Làm Người Hai Kiếp, Sống Lại Ở Thế Giới Marvel

Chương 30: MCU chính thức bắt đầu



Hoàng hôn buôn xuống, mặt trời chiều ngả về tây, ven biển Malibu cũng được phủ lên một lớp ánh sáng màu đỏ nhẹ.

Biệt thự của Tony Stark, sau một cuộc vui chơi giải trí, hiến có một ngày Tony trở về sớm như vậy.

Bước xuống từ trên xe ô tô, tài xế kiêm bảo tiêu Happy Hogan lái xe đến gara dưới tầng hầm, Tony thì chậm rãi đi đến trước cửa biệt thự.

“Welcome back, Sir!”

Không cần chìa khóa, cũng không cần quét sinh trắc học, trí tuệ nhân tọa quản gia Jarvis đã tự động mở ra cửa chính.

Vừa bước vào phòng khách, Tony đã thấy được một vật hình thù kỳ lạ, chưa bao giờ xuất hiện trong biệt thự của hắn bao giờ. Nó có hình dạng giống như một cuộn giấy vẽ khổng lồ, quấn quanh một thanh gỗ dài, được buộc gọn bằng một sợi dây thừng màu đỏ.

“Jarvis, what is this?”

Nhìn thấy trong nhà của mình xuất hiện một đồ vật không rõ lại lịch, Tony ngay lập tức đặt câu hỏi với Jarvis.

“Sir, tôi cũng không rõ, đồ vật này đã được Mr. Alex đặt ở đây từ buổi chiều”

“Oh, tên này toàn có mấy thứ kỳ lạ, hết mang quạ đen vào trong nhà, xong lại sưu tầm mấy món vũ khí cổ đại. Where is he?”

“Mr. Alex sau khi dành thời gian cả một buổi chiều ngồi nghiên cứu cuộn giấy đó, hiện tại đã đi nghỉ ngơi, Sir!”

“Um” Chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu tỏ vẻ quan tâm tới bạn bè, Tony cũng không để ý quá nhiều. Trên thực tế, tuy Tony thực sự coi Alex là một người bạn, nhưng bởi vì hắn ít khi về nhà, thời gian ở gần Alex cũng không quá nhiều, đồng thời tính cách của hắn luôn tự cao, tuổi thơ cũng không được trọn vẹn, cho nên Tony không phải là một người giỏi về biểu đạt sự quan tâm người khác.

Việc Alex mang về những đồ vật không giống người bình thường, Tony cũng đã quen thuộc. Nhưng lần này, cuộn giấy khổng lồ gây nên sự hiếu kỳ của hắn. Không nói đến hình dáng to lớn, chỉ cần những đường vân và ký hiệu xung quanh nó đã đủ để khiến Tony có suy nghĩ thủ tìm tòi nghiên cứu.

Khẽ đặt tay lên đỉnh cuộn giấy, không có bất kỳ điều gì xảy ra, đang lúc Tony chán nản dự định từ bỏ, thì bỗng nhiên “Bụp” một tiếng, một làn khói trắng dày đặc đột nhiên tỏa ra, cuộn giấy đã từ to lớn biến thành tí hon.

Trong mắt Tony tràn đầy sự kinh ngạc, hắn há to miệng, đơ người ra một lúc, sau đó mới thốt lên: “Hạt Pym???”, “Alex tại sao lạo có nguyên lý hoạt động của hạt Pym?”

“Có chuyện gì mà đứng há hốc mồm vậy Tony? Hiếm khi thấy anh về nhà sớm như vậy, còn không mang theo phụ nữ bên người, bắt đầu có dấu hiệu yếu sinh lý?” Vừa mới ngủ dậy, Alex bước ra khỏi phòng, chưa kịp tỉnh táo, thấy Tony đang đứng trong phòng khách, mở lời trêu chọc.

“No...vớ vẩn, tôi là sao có thể bị yếu sinh lý, tôi vẫn khỏe mạnh. Chỉ là bởi vì sáng mai tôi có một chuyến đi giới thiệu vũ khí mới nhất cho quân đội, nên về nghỉ sớm một chút” Nói xong Tony cầm lấy cuộn giấy tí hon giơ ra trước mặt, hiếu kỳ hỏi Alex

“Đây là công nghệ hạt Pym? Từ đâu mà anh có được nó?”

“Oh, not” Nhìn đồ vật trên tay Tony, Alex liền tỉnh ngủ, “Anh có thể gọi nó là quyển trục, đây là một đồ vật của phương Đông, nó có thể làm được rất nhiều thứ, ví dụ như...chứa đồ!”

Nghe vậy, biểu cảm khuôn mặt của Tony trở nên càng đặc sắc hơn, dùng ánh mắt nhìn Alex giống như một thằng ngu, nói: “What?! R u joking me? Một cuộn giấy có thể chứa được đồ vật? Bức họa Monalisa khỏa thân hay một bài luận văn về cách dùng giấy bảo vệ môi trường?”

“Rồi anh sẽ biết! Anh bảo ngày mai sẽ đi ra mắt vũ khí mới, where?” Alex vừa hỏi, vừa đi tới quầy bar, pha cho mình một cốc trà nóng.

“Afghanistan!”

“Đợi tôi một tí, đưa tôi quyển trục đó, tôi tặng anh một vật”

Nói xong, cầm lấy quyển trục từ nay Tony, Alex quay người bước vào trong phòng, bỏ lại Tony đang đứng ngây ra như chỗng ngoài phòng khách.

Khoảng 15 phút sau, cửa phòng ngủ mở ra, Alex tiến tới trước mặt Tony, đưa cho hắn một quyển trục tí hon giống như vừa nãy, “Luôn giữ lấy nó trong người, tốt nhất là gắn vào sợi dây chuyền đeo lên cổ. Khi gặp nguy hiểm, ấn hai đầu quyển trục, nó sẽ tự phình to lên, sau đó anh hãy dải nó ra, sẽ nhìn thấy một hình tròn có một chữ tượng hình tiếng Nhật ở giữa, đặt bàn tay vào đó, rồi chờ đợi!”

Mặt dù không nguyện ý cho lắm, nhưng Tony vẫn cầm lấy. Dù gì cũng là món quá người bạn quan tâm tặng cho mình, cho dù không có ich lợi nào, Tony cũng muốn trân trọng nó.

“Ngủ sớm đi, khả năng thời gian tới anh sẽ không được ngủ quá ngon đâu!”

..............

Hôm sau, đến gần trưa Tony mới tỉnh dậy, mặc dù hôm nay có một công chuyện quan trọng, nhưng hắn vẫn luôn như vậy, không quá để ý quan tâm.

“Good morning, Sir. Miss Potts đang ngài tại phòng khách!”

“Yeah, i know” Ngáp một cái, Tony tiến vào nhà tắm, bắt đầu vệ sinh cá nhân tắm rửa.

“Alex đâu, anh ta dậy chưa?”

“Mr. Alex vẫn đang ngồi thiền trong phòng ngủ ngài ấy từ đêm qua đến bây giờ, chưa có dấu hiệu tỉnh lại!”

“Cái thằng này, luôn làm những việc kỳ quái!”

Sau khi tăm xong, Tony đi xuống tầng hầm phòng nghiên cứu cá nhân của hắn, bắt đầu công việc bảo dưỡng chiếc xe yêu thích.

Một lúc sau, Pepper Potts từ bên trên đi xuống, mở cửa tiến vào.

“Anh lẽ ra phải cách đây nửa vòng Trái đất rồi” Pepper lên tiếng nhắc nhở.

“Um..hum!”

“Chuyến bay của anh sẽ khởi hành sau 1 tiếng rưỡi nữa...”

Nghe vậy, Tony liền lên tiếng ngắt lời của Pepper, “Thật là buồn cười...Tôi nghĩ đấy là máy bay của mình và tất cả, đáng lẽ nó phải chờ tôi chứ!?”

“Tony, tôi cần nói với anh vài điều trước khi rời khỏi đây...”

“Ý tôi là có máy bay riêng không để làm gì sao? Khi nó cất cánh trước khi cô đến” Tony vừa nói vừa quay người đứng dậy ngồi lên bánh xe chiếc ô tô hắn đang chăm chú bảo dưỡng.

“Larry gọi, anh ấy giới thiệu một người bán tác phẩm “Jackson Pollock trong đôi cánh”, anh có muốn mua không, có hoặc không?”

“Đó là một tác phẩm tiêu biểu trong bộ sưu tập Spring Field của ông ta?”

“Ờm...no, thực ra Springs là một làng nhỏ tiếp giáp với East Hampton, nơi ông ta sống và làm việc, chứ không phải là mùa xuân...

“So..” Tony nhướn máy nhìn Pepper

“Tôi coi đấy là một sự so sánh không tồi...ờm, tôi nghĩ giá của nó quá cao” Pepper Potts kết thúc lời nói.

Dừng khoảng chừng là 2s, hai người nhìn nhau, sau đó Tony đứng lên bước qua người Pepper, đưa ra quyết định

“I need it, mua và cất có vào kho”

“Okay, thế còn bài diễn văn trong lễ trao bằng ở MIT...” Pepper bước theo sau lưng Tony, đồng thời tiếp tục công việc của một thư ký

“Tận tháng 6 cơ mà...please, đừng kêu tôi vào vụ đấy...”

Hai người bắt đầu nói chen miệng lẫn nhau...

“Well, họ lôi kéo tôi và tôi đã nói đồng ý...”

“Wait, wait, no...”

“Tôi cần anh kí cái này trước khi anh lên máy bay...”

“Cô định đuổi tôi đi để làm gì? Nào, cô có kế hoạch gì không?” Tony quay người lại, đi đến đứng trước mặt Pepper.

“Dĩ nhiên là tôi có rồi!”

“Tôi không thích cô có các kế hoạch...”

“Tôi được phép có hoạch trong ngày sinh nhật của mình!”

“Hôm nay là sinh nhật của cô?”

“Yes!”

“I knew that, đã đến rồi ư?” Tony hơi nhíu mày.

“Yeah, lạ lắm sao, cũng chỉ là một ngày tương tự như ngày này năm ngoái” Potts mỉm cười nói.

“ok, cô có thể lấy bất cứ cái gì tôi thích từ thẻ của tôi”

“Tôi đã mua rồi!” Pepper ngay lập tức trả lời.

“And?”

“Oh, it’s very nice! rất hợp ý tôi, thank u, Mr. Stark!”

Hai người cùng mỉm cười nhìn nhau, trong ánh mắt đó, dường như có một thứ tình cảm đang khẽ nhen nhóm lên, nhưng cả hai đều không hề hay biết, hoặc đúng hơn là, không người nào đủ cam đảm để đốt cháy nó lên.

Alex ngồi trong căn phòng, nhìn xem Tony Stark lái chiếc Audi R8 cùng với đi theo phía sau chiếc Roll Royce của Happy, rời khỏi biệt thự. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, khẽ nói thầm một câu:

“Goodluck, Tony!”

..............

Sân bay tư nhân của tập đoàn Stark, hai chiếc xe vừa chạy tốc độ cao dừng lại, hai người mở cửa xe bước xuống, Tony hướng Happy nói đùa một câu:

“U good! Tôi cứ nghĩ là đã bỏ xa anh rồi”

Happy Hogan vừa đi ra phía sau cốp xe lấy hành lý, vừa cười đáp lại

“Ngài đã vượt xa tôi rồi, Sir! Tôi đã chạy tắ qua Mojave”

“Oh, thì ra là thế!”

Trên chiếc máy bay tư nhân đang đậu gần đấy, Trung tá James Roddy đang đứng ở cửa máy bay đợi sẵn. Nhìn thấy Tony tiến tới, lên tiếng phàn nàn

“Có chuyện gì rắc rối xảy ra với anh thế?”

“Chuyện gì à?!”

“Muộn 3 tiếng đấy!”

“Tôi vướng cuộc phỏng vấn với Vanity Fair” Tony trả lời một cách không hề nghiêm túc, ai nghe cũng biết, hắn ta đang nói dối.

Nghe vậy, Roddy tiếp tục trách móc, “3 tiếng. Trong 3 tiếng đấy cậu bắt tôi đứng đợi ở đây..”

“Tôi đang đợi anh đây, lets go, lên nào!” Vừa bước vào trong, Tony vừa nói, “Khởi hành thôi! Nổi nhạc Rock&Roll lên!”

Trong máy bay đang bay trên bầu trời, Tony và Roddy ngồi đối diện nhau. Lúc này, Trung tá đang cầm 1 tờ báo, nhìn xem cái gì đấy.

Vừa liếc nhìn nữ tiếp viên xinh đẹp, Tony vừa quay sang hỏi: “Anh đang đọc gì đấy?”

“Nothing!”

“Cmon, ông bạn khó tính, đừng khùng lên thế..”

“Tôi không khùng lên đâu, tôi không quan tâm mà, được chứ!” Roddy trả lời bằng một giọng chính xác là đang giận dỗi.

“Im sorry very much”

“Không cần xin lỗi..”

“Tôi đang cố nói với anh ấy là tôi xin lỗi...” Tony cười nói với nữ tiếp viên xinh đẹp.

“Tôi chỉ không quan tâm đến việc đó, cậu không coi trọng bản thân nên tôi cũng biết cậu không tôn trọng tôi!”

“Tôi tôn trọng anh!”

“Tôi chỉ là bảo mẫu của cậu, và vì thế khi nào cậu cần thay tã...,”, “Thank u..” Nói lời cảm ơn với nữ tiếp viên đưa đến một chiếc khăn tay, Roddy lại tiếp tục bài diễn văn, “...thì báo cho tôi biết và tôi sẽ lấy cho cậu một chai sữa, ok?”

Tony thì có vẻ như không hề quan tâm đến lời nói của Roddy, quay phàn nàn với đám tiếp viên, “Hey, hâm nóng sake lên đi, được chứ?”, sau đó mới trả lời Roddy: “Cảm ơn đã nhắc nhở tôi!”

“No, tôi không nói chuyện nhảm....chúng ta không uống, chúng ta đang làm việc, và cậu thì thuộc loại người không có trách nhiệm!”

“Sẽ là thiếu trách nhiệm nếu không uống một chút” Tony chống chế, “tôi đang nói về chiếc cup tối qua đấy”

Nữ tiếp viên đi tới đặt lên bàn một chai rượu, “Sake nóng thưa ngài!”

“Yes, cho 2 ly...”

“No, tôi sẽ không uống đâu, tôi không muốn uống...” Roddy nói với một giọng điệu chắc chắn.

Một lúc sau.....

Hai người ngồi trên sofa, trên khoang máy bay lúc này đã giống như một bar club mini, ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình. Tony và Roddy mỗi người cầm một ly rượu

“Đấy là những gì tôi muốn nói. Sáng nay, sau khi thức dậy, và bắt đầu mặc quân phục, cậu biết tôi nhận thấy điều gì không?” Roddy bắt đầu nói liên hồi “Tôi nhìn thấy trong gương tất cả những người mặc bộ quân phục này nhắm vào tôi..”

“Uống tiếp nào, tôi không như anh...”

“No,cậu không cần phải như tôi. Nhưng cậu có nhiều hơn...đúng cậu đấy”

“Anh đừng nói được không, tôi đang hơi phê phê rồi!” Khuôn mặt Tony bắt đầu choáng váng dưới men rượu và những lời nói liên tục không nghỉ của Roddy.

“No, cậu không được say, nghe tôi nói đã! Nếu cậu có được một phần như Alex, tôi đã không cần phải chăm cậu.....”

.......Chuyển cảnh........

Căn cứ không quân Bagram, Afghanistan

“Tướng quân”

“Hoan nghênh, Mr. Stark!” Tướng quân đưa tay ra nắm chặt lấy tay Tony, “Chúng tôi đang trông chờ màn giới thiệu vũ khí của anh”

“Thanh u!”

Một mảnh sa mạc hoang vu rộng lớn, Tony mặc một bộ đồ vest màu đen, đeo theo một chiếc kinh râm hàng hiệu, trên cổ là chiếc dây chuyền có gắn một quyển trục nhỏ mà Alex tặng cho hắn.

Phía sau hắn là một dãy núi cao lớn hùng vĩ, Tony đứng ngay ngắn đàng hoàng, lộ ra một vẻ cao ngạo, đúng chất của một thiên tài tỷ phú giàu nhất nước Mỹ, bắt đầu diễn thuyết màn ra mắt vũ khí mớu của mình

“Thế nào là tốt hơn, được kẻ thù e sợ hay được kẻ thù kính nể. Và tôi sẽ trả lời, có quá nhiều không khi yêu cầu cả 2 điều đó. Với điều đó ở trong đầu, tôi xin giới thiệu vương miện kim cương trong chương trình tự do của tập đoàn Stark. Đó là hệ thống tên lửa đầu tiên kết hợp chặt chẽ giữa những công nghệ ghê gớm mà chúng tôi sở hữu”

“Người ta nói rằng, vũ khí tốt nhất là những vũ khí mà bạn không bao giờ phải bắn. Tôi không tán đồng, tôi thích các loại vũ khí mà chỉ cần bắn một lần. Đó là những gì cha tôi đã làm, những gì nước Mỹ đã làm...Và nó đã thực hiện khá tốt nhiệm vụ cho đến lúc này!”

Giơ tay lên chỉ vào một máy phóng tên lửa, Tony nói tiếp, “Hãy tìm cho tôi một lý do để phóng một quả ra khỏi hệ thống. Và tôi xin lấy danh dự ra cam đoan, rằng những tên khủng bố sẽ chẳng bao giờ dám chui ra khỏi hang cả!”

Nói xong, Tony phất tay ra hiệu bắt đầu phóng thử nghiệm

Ùm... Vù...

Một qua tên lửa nhanh chóng được phóng ra, bay vút lên trên không, hướng về phía ngọn núi cách xa sau lưng Tony, lúc đến gần mục tiêu, cả quả tên lửa bắt đầu phẫn tách ra thành mấy chục quả tên lửa nhỏ hơn.

“Giới thiệu với các bạn.... đây là Jericho!”

Cùng lời nói và hành động dang rộng hai tay trang bức của Tony, là tiếng nổ và sóng xung kích mãnh liệt phía xa sau lưng hắn, mạnh đến nỗi thổi bay ra mũ của trên đầu của binh lính quân đội ửo hiện trường.

Biểu hiện ra kết qua vô cùng tốt, có thể nói, mục đích của chuyến đi này đã thành công rực rỡ. Tony đi tới bên cạnh một chiếc thùng kim loại có logo Stark Industries, lấy ra từ bên trong ly rượu và chai champagne, “Mỗi lần phóng 1 quả sẽ tốn chừng 500 triệu USD hoặc hơn thế..” Khẽ giơ chiếc ly lên, “Vì hòa bình!”

Lúc này, Tony vẫn còn rất hưng phấn mà không hề hay biết, một hồi âm mưu nhắm vào hắn đã bắt đầu tiến hành. Cuộc giới thiệu và đàm phán thành công, Tony cực kỳ vui vẻ, cho nên hắn không ngồi lên chiếc xe phòng hộ dành riêng cho hắn để đi cùng Roddy, mà lại leo lên một chiếc xe Jeeps phổ thông của quân đội. Với Tony, có thể coi như đây là một cách tạo niềm vui trên quãng đường trở về sân bay nhàm chán.

Trung tá James Roddy cũng không quản tính cách bừa bãi này của bạn hắn, chỉ nói nhẹ vài câu, “Hẹn gặp lại cậu ở căn cứ!”

Trên xe...

Tony ngồi đấy, trên tay cầm một cốc rượu, nhìn xung quanh 2 người binh sĩ đang chú ý tới mình.

“Tôi có cảm giác như là các anh đang đưa tôi đến toà án binh vậy. That’s crazy! Tôi đã làm gì sai à, tôi có cảm giác như các anh sẽ tấp vào lề và đập tôi vậy. What the hell is this? các anh không được phép nói chuyện à? Hey, Forest...”

Người binh sĩ tên Forest nghe vậy liền lên tiếng trả lời: “Chúng tôi không được phép, Sir!”

“Oh, tôi hiểu rồi. Thế đây là vấn đề cá nhân à?”

Nữ binh sĩ đang lái xe lập tức mở miệng trêu đùa, “No, ông đang làm họ sợ”

“Oh God, cô là phụ nữ à!” Tony thốt lên, “Thực lòng, tôi không muốn nói thế. Ý tôi là, im sorry, nhưng chẳng phải đó là cái mà ta tìm kiếm ở đây ư!? Tôi luôn coi các cậu trước hết là một người lính”

“Tôi là phi công” Nữ binh sĩ đáp lại.

“Cô quả thật có thân hình tuyệt vời. Tôi có đôi lúc...rất khó khăn để cưỡng lại sự thu hút vào cô. Có kỳ cục không nhỉ?”

Trên xe lập tức òa lên một tràng cười, câu nói vui đùa vừa rồi của Tony lập tức xua tan sự căng thằng của các binh sĩ.

“Cmon, nữa đi, các chàng trai, cười đi! Hey....!”

“Sir, tôi có một câu muốn hỏi ngài?” Một binh sĩ ngồi trên ghế lái phụ quay người xuống hướng Tony đặt ra câu hỏi.

“Anh cứ hỏi”

“Có thật là ngài đã hẹn hò với tất cả 12 người mẫu bìa cả năm ngoái của tạp chí Maxim không?”

Gỡ xuống chiếc kính râm, Tony trả lời: “Quả là một câu hỏi hay. Yes and no, tôi và cô tháng 3 có vấn đề về thời gian, nhưng thật may là trên bìa số tất niên có một cặp song sinh. Còn gì nữa không?”

Tony quay sang nhìn người binh sĩ đang ngồi bên cạnh, thấy anh ta giơ tay lên, Tony liền nói: “Anh giơ tay lên trêu tôi phải không?”

“Tôi có thể chụp hình chung với ngài được không?”

“Yes, it’s very cool!”

Người binh sĩ ngồi cạnh lập tức rút ra chiếc máy cảnh đưa cho người binh sĩ ngồi phía trên, ý muốn chụp ảnh hộ.

“Tôi chẳng muốn nhìn thấy nó trên trang MySpace của cậu đâu. Làm ơn đừng giơ hai ngón tay lên thế....No, giơ cũng không sao tôi đùa đấy!”

“Yean, hòa bình, tôi yêu hào bình, tôi muốn biến khỏi công việc này trong hào bình”

Người binh sĩ kia chưa kịp bấm nút chụp, thì bỗng nhiên, “Boommm.....!”

Chiếc xe Jeep đang đi đằng trước bống nhiên phát nổ, cả xe tan xác thành từng mảnh.

Trong xe loạn thành một đoàn, Tony bắt đầu lo lắng, “Có chuyện gì vậy? Hey, có chuyện gì?”

Binh sĩ trong xe lập tức bước ra ngoài, sẵn sàng phản kích, “Stay in the car!”

Vừa nói xong, không kịp chuẩn bị, toàn bộ 3 người lính đã bị bắn chết. Tony vôi vàng run rẩy mở cửa xe, chạy ra ngoài núp sau một mỏm đá. Đang định cầm lấy điện thoại muốn gọi cứu viện, những còn chưa cả kịp tìm được danh bạ, một quả tên lửa bay tới rơi vào bên cạnh hắn.

“Oh, no..no..no...”

Boom! Quả tên lửa phát nổ, đánh bay Tony ra xa. Nằm trên mặt đất, Tony khẽ phanh ngực áo ra, bên trong hắn mặc một chiếc áo chống đạn, nhưng đây là vụ nổ từ một quả tên lửa, sức công phá cực lớn, mảnh vụn đạn đạo ghăm vào ngực hắn, máu tươi thấm đẫm cả chiếc sơ mi.

Trước khi hôn mê, trong đầu Tony chỉ còn nhớ đươcn duy nhất hình ảnh hắn vừa nhìn thấy, vỏ ngoài của quả tên lửa, có in logo “Stark Industries”!

.............

Cách đó mấy ngàn km, bờ biển Malibu, trong biệt thự của Tony.

Alex mở ra hai mắt đang nhắm, nhìn về phía chân trời, hắn khẽ nói một câu mà chỉ mình hắn có thể hiểu

“Vũ trụ MCU, chính thức bắt đầu!”