gần.

“Được…!” Lâm Kiều cảm thấy sống lưng mình lạnh toát thậm chí ngay cả lòng bàn chân cô cũng lạnh nửa.

Bình thường tuy cô không phải nhát gan nhưng những lúc cần yên lặng cô tự biết chừng mực, hiện tại anh đang say và bọn họ cũng chưa có lột sạch đồ nằm cạnh nhau. Tình huống còn tốt hơn rất nhiều, cô nên im lặng đợi thời cơ.

Hương thơm bạc hà từ mái tóc của anh làm cho Lâm Kiều cảm thấy thỏa mái hơn, cô để mặc cho anh nắm tay mình. Bản thân còn nằm trên người một tên đàn ông đẹp trai xa lạ, bọn họ còn không phải quan hệ yêu đương gì.

Trải qua hồi lâu, Lâm Kiều cảm giác có gì đó không đúng, lúc cô hiểu ra nó là gì thì xấu hổ không thể kêu. Cậu em của anh đã thức tỉnh rồi hơn nữa còn ngẩng cao đầu rất khí thế khiến đùi cô bị cọ đến nóng rát, ngày thường cô cũng xem phim tình cảm cũng từng nghe qua chỗ đó của đàn ông mỗi buổi sáng sẽ rất mạnh mẽ. Bây giờ chứng kiến cậu nhỏ cứng rắn đang uy hiếp mình đỏ mặt tía tai vẫn phải cắn răng cam chịu sao?

“Anh có thể thả tôi ra không? Chỗ đó hình như không thích hợp lắm thì phải.” Lâm Kiều hơi dùng sức muốn đứng lên.

“Chỗ nào?” Vương Đông Quân còn giả vờ không hiểu, đúng là anh đang say nhưng mà đây là cơ thể của anh sao anh lại không rõ?

“Anh…!” Lâm Kiều không hiểu đàn ông đẹp trai như thế sao lại không biết ngại chứ? Cô thì căng thẳng đỏ mặt tía tai còn anh vẫn hai mắt nhắm nghiền còn hỏi chỗ nào?

Vương Đông Quân cảm thấy cô gái trong lòng muốn đi anh ngay lập tức lật người đè cô lại giường, từ đêm qua anh đã có cảm giác mình và cô có duyên. Anh nhất định sẽ trói cô lại bên mình để cô không thể chạy được, cảm giác này rất mới lạ.

“Hôm qua cô lợi dụng tôi xong hôm nay lại muốn đi đâu?” Thân thể của anh to lớn so với cô gấp nhiều lần, Lâm Kiều không thể nhúc nhích được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vương Đông Quân cho rằng so với cô anh có lợi thế hơn, nhưng thực tế hiện tại anh đã thua. Anh có phản ứng sinh học với cô rồi, cho dù đêm qua cô hôn mê hay hiện tại điều thua cô.

Một người đàn ông như anh nếu muốn ép cô, Lâm Kiều cũng chẳng có sức chạy trốn nữa. Cô mở to mắt nhìn Vũ Đông Quân, cô phải biết anh là ai đã.

“Anh là ai? Anh tên gì?” Thấy cô có vẻ cam chịu Vương Đông Quân bằng buông tay cô ra, anh lảo đảo rời giường liếc nhìn cháo đêm qua còn đặt trên bàn.

“Tôi là Vương Đông Quân, hôm qua cô phát sốt tôi đã cứu cô một mạng đấy. Hữu Đồng bận đi làm việc nên tôi đã giúp cậu ta mang cô đi, có điều cô hôn mê nên không thể tìm nhà của cô được.”

“Cả đêm qua tôi bị cô hành đến nổi phải ở lại đây ngủ đó, cô còn không biết cảm ơn sao?” Anh chầm chậm áp sát cô, nụ cười có phần không lịch sự.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Lâm Kiều reo lên, cô vội nói cảm ơn xong nghe điện thoại.

Lâm Kiều nhìn số điện thoại một dòng cảm xúc ghét bỏ, nhưng vẫn phải nghe điện thoại.

“Chị hai, sao chị lại đi qua đêm không về nhà thế?” Lâm Na dùng giọng ngọt ngào nhất có thể nói qua điện thoại.

“Về đâu? Nhà đó đã sớm không phải nhà tôi rồi, cô còn gọi hỏi thăm là có ý gì? Phải rồi hôm qua chắc nhờ hồng phúc của cô nên ngay cả có nhà trọ tôi cũng không thể về. Thế nào có vừa ý cô chưa?” Lâm Kiều lạnh giọng, cô cầm điện thoại nói không kiêng dè.

“Chị…! Chị có biết ba lo cho chị lắm không? Hôm qua sau khi ba từ công ty về đã nhắc đến chị đó.” Lâm Na nhìn sắc mặt của Lâm Hải ở bên cạnh cô, nụ cười tàn nhẫn cố gắng nói mấy lời tình cảm nhất có thể.

Vương Đông Quân ở bên cạnh nhìn cô như đang xem kịch hay, anh đáng lý nên tìm hiểu về cô sớm hơn mới phải.

“Tôi mời các người lo lắng cho tôi sao? Đêm qua hai mẹ con cô đã cho người hại tôi như thế nào? Có cảnh sát đến làm chứng đó, cô tưởng không ai biết sao?” Lâm Kiều nghe nói Lâm Hải đang ở bên cạnh nên cố gắng nói thật to, Lâm Na vừa nghe vội nhấn tắt máy.

“Tại sao không nói nữa?”Lâm Hải đang theo dõi cuộc trò chuyện bỗng nhiên bị cắt ngang liền nổi trận lôi đình.

“Ba, là chị hai tắt máy ạ.” Lâm Na nói dối.

“Cậu Lý, mau đi tìm đại tiểu thư về đây.”

“Vâng.”

“Thật là càng ngày càng không có phép tắt mà, ra ở trọ cho nó tự lập vậy mà nó dám đi qua đêm không về.” Lâm Hải sáng nay mới gọi cho chủ nhà cho thuê hỏi qua, người ta nói cả đêm Lâm Kiều không về nhà trọ cho nên ông ta mới tức giận như thế.