Làm Nhân Yêu Cao Lãnh Gì Đó Không Khó

Chương 18: Nhân yêu cao lãnh (18)



Edit: SweetMacarons

Beta: SweetMacarons

Rời khỏi phó bản, mọi người lựa chọn nghỉ ngơi vài ngày, tập trung phát triển bang. Trước mắt phải nhanh chóng thăng cấp bang hội, mở ra thêm nhiều tính năng cùng mở rộng số lượng thành viên trong bang. Hiện tại có 50 người trong bang, nhưng khi khai hoang khu vực thứ nhất đã có dấu hiệu không đủ nhân lực.

Những khu vực tiếp theo chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn, chỉ bao nhiêu đó người thế nào cũng thấy không khả thi.

Ba ngày trong phó bản, nhiệm vụ bang cũng không biến mất mà được tích trữ. Ai nấy vội vàng đến chỗ NPC nhận nhiệm vụ, trong nháy mắt tòa biệt viện được bang 'Tà Quang' thuê lại trống trải.

Số lông chim bọn họ nhặt được cũng không phải tùy tiện dùng, mà là nộp lại cho bang, dựa theo tình huống mà phân phát. Dựa theo biểu quyết, Bạch Long Vương quyết định bán một phần, lấy vàng chia cho mọi người xem như là trả công đã cống hiến ba ngày liền. Phần còn lại cất trong kho bang hội, những người chơi nghề cuộc sống nếu cần có thể đến lấy, đương nhiên thành phẩm làm ra phải để lại cho bang.

Trùng hợp thay trong bang có một người chơi nam học nghề cuộc sống là thợ may, thông qua được Bạch Long Vương và Hồng Liệt, lấy ra 999 cọng lông vũ Tuyết Điêu. Hiện tại người này còn đang đứng giữa sân biệt viện trổ tài may vá. Mấy người chơi nữ nhìn anh ta làm việc đến mê mẩn, ngay cả Cải Trắng Đầy Đường cũng phải ngó qua mấy lần.

Hồng Hồng Hỏa Hỏa than thở:

"Mitchell, anh đừng có nói dối, nhất định ngoài đời anh làm nghề thiết kế thời trang phải không?"

Người được gọi là Mitchell nghe Hồng Hồng Hỏa Hỏa khen ngợi mình như vậy, vui vẻ cười ha ha, hàng ria mép động đậy lên xuống nhìn vui mắt.

Người này là một cung tiễn thủ, ăn vận một bộ bố giáp màu xanh lục ôm sát người, chân đi đôi bốt da đen, trên đầu đội mũ rộng vành có đính lông chim. Mái tóc trong trò chơi vàng chóe lấp lánh ánh kim, trông không khác người nước ngoài là bao.

"Thật sự không phải. Tôi chỉ có chút hứng thú với mấy thứ lễ phục sang trọng thôi."

Mitchell vừa trả lời vừa hoàn thiện một bên ống tay áo, hoa văn khổng tước màu bạc ẩn ẩn hiện hiện trên lớp vải lụa trắng, phản chiếu chút ánh sáng trở nên sống động vô cùng.

"Không thể nào! Chỉ có chút hứng thú mà tay nghề tốt đến như vậy! Anh thêu cái hình đuôi phượng kia cực kì tinh xảo luôn đó!"

"Cô bé, trong trò chơi đương nhiên sẽ khác biệt rồi! Ngoài đời tôi không chắc mình có thể làm được như thế này đâu."

Mitchell đá lông nheo với Hồng Hồng Hỏa Hỏa. Đại khái là mị lực của người đàn ông này quá lớn, cô nàng không khỏi ôm ngực thở sâu, làm bộ muốn ngã ra đất bất tỉnh. Cải Trắng Đầy Đường ngồi bên cạnh dở khóc dở cười đỡ lấy Hồng Hồng Hỏa Hỏa.

Một đám người chơi nữ học theo Hồng Hồng Hỏa Hỏa, ôm ngực la oai oái, bảo rằng Mitchell đã cướp mất trái tim bọn họ rồi, phải chịu trách nhiệm đi thôi!

Việc này cũng không làm những người chơi nam trong bang ghen tỵ, ngược lại bọn họ còn cảm thấy mấy cô nương này thật là vui nhộn.

Còn việc tại sao lại không ghen tỵ? Rất đơn giản, Mitchell là gay!

Những người thân quen với anh ta đều quen thuộc với cái tác phong chuyên thả mị nhãn này. Thoạt nhìn rất đáng đánh, nhưng ngoài đời người ta đã có bạn trai, thậm chí còn đính hôn luôn rồi! Mỗi lần nhắc về vị hôn phu của mình, Mitchell hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc. Cho nên việc anh ta được mấy cô nương ái mộ cũng không làm người khác cảm thấy có nguy cơ gì.

Bộ lễ phục Mitchell đang may đã hoàn thành vài phần cơ bản, mấy thứ trang sức như mũ đội đầu, vòng tay, dây chuyền đã được chế tạo xong trưng ở một bên. Hoành tráng nhất là chiếc mũ đội đầu được chế tạo từ bạc và lông Tuyết ưng, nhìn thật xinh đẹp quý khí.

Mitchell nhìn thấy Ngân Sương đang uống trà một bên, suy nghĩ một chút rồi dừng tay, cầm mũ đội đầu bước đến bên cạnh cậu.

"Mỹ nhân, có thể nhờ một chuyện hay không?"

Ngân Sương khó hiểu nghiêng đầu, không biết việc anh ta muốn nhờ là gì. Mitchell chỉ vào mũ bạc trong tay mình, nói:

"Thử giúp tôi thứ này, có chút chi tiết cần chỉnh sửa nhưng không rõ lắm."

Yêu cầu này không khó, Ngân Sương cảm thấy chỉ là thử một cái mũ lông chim, có thể giúp được. Cậu gật đầu, muốn nhận lấy cái mũ, nhưng bị Hồng Hồng Hỏa Hỏa cản lại.

"Khoan đã, đội mũ này không được cột tóc đâu, phải xõa ra!"

Ngân Sương nhướn mày nhìn cô, chầm chậm đưa tay lên đầu rút thanh trâm ngọc mình đang cài ra. Tóc đen đổ xuống sau lưng Ngân Sương như thác nước, mượt mà óng ả. Mấy cô nương xung quanh không khỏi suýt soa ghen tỵ. Vị nữ hiệp này, cô đẹp đến mức làm bọn tôi cũng phải mê mẩn rồi đấy!

"Vị nữ hiệp" trong miệng bọn họ đội mũ lông chim lên đầu, được Mitchell tận tay chỉnh giúp góc độ. Mũ bạc đính lông chim và ngọc thạch lấp lánh, tưởng đâu sẽ rất sến súa lòe loẹt, thế nhưng hiện tại đội lên đầu Ngân Sương lại toát ra tiên khí không nói nên lời. Đặc biệt mấy viên ngọc trong suốt ở dưới ánh nắng nhè nhẹ phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn rực rỡ mà không khoa trương.

"Không được! Đội mũ thôi không đủ! Phải khoác cả áo choàng vào!"

Mitchell vội vã chạy tới lấy áo choàng lông tuyết điêu đã làm xong, mấy cô nương trong bang nhoáng một cái chạy tới gần Ngân Sương để ngắm nghía, thuận tiện giúp đỡ Mitchell đeo trang sức lên người cậu.

Đôi hoa tai hình giọt nước được tháo ra, thay vào là hai chiếc hoa tai bạc đính ngọc lục bảo. Vòng cổ và vòng tay cũng cùng một bộ, đều làm từ bạc đính ngọc lục bảo bên trên. Ngân Sương được khoát thêm tấm áo choàng lên người, nháy mắt biến thân thành thiên tiên giáng trần.

"Xoay một vòng thử xem?"

Ngân Sương gật đầu, nhẹ nhàng xoay một vòng, tà áo trắng tinh bay nhè nhẹ trong gió.

Cùng lúc đó Bạch Long Vương đã về tới cửa biệt viện, cứng người nhìn sư muội nhà mình đang xoay vòng vòng.

Hồng Hồng Hỏa Hỏa tinh ý phát hiện bang chủ đứng nhìn ngây ngốc, liền nháy mắt với Cải Trắng Đầy Đường. Hai người cười gian, cầm tay Ngân Sương xoay vòng. Cậu còn đang khó hiểu rốt cuộc tại sao nói chỉ cần quay một vòng, mà kết quả lại quay như chong chóng như vậy chứ?

Chờ khi Ngân Sương hoàn hồn lại, thì bản thân đã bị đẩy đến trước mặt Bạch Long Vương. Ánh mắt sâu thẳm của họ Bạch kia nhìn chằm chằm vào cậu, Ngân Sương khó có một lần cảm thấy ngượng ngùng, vội xoay người muốn trả mấy thứ trang sức và áo choàng lại cho Mitchell.

Bạch Long Vương kéo tay cậu, lại theo thói quen muốn xoa đầu một chút. Chỉ là hiện tại còn đội một cái mũ như thế này... Anh đổi sang vươn tay sờ mặt, ngón cái khẽ vuốt má Ngân Sương.

"Nhìn đẹp lắm."

Rất nhanh hai người đã tách ra, Bạch Long Vương cười ha ha, đưa cho cậu một hộp gỗ lớn. Mở ra thì thấy bên trong là mấy cái bánh rán lớn chiên vàng óng, còn phủ mật ong cực hấp dẫn.

"Cái này rất ngon, em chia cho mọi người. Buổi chiều theo anh đi tuyển thành viên mới nhé?"

Mỹ nhân khó có khi không tức giận, mặt hồng hồng gật đầu rồi vội quay đầu bỏ chạy về phía Hồng Hồng Hỏa Hỏa. Bạch Long Vương gãi gãi đầu, lôi kéo Hồng Liệt đang hóng biến một bên vào phòng họp, thảo luận một chút về tương lai của bang hội.

Ngân Sương vội tháo áo choàng và mấy món trang sức ra, trừng mắt nhìn Hồng Hồng Hỏa Hỏa và Cải Trắng Đầy Đường dám hãm hại mình! Hai cô nàng xem ra rất vừa lòng với một màn vừa rồi, che miệng cười khúc khích, còn khiến Ngân Sương xấu hổ hơn.

Mitchell đứng một bên thu hồi đồ của mình, tặc lưỡi nói một câu:

"Hai người đứng chung nhìn đẹp đôi ghê. Mà cái bộ lễ phục này nhìn cũng khá giống áo cưới, hay là tôi làm một bộ cho nam chờ khi hai người kết hôn rồi lấy ra dùng nhỉ?"

Mắt thấy Ngân Sương sắp nổi bão, Mitchell lè lưỡi vội thu dọn, thoáng cái đã chạy mất.

Ngân Sương buồn bực ngồi ăn bánh, cảm thấy họ Bạch kia quá là kì cục! Toàn làm ra mấy cái hành động dễ gây hiểu lầm!

*

Đầu buổi chiều, Ngân Sương cùng Hồng Hồng Hỏa Hỏa và Cải Trắng Đầy Đường đến quảng trường phía Đông thành chủ, định đi dạo một chút rồi chập nữa lại gặp Bạch Long Vương, cùng anh ta đi tuyển thêm thành viên cho bang.

Thành Đông luôn là nơi đông đúc nhất, ngoài việc người chơi bày hàng buôn bán các thứ, thì còn có mấy cái lôi đài, ai ngứa tay ngứa chân có thể nhảy lên đánh đấm gì đấy. Đánh lôi đài kiểu này không phải chỉ để chơi, mà còn có bảng xếp hạng số lần thắng, tỉ lệ thắng,... Cứ đến cuối tuần sẽ phát thưởng cho mấy người đứng đầu, cũng không phải thưởng thứ gì quý giá, chủ yếu là vàng cùng điểm kinh nghiệm.

Ba người chọn một quán trà gần lôi đài, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cùng xem thử mấy người trên lôi đài đánh đấm kiểu gì.

"Toàn võ công mèo quào."

Cải Trắng Đầy Đường xem một chút thì kết luận một câu như vậy. Hồng Hồng Hỏa Hỏa bên cạnh cũng đồng ý, cho rằng mấy người kia đánh đấm không chút đặc sắc nào cả.

Mấy người nọ đơn thuần là sử dụng kỹ năng một cách máy móc, không biết cách phẩn ứng, cũng không biết biến chiêu, nhìn thập phần không linh hoạt. Phải biết hệ thống kỹ năng trong trò chơi này rất đa dạng, lại không có giới hạn, nếu cứ sử dụng kỹ năng như sách giáo khoa, thì rất khó ăn được người có thực lực chân chính.

Đương lúc bọn họ còn đang tán gẫu với nhau, phân tích một chút kỹ năng của mình nên sử dụng thế nào cho đúng, thì từ bàn bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh. Ngân Sương nhướn mày nhìn qua, phát hiện có ba người đàn ông nghe lỏm bọn họ nói chuyện từ nãy đến giờ, trên mặt treo nụ cười có thể nói là khinh thường.

"Chỉ là ba con nhóc con, thảo luận đánh đấm cái gì chứ?"

Người vừa nói là một đại thúc nhìn có vẻ đã tuổi tứ tuần. Không biết là thật sự già rồi hay là nhìn mặt quá xấu nên già trước tuổi. Đại thúc này đeo kiếm ngang hông, nhìn qua cũng có chút thực lực.

Hai người ngồi chung với đại thúc nọ cũng phì cười, một người lắc đầu đứng lên, tiến đến gần bàn bọn Ngân Sương, nói một câu:

"Ba vị mỹ nhân, có muốn cùng du ngoạn không? Thay vì ngồi bàn chiến thuật, đi dạo phố mua sắm quần áo không phải sẽ vui hơn sao?"

Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa một trưng ra bộ mặt lạnh như băng, một khẽ lắc đầu cười mà không nói gì. Riêng Cải Trắng Đầy Đường đang ngồi chung với bọn họ có hơi nóng nảy, liền lên tiếng trả lời:

"Ông anh, làm phiền biến đi cho. Bọn này muốn bàn chiến thuật hay là muốn đi dạo phố mua sắm cũng không đến phiên mấy người quản." Cải Trắng Đầy Đường cười lộ ra răng nanh, lại hướng về phía ông chú kia mà nói. "Mà cũng thật trùng hợp, hôm trước tôi vừa giết một con sói già có cái mõm đầy máu thúi lắm luôn. Không ngờ hôm nay nó lại biến thành người, còn biết vào quán trà nữa cơ đấy."

Trong quán trà có không ít người, giọng Cải Trắng Đầy Đường lại không phải kiểu thỏ thẻ dịu dàng, mà rất khẳng khái to rõ. Nhiều người nghe được một câu như vậy, không cách nào nhịn được che miệng cười.

Ngân Sương bưng chén trà lên hớp một ngụm, Hồng Hồng Hỏa Hỏa cười mỉm, không thèm ngăn cản Cải Trắng Đầy Đường.

"Nhóc con không biết trời cao đất rộng!"

Nghe ông chú nói như vậy, Cải Trắng Đầy Đường vui vẽ gõ bàn:

"Trời cao đất rộng thì có liên quan gì tới chú? Này chú ơi, già rồi thì nên sống chan hòa một chút, để người trẻ còn tôn trọng mình. Sống như chú thì đến con chó cũng không thèm nhận là đồng loại đâu."

"Con nhỏ này! Biết điều một chút đi! Mày nghĩ mày là ai chứ?"

Cải Trắng Đầy Đường cười ha ha, chỉ về phía lôi đài:

"Thế này đi, chúng ta mỗi bên đều có ba người. Bắt cặp lên lôi đài so tài. Chỉ cần trong các người có một trận thắng được bất cứ ai trong nhóm chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cúi đầu tạ lỗi với ông chú. Còn nếu cả ba trận các người đều thua, thì phải quỳ xuống xin lỗi chị em bọn tôi. Thấy thế nào?"

Đại thúc nhìn hai vị mỹ nhân mỏng manh, cùng một cô nương ăn bận chẳng khác đàn ông, nở một nụ cười khinh miệt.

"Khẩu khí lớn lắm. Được thôi! Lúc lên lôi đài đừng có mà khóc lóc xin tha đấy!"

Mục đích của mình đã đạt được, Cải Trắng Đầy Đường quay sang Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa, nháy mắt với bọn họ. Hồng Hồng Hỏa Hỏa vỗ vai cô bạn, tỏ vẻ mình không phản đối. Ngân Sương gật đầu, cảm thấy đánh nhau một chút giết thời gian cũng được.

"Các người muốn đấu với ai cứ tự chọn."

Ba người đàn ông nhìn nhau, cái gã vừa mới tới bên bàn bọn họ thế mà lại lên trước, chỉ vào Cải Trắng Đầy Đường, muốn khiêu chiến cô.

Cái này còn không phải ngay theo ước muốn sao? Cải Trắng Đầy Đường vui vẻ cùng người nọ nhảy lên lôi đài đang trống gần đó.

"Ha ha ha, chỉ là một con bé mới tí tuổi đầu, nên chịu đau một chút mới biết thế nào là cuộc..."

Ông chú còn chưa kịp nói xong, ở phía bên kia lôi đài đã vang lên một tiếng ầm chói tai. Vừa nhìn qua đã thấy gã thanh niên nọ bị Cải Trắng Đầy Đường xông tới húc mạnh, văng thẳng vào rào chắn lôi đài. Gã ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy lưỡi đao to lớn chém về phía cổ, trực tiếp hóa thành bạch quang hồi sinh ở dưới lôi đài.

"Cuộc đời đúng là nhiều bất ngờ, đúng không đại thúc?"

Hồng Hồng Hỏa Hỏa che miệng cười khúc khích. Có vẻ đã đoán được kết cục từ trước.

Này chứ, cô bạn mới quen Cải Trắng Đầy Đường này đủ sức chấn tung một con Hỏa Diễm Tuyết Điêu, làm thế nào có thể thua dưới tay một gã lôm khôm nào đó chứ?

"Vừa rồi hẳn là nhường đi."

Người thanh niên còn lại ngồi chung vỡi lão đầu kia nhanh chóng đứng lên. Đại khái là thấy được Hồng Hồng Hỏa Hỏa đối với một câu vừa rồi cười mỉa khinh thường, liền chỉ vào cô muốn khiêu chiến.

Hồng Hồng Hỏa Hỏa vui vẻ đứng dậy, chầm chậm rời khỏi quán trà, rồi lại chầm chậm bước lên lôi đài.

Một trận vừa rồi mọi người bên dưới theo dõi còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì ngay sau đã có hai kẻ khác tiến lên muốn đánh nhau. Có người tinh mắt nhận ra Hồng Hồng Hỏa Hỏa, kia không phải là hạng ba giải đấu tân thủ lần trước hay sao? Cái gã lên lôi đài cùng cô ta là ai vậy? Trông có vẻ không quen lắm? Đầu óc có bình thường không? Em gái kia nổi tiếng có mấy con pet dữ dằn còn có thể tự bạo đấy!

"Em gái, cẩn thận một chút, tôi không nhường đâu."

Hồng Hồng Hỏa Hỏa không giận không hờn, mỉm cười phủi tay áo. Gọi ra hỏa ưng của mình.

Năm phút sau, lại thêm một gã hóa thành bạch quang. Hồng Hồng Hỏa Hỏa đang trong hình thái điểu nữ xoay người trở về nhân dạng, vui vẻ bước xuống võ đài, trở về chỗ ngồi của mình trong quán trà.

Hai trận thắng nhanh như vậy, mấy người biết rõ sự tình gần đó cũng có chút thở không thông. Từ khi nào mà con gái lại mạnh mẽ đến như vậy?

Cứ như thế bại hai trận, đại thúc kia mắt trừng lớn, hiểu được mình đã giẫm phải đá tảng cứng rắn. Lại nhìn về phía Ngân Sương vẫn còn đang chậm rãi uống trà... Cô nương này liệu có trình độ như thế nào?

Ngân Sương nhìn thời gian, coi bộ sắp đến giờ gặp Bạch Long Vương, liền ngoắt tay với ông ta, biểu thị mau lên lôi đài.

Đại thúc vẫn là rất tự tin vào bản thân mình, lập tức nhảy lên lôi đài.

Cùng lúc đó Bạch Long Vương và Hồng Liệt bước vào trà lâu, còn đang thắc mắc mỹ nhân đã đi đâu rồi. Hồng Hồng Hỏa Hỏa vẫy vẫy hai người bọn họ, lại chỉ về phía lôi đài, chầm chậm kể lại sự tình vừa rồi.

Trên lôi đài, đại thúc kia không ngừng truy đuổi Ngân Sương. Một thanh kiêm kia chém lại ra uy lực khá lớn, xem như kỹ năng không tệ. Đáng tiếc vị mỹ nhân Ngân Sương này không phải chỉ có một gương mặt đẹp, người ta đối với công kích của đại thúc còn chẳng buồn quan tâm, né trái né phải một hồi, ngay cả một cọng tóc cũng không rụng xuống.

Bạch Long Vương dở khóc dở cười, sư muội là quá buồn chán à? Sao lại đùa giỡn với ông chú kia như vậy?

Anh đứng lên, chạy tới phía lôi đài, gọi:

"Sư muội, gần đến giờ rồi đấy!"

Ngân Sương nghe thấy liền nhìn về hướng Bạch Long Vương. Cùng lúc đó đại thúc kia nắm được sơ hở, một kiếm trả qua, ý đồ muốn lập tức đoạt mạng. Đáng tiếc chém trúng không phải là người, mà là một ảo ảnh từ sương khói.

Khí lạnh không biết từ đâu tuôn ra, khu vực xung quanh lôi đài sương trắng bay mù mịt. Ngân Sương xuất hiện phía sau lưng đại thúc, tay không chưởng mạnh vào lưng. Một người đàn ông trưởng thành cứ như vậy bị đánh bay về phía rào chắn lôi đài. Mà ở trước mặt ông ta, là một chông băng sắc nhọn đã chờ sẵn.

Trực tiếp về điểm hồi sinh.

Ngân Sương nhảy xuống lôi đài, chậm rì rì theo Bạch Long Vương trở lại quán trà, cũng không thèm quan tâm ba gã kia đã chạy đi đâu.

Rốt cuộc bọn họ vẫn không nhận được một lời xin lỗi nào cả. Nhưng không ai cảm thấy phiền lòng. Bị người khác xem thường không phải là ngày một ngày hai. Đại khái là quen rồi. Làm phụ nữ chính là như vậy.

Hồng Liệt gãi đầu, hỏi:

"Bọn họ là ai vậy? Nhìn không ra á quân và đệ tam giải đấu đang ngồi sao? Là tự mình tìm chết?". Được‎ copy‎ 𝐭ại‎ {‎ 𝐭r𝓊m‎ 𝐭r𝓊ye𝗻.𝘃𝗻‎ }

Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhoẻn miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện. Cô uống một hớp trà rồi chậm rãi trả lời:

"Chỉ là một giải đấu tân thủ, có thể uy hiếp ai chứ? Hạng ba, hạng hai thì đã sao. Dù bọn tôi có giành được quán quân thì cũng vẫn như vậy thôi. Một người phụ nữ dù có giành được thành tích đến đâu, thì trong mắt một số người, thắng lợi của bọn tôi đều đến từ may mắn, hoặc được nhường cho mà thôi."

Cải Trắng Đầy Đường chốt lại một câu:

"Sinh ra là phụ nữ chính là như vậy. Quen rồi là tốt. Điều duy nhất có thể làm là tiếp tục phấn đấu chứng tỏ bản thân."

Ở cạnh đó, Ngân Sương cũng gật đầu đồng ý. Tuy cậu không thực sự là phụ nữ, thế nhưng những điều vừa rồi cậu nghe hiểu. Dù chúng nghe như những câu nói chỉ đúng ở trăm năm trước, thế nhưng sự thật đã chứng minh rằng dù Trái Đất đã phát triển như thế nào, đã đi đến năm bao nhiêu, thì những gì mà phụ nữ phải nghe thấy từ miệng những người đàn ông, thậm chí là từ miệng những người phụ nữ khác, cũng không thay đổi hơn là bao.

Thời còn học trung học, Vệ Minh Ngọc từng biết một học tỷ xinh đẹp giỏi giang, là thành viên của tội tuyển robot của trường. Học tỷ này giỏi giang bản lĩnh không thua kém ai, robot học tỷ làm ra cũng xuất sắc, thế nhưng ở vòng thi chung kết trong trường để cử ra tuyển thủ đi thi toàn quốc, học tỷ vẫn bị đánh rớt bởi một đống lý do kì cục. Suy cho cùng, hội đồng giám khảo cũng toàn là một đám đàn ông, mà lại còn là loại đàn ông già cả mắt cao hơn đầu.

Tuy về sau Vệ Minh Ngọc nghe nói học tỷ đã đậu vào đại học tốt nhất quốc gia, lại còn trở thành quán quân cuộc thi robot toàn quốc ba năm liên tiếp, thế nhưng những lời khó nghe cũng không biến mất.

Có thể là vài trăm năm nữa, hoặc vài nghìn năm nữa, xã hội sẽ thay đổi. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, đích thực nó là như vậy.

Hồng Liệt nhớ lại mình cũng từng tỏ ý xem nhẹ Hồng Hồng Hỏa Hỏa trong giải đấu tân thủ, liền ngại ngừng sờ mũi. Hồng Hồng Hỏa Hỏa thấy được liền cười tươi như hoa, rót cho anh ta một tách trà.

Khúc nhạc đệm nhỏ đầu buổi chiều cứ như thế kết thúc mà thôi.