Làm Nhân Yêu Cao Lãnh Gì Đó Không Khó

Chương 24: Nhân yêu cao lãnh (24)



Edit: SweetMacarons

Beta: SweetMacarons

Tiến độ khai hoang của từng bang không được hệ thống tiết lộ, việc bang Tà Quang đã hoàn thành khu vực thứ hai cũng chỉ có một mình bang bọn họ biết. Hồng Liệt sau khi tuồn tơ nhện ra ngoài, xác định số tơ nhện trên thị trường hết 80% được bán ra từ bang bọn họ, liền suy đoán vẫn chưa có bang nào chạm được tới cửa thứ hai.

Tạm thời bọn họ lại tiếp tục vào giai đoạn chuẩn bị để chinh phục khu vực thứ ba. Một nhóm bang chúng xung phong ở lại trong phó bản, tiếp tục tản đi để dò đường. Những người này đa phần đều đã có thú cưỡi, học theo Bạch Long Vương mua mấy con ngựa để đi lại cho tiện, không cần phải cuốc bộ như những người khác.

Những người còn lại ở bên ngoài tiếp tục chuẩn bị vật tư, hoàn thành nhiệm vụ bang hội mỗi ngày gì đó. Riêng Ngân Sương, sau khi chuẩn bị xong phần của mình, cậu liền trốn ra ngoài để hít thở khí trời.

Mấy ngày nay ở trong phó bản, tiếp xúc với người này người kia, Ngân Sương không khỏi cảm thấy có chút ngột ngạt. Bản tính cậu ít thích tiếp xúc với người lạ, tuy rằng cùng bang, nhưng tính ra cũng không thân. Hơn nữa, biểu hiện của Ngân Sương xuất sắc như vậy, lại còn thân với bang chủ, những người khác ai cũng nồng nhiệt mà tiếp xúc với cậu, khiến Ngân Sương không khỏi có chút ngại, ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh để giao tiếp với họ.

Hiện tại hiếm khi có được một chút thời gian, cậu liền chạy ra ngoài một mình, tận hưởng một chút không gian yên tĩnh chỉ riêng cho bản thân mình.

Sau khi cập nhật giới hạn cấp lên 40, rất nhiều thứ mới mẻ được mở ra để người chơi tiếp tục khám phá. Các phó bản cấp độ 20 – 40 là nơi để người chơi thử thách bản thân, lại còn là địa điểm thích hợp để tìm kiếm một vài trang bị trong cấp độ này. Một vài khu vực khác cũng trở nên khả quan hơn để khám phá.

Trước đây, dù giới hạn cấp chỉ mới 20, nhưng người chơi vẫn có thể tới được những khu vực nguy hiểm. Có những người chơi vô tình bước vào những khu vực có quái lên đến câp 80, lập tức bị đánh cho hồi sinh. Cách biệt cấp độ và thực lực khiến bọn họ dù có tò mò cũng không thể nào vào được những khu vực đó.

Hiện tại cấp cao nhất trong trò chơi mà người chơi có thể đạt được là 40, thực lực cũng đã được nâng cao lên không ít. Nhiều nơi vốn không có khả năng bước vào mà sống soát trở ra nay đã dễ tiếp cận hơn. Ví dụ như khu vực cấp 70 mà Ngân Sương đang khám phá. Nơi này ở phương Bắc, cách chủ thành rất xa, Ngân Sương phải truyền tống nhiều lần mới đến được. Các loài cây xứ lạnh mọc cùng một chỗ, tạo thành một vùng rừng rộng lớn. Ngân Sương thoát ẩn thoát hiện dưới màn tuyết rơi không ngừng, bóng hình màu trắng hoàn hảo ẩn giấu khỏi tai mắt của những con quái thú cấp 70 tại khu vực này.

Ở phía xa xa vang lên tiếng bước chân ầm ầm, Ngân Sương vội vã nhảy lên một nhánh cây gần đó, thân hình lập tức hóa thành trong suốt. Chờ khi tiếng động kia tới gần, thì phát hiện ra đó là một người khổng lồ bằng băng đang di chuyển ngang qua khu vực Ngân Sương đang đứng. Con quái này hình thể to lớn, tựa như tên người khổng lồ thủy tinh trong phó bản Thủy Thần Cung mà Ngân Sương từng đi với đám Bạch Long Vương. Có điều người khổng lồ bằng băng này lại có cấp độ lên đến 70, và hoàn toàn vượt xa Ngân Sương về mặt vũ lực. Một người chơi cấp 40 không thể làm gì được thứ này, Ngân Sương chỉ đành trốn đi, đợi con quái vật di chuyển đến nơi khác.

Ngân Sương xuất hiện trở lại, ngồi trên cành cây mà buồn bực nhìn con quái vật khổng lồ rời đi.

Cậu thở dài một hơi, nghĩ đến Bạch Long Vương đã sớm vượt xa mình, trong lòng có chút không cam. Cùng cấp độ, trang bị cũng không quá kém nhau, thế nhưng Bạch Long Vương lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu hai người đối đầu nhau, khả năng thắng của Ngân Sương cũng chỉ có 30%, dựa vào mưu kế cùng với thủ thuật để đánh lừa.

Không chỉ có Bạch Long Vương, những người còn lại khi đạt tới cấp độ 40 cũng bắt đầu có những bước tiến rõ rệt. Khả năng dùng lửa của Hồng Liệt đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hỏa long anh ta gọi ra cũng đã nên hình nên dạng, quỷ thủ cũng bắt đầu xuất hiện dưới hình dạng nguyên một cánh tay chứ không còn là một bàn tay như lúc cấp 20 nữa. Hồng Hồng Hỏa Hỏa ngoài hợp thể với triệu hồi thú vô cùng tự nhiên, thì khả năng công kích càng ngày càng tiến bộ. Kim Lương phát triển cân bằng, khả năng tấn công so với khả năng đỡ đòn của anh ta hoàn toàn không kém nhau, thậm chí còn có thể đổi thủ thành công, dồn ép chỉ số sức mạnh tạo thành sát thương cực lớn. Ngay cả Tiểu Sâm tuy chỉ là một hỗ trợ, nhưng ở cấp 40 cậu bé đã có thêm vài bản lĩnh mới đáng gớm, khi Ngân Sương nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Riêng cậu thì sao? Ngân Sương cảm thấy, bản thân mình vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Nếu tính ra, thì con đường Ngân Sương đi khác hẳn với người bình thường.

Một người mang chỉ số ma pháp lại chọn đi theo con đường cầm kiếm, nghe ra rất không hợp lý. Bình thường, những người lựa chọn cầm kiếm, cầm đao, cầm mấy thứ vũ khí giáp lá cà, thì bọn họ đều dựa vào chỉ số tấn công vật lý. Như vậy họ mới hoàn toàn phát huy được uy lực của chúng. Ngân Sương sao? Chỉ số tấn công vật lý của cậu thấp đến đáng thương, lại lựa chọn đeo kiếm, tấn công ma pháp. Ngân Sương hoàn toàn không có chút uy hiếp nào khi dùng kiếm tấn công, mà phải dựa vào ma pháp để ra chiêu. Băng châu, băng tiễn, băng chùy,... gì đó kì thực cầm ma pháp trượng vẫn dùng được, thậm chí là uy lực còn lớn hơn so với lúc Ngân Sương cầm kiếm.

Hơn nữa, như đã nói trước đây, hiếm có thanh kiếm nào mang thuộc tính ma pháp. Thanh ngọc kiếm mà Ngân Sương đang dùng là Bạch Long Vương tận tâm đúc cho, thế nhưng qua một lần độ lại, chỉ số của nó vẫn không bằng những món vũ khí cấp 40 khác.

Ngân Sương thở dài một hơi, tự hỏi bản thân chọn con đường này liệu có quá ngu ngốc không? Nếu ban đầu cậu ngoan ngoãn trở thành một ma pháp sư thông thường, thì mọi chuyện có khá hơn so với hiện tại?

Tạm gác lại suy nghĩ của bản thân, Ngân Sương nhảy xuống đất, dùng kiếm hất một đống tuyết sang một bên. Bên dưới đống tuyết dày đặc là một bụi cây nhỏ với những nụ hoa trắng ti li. Thứ này là dược liệu cao cấp, bình thường cửa hàng hệ thống bán với giá rất đắt, dùng trong nhiều phương thuốc. Vốn dĩ Ngân Sương đã phát hiện chúng mọc ở khu vực này từ lâu, nhưng truóc đó lực bất tòng tâm không thể tiến vào để thu thập được, hiện tại có thêm chút bản lĩnh nhỏ nhoi mới dám bước vào để hái, tuy vẫn phải tránh quái như tránh tà.

Bỗng nhiên ở phía sau lưng Ngân Sương soạt một tiếng, làm cậu hết hồn vội vàng xoay người lại, vươn kiếm lên muốn tấn công. Thế nhưng khi phát hiện chỉ là một con thỏ nhảy ra, liền thở phào nhẹ nhõm. Khu vực này ngoài người khổng lồ băng, còn có cáo tuyết, báo tuyết, cú tuyết các thứ. Con nào con nấy đều quá sức với Ngân Sương, cho nên cậu vẫn luôn cố gắng tránh né.

Nhìn thấy con thỏ màu trắng nhỏ nhắn, Ngân Sương nhướn mày, ngồi xổm xuống quan sát nó. Con thỏ kia cũng không sợ người, lập tức nhảy đến gần Ngân Sương. Mỹ nhân áo trắng nhìn một lát, lại nhịn không được vươn tay vuốt ve bộ lông trắng muốt của con thỏ nhỏ.

"Sao ngươi lại ở đây? Không sợ bị ăn mất sao?"

Một con thỏ nhỏ như vậy xuất hiện ở khu vực cấp 70 thì không hợp lý chút nào. Ngân Sương kiểm tra một chút, thì nhận ra nó không phải quái, cũng chẳng phải NPC. Con thỏ này trên đầu treo một dãy chấm hỏi màu xám, không rõ nó là thứ gì.

Cậu còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc đây là tình huống gì, thì con thỏ trắng đã nhảy qua chỗ khác, sau đó xoay lại nhìn Ngân Sương. Nó lại tiếp tục di chuyển, sau đó một lần nữa nhìn mỹ nhân áo trắng.

Nhìn hai cái tai của thỏ rung động, Ngân Sương nhíu mày, cảm thấy là con thỏ này đang tỏ ý muốn cậu đi theo nó. Không chắc chắn lắm, mỹ nhân đứng dậy, bước về phía con thỏ. Vừa bước qua mấy bước, thỏ trắng đã tiếp tục nhảy về phía trước, rồi lại quay đầu nhìn Ngân Sương.

Nếu đây là đời thực, cậu sẽ vô cùng lo lắng và nghi ngờ về tình huống này. Có điều, đây là bên trong trò chơi. Chẳng phải người ta nói bên trong trò chơi có nhiều nhiệm vụ ẩn để người chơi khám phá sao? Lẽ nào đây là một nhiệm vụ ẩn?

Ngân Sương lập tức bước theo sau thỏ trắng.

Ban đầu, tốc độ cả hai còn bình thường. Nhưng dần dần, tốc độ của thỏ trắng trở nên nhanh hơn, Ngân Sương từ bước theo sau chuyển thành đuổi theo sau. Cho đến khi cả hai trở thành hai bóng trắng lướt nhanh qua rừng cây, nếu có người trùng hợp nhìn thấy, chắc bọn họ chỉ nghĩ là có làn yêu phong nào đó thổi qua mà thôi. Cơ bản hai vị một thỏ một người này quá nhanh.

Cuộc truy đuổi kéo dài đến cả tiếng đồng hồ, thỏ trắng dẫn Ngân Sương chạy một vòng trong rừng. Ban đầu Ngân Sương còn đua tốc đến vui vẻ, có điều sau một hồi nhìn chung quanh không phát hiện bất cứ con quái nào cả, người khổng lồ băng, cáo tuyết,... tất cả đều đã biến mất, cậu liền xác định mình đã gặp phải sự việc kì lạ nào đó rồi.

Thỏ trắng vẫn không ngừng lại, nên Ngân Sương dù phát hiện dị tượng nhưng vẫn không ngừng truy đuổi. Quá trình truy đuổi cũng không dễ dàng, nếu rượt thỏ trên đồng cỏ thì chắc sẽ đỡ tốn sức hơn, chứ rượt trong rừng như thế này tiềm ẩn rất nhiều chướng ngại vật. Ngân Sương vừa thả hết tốc độ đuổi theo, vừa phải căng não ra tính toán trước đường đi, hoàn mỹ tránh đi những cành cây, những tảng đá, những góc cua hiểm hóc. Tốc độ của mỹ nhân đạt đến giới hạn cao nhất, dần dần bắt kịp với thỏ trắng. Ngân Sương híp mắt, sau khi tính toán góc độ, liên nhào người lên, đưa tay xuống tóm lấy thỏ trắng.

Ôm được vật nhỏ vào trong lòng, Ngân Sương giảm tốc độ, xoay người trụ chân dừng lại. Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên một tiếng "ting" của hệ thống, thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra hay thông báo gì với Ngân Sương cả. Cậu ôm lấy thỏ trắng đưa lên ngang mắt mình, híp mắt mỉm cười, sau đó khẽ thì thầm:

"Thỏ con, ngươi rốt cuộc là thứ gì đây?"

Hai tai thỏ trắng giật giật, đôi mắt đỏ như hồng ngọc nhìn chằm chằm Ngân Sương. Chỉ vài giây sau, mặt tuyết dưới chân Ngân Sương động đậy, vài trụ đá xông lên từ mặt đất, có ngắn, có dài, quan trọng nhất là trụ nào cũng trang bị đầy cơ quan ám khí.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, một mảnh ám khí bằng băng soạt một tiếng phóng về phía Ngân Sương, làm cậu phải vội vã xoay người tránh né. Vừa bước qua một bước, lại có thêm vài ám khí nữa bắn đến, mưu đồ làm Ngân Sương bị bắn thành cái sàng.

Ngân Sương nhíu mày liếc một vòng, phát hiện có tổng cộng mười trụ đá, ở trên mỗi đỉnh trụ là một cơ quan bắn ám khí. Ám khí là dạng lưỡi dao bằng băng, vô cùng sắc nhọn, lực bắn ra cũng vô cùng lớn, thứ này đâ vào người một cái thì không cần phải nói... ăn đủ.

Ban đầu chỉ có một trụ bắn, dần dà là hai trụ, ba trụ. Ngân Sương ôm thỏ trắng trong lòng, sử dụng thân pháp xảo diệu tránh né được tất cả ám khí bắn ra.

Cậu cũng không biết rốt cuộc đây là ý gì. Mọi việc diễn ra quá sức kỳ lạ, Ngân Sương không chắc lắm việc cậu phải làm. Tiếp tục tránh né? Phá hủy những cái trụ đá đó? Nếu đây là một nhiệm vụ, ý đồ thử sự nhanh nhẹn của Ngân Sương, thì nếu cậu phá trụ đá liệu có tính là thất bại không?

Ngân Sương còn chưa suy nghĩ xong, một lưỡi dao băng đã sượt qua mặt cậu. Tuy rằng cậu đã khẽ nghiêng đầu tránh được, nhưng quả thực vừa rồi suýt nữa Ngân Sương đã bị trúng chiêu.

Bạch y mỹ nhân nhíu mày, tạm thời gác lại tâm tư, tiếp tục đối phó với số lượng ám khí bắn ra càng lúc càng nhiều. Bước chân, nhảy lên, nghiêng người, phất tay, đá chân, thậm chí là uốn người ra sau. Động tác của Ngân Sương nhanh nhẹn uyển chuyển, kết hợp với y phục trắng phất phơ làm người ta mơ hồ cảm thấy giống như vị mỹ nhân này đang khiêu vũ. Thế nhưng trong lòng Ngân Sương, một vạn con thảo nê mã đang ầm ầm chạy qua, cậu thì lại đang không ngừng chửi ầm lên.

Rốt cuộc, cả mười trụ đá cùng hoạt động. Ám khí bằng băng bắn ra như mưa, tựa hồ không có lối thoát nào cả.

Ngân Sương nhíu mày khoát tay, chung quanh cậu liền mọc lên bốn bức tường băng bọc cậu lại. Ám khí sắc nhọn bên ngoài cắm vào tường băng, rất nhanh đã thấy vết nứt xuất hiện khắp nơi.

Thời điểm tường băng nổ tung dưới áp lực của hàng vạn ám khí, bóng trắng uyển chuyển bắn người lên không. Mỹ nhân ở trên không trung xoay người, từ trong vạt áo phất phơ bắn ra mười băng châu. Tất cả băng châu chuẩn xác bắn về phía cơ quan ám khí trên mười trụ đá. Những cơ quan này bị băng châu bắn đến bể nát, không thể hoạt động được nữa. Thời điểm Ngân Sương tiếp đất, nguy hiểm đã không còn. Bên tai Ngân Sương một lần nữa vang lên một tiếng "ting".

Ngân Sương nhướn mày, lấy từ trong áo ra thỏ trắng vẫn luôn trốn bên trong. Cái con này nhìn đúng là đáng yêu mà... không biết ăn thịt có ngon không?

Nhìn thấy Ngân Sương nhe răng, thỏ trắng không khỏi run rẩy.

Gió tuyết đột ngột nổi lên một cơn lốc nhỏ cuốn một mảnh tuyết trước mắt Ngân Sương. Cậu vội vã bước về sau mấy bước, trong lòng tự hỏi việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mỹ nhân, một bạch y mỹ nhân bước ra từ trong gió tuyết, tay cầm ngọc kiếm xinh đẹp, mái tóc dài đen tuyền đung đưa trong làn gió.

"Thật là thú vị."

Ngân Sương nhìn một 'người' giống hệt mình xuất hiện trước mắt, không khỏi nhướn mày lên. Cái này rất đỉnh, cái đám lập trình trò chơi này không biết sao mà lại có thể sao chép ngoại hình của cậu đến kỹ càng như vậy.

Ngọc kiếm cũng xuất hiện trên tay Ngân Sương. Ở thời điểm này, không cần ai giải thích, thì cậu cũng biết cái 'thứ' trước mắt là đối thủ của mình. Đuổi bắt thỏ trắng, tránh né ám khí, và hiện tại là so tài với phân thân. Tuy Ngân Sương vẫn không rõ ràng lắm rốt cuộc đây là tình huống gì, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà đối phó với các vấn đề trước mắt.

Ngân Sương đặt thỏ con đang ôm trong lòng xuống đất. Nó nhìn nhìn Ngân Sương, sau đó nhảy ra xa, chăm chú theo dõi bóng hình trắng tinh xinh đẹp.

Cùng một lúc, hai mỹ nhân áo trắng xông về phía nhau, kiếm trên tay bọn họ cơ hồ cùng vung lên một lúc. Hai thanh ngọc kiếm giống nhau như đúc va vào nhau, vang lên một tiếng chói tai. Ngay sau đó, hai vị mỹ nhân bắt đầu ra chiêu, kiếm thuật họ sử dụng giống hệt nhau, ngay cả động tác xoay người biến chiên cũng giống như đúc.

Sau hai mươi chiêu, Ngân Sương cong khóe miệng, kiếm trên tay vốn dĩ chém xuống một đường bất ngờ lật ngang quét qua. Vị Ngân Sương giả kia không ngoài dự đoán, lập tức cong người tránh được, kiếm trong tay chém về phía chân Ngân Sương. Một chiêu này giống hệt với những gì Ngân Sương đã làm trong giải đấu tân thủ khi đối đầu với Đinh Không Không.

Ngân Sương đương nhiên sẽ không dính chiêu, cậu kịp thời nhảy lên, vung tay phóng ra băng châu về phía phân thân của mình.

Cậu nghiêng đầu, sau đó đổi tay cầm kiếm thành tay trái. Sau đó xông lên tiếp tục tấn công.

Vốn dĩ Ngân Sương cầm kiếm bằng tay phải, thế nhưng hiện tại cầm kiếm bằng tay trái, chiêu thức đánh ra có chút kì cục lại khó lòng phòng bị, ngay cả vị Ngân Sương giả mạo kia cũng bắt đầu xuất hiện sơ hở.

"Cũ rồi."

Ngân Sương thì thầm hai tiếng như vậy, sau đó đôi mắt lóe lên hung quanh, vô cùng lạnh lùng mà xoay kiếm. Ngọc kiếm vốn dĩ được cầm trên tay Ngân Sương theo động tác mà bay lên, xoay vòng chém về phía Ngân Sương giả. Cái vị giả mạo kia cũng xem như là có chút thực lực, vội vàng thu kiếm lại dựng lên tường băng, tránh được một kích vào cổ kia.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Ở bên này, mỹ nhân áo trắng bắt đầu làm ra tư thế kết ấn, lập tức vị bên kia cũng nhanh chóng kết ấn, bộ dạng như muốn so thử rốt cuộc ai sẽ đông chết người còn lại trước.

Ngân Sương chỉ chờ có vậy.

Trong chớp mắt, Ngân Sương vốn phải đang kết ấn, lại xuất hiện phía sau vị phân thân kia. Cậu vô cùng tàn nhẫn mà chém xuống. Ngân Sương giả còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị trúng đòn, hóa thành tượng băng rơi vỡ xuống đất.

Ngân Sương thu kiếm, áo bào lay động trong gió.

Cái phân thân này kì thực cũng không tệ lắm, bộ dạng, chiêu thức, sức mạnh đều giống y hệt. Có điều mấy vị lập trình kia chỉ kịp dùng những chiêu thức cũ mà Ngân Sương từng dùng trước kia. Đối với Ngân Sương ở thời điểm hiện tại, đã không còn tác dụng. Ngân Sương trước giờ không chỉ suy tính cách đối phó với người khác, mà còn suy tính cách đối phó với chính mình. Mỗi lần cậu nghĩ ra một chiến thuật, cậu đều tính toán thử chiến thuật đó sẽ bị phá giải bởi cách nào. Vì vậy, đối phó với một phiên bản cũ kĩ của bản thân, đương nhiên Ngân Sương chẳng tốn bao nhiêu công sức cả.

Trò chơi dù sao cũng chỉ là một trò chơi, không thể đùng đùng mà copy 100% bản lĩnh hiện tại của cậu được.

Bỗng nhiên Ngân Sương nhận ra, kì thực mình cũng đã tiến bộ rất nhiều...

Bên tai cậu vang lên một tiếng "ting", sau đó là một chuỗi âm thanh báo hiệu nhiệm vụ thành công. Có điều Ngân Sương vẫn còn chưa biết, rốt cuộc mình đã nhận nhiệm vụ gì.

Từ dưới mặt đất trước mặt Ngân Sương trồi lên một trụ đá nữa. Có điều thứ này không mang theo cơ quan ám khí, cũng chẳng có ý đồ công kích Ngân Sương. Bên trên trụ đá là một chiếc rương nhỏ tinh xảo bằng băng.

Ngân Sương tiến tới gần, mở rương ra, phát hiện bên trong chẳng có thứ gì hết ngoài một tờ giấy nhỏ mỏng manh. Cậu cầm tờ giấy lên, sau khi đọc được dòng chữ viết bên trên, Ngân Sương liền ngẩn người.

"Vượt qua được cửa ải này, ắt hẳn ngươi đã vượt xa đồng bạn. Không cần phải tự ti, không cần phải cho rằng mình thua kém người khác. Ở trên đời này, sự tự tin chính là một trong những thứ sức mạnh tuyệt vời nhất."

Sau khi hiểu ra, Ngân Sương mỉm cười, hai mắt lấp lánh hơn mọi khi. Ây dà, mấy cái vị lập trình viên này, đôi khi bọn họ cũng rất đáng yêu, cũng rất thấu hiểu lòng người lắm chứ?

Đúng vậy. Ngân Sương thế mà lại mắc mỗi lỗi chí mạng nhất: tự ti.

Không biết vì sao, mà cậu đã cho rằng bản thân đang tụt lại phía sau, trong khi bạn bè đang tiến về phía trước. Thật ra cậu cũng giống như bọn họ, vẫn luôn không ngừng tiến về phía trước, trở nên cường đại hơn. Thế nhưng vì không có cơ hội để thể hiện, không có cơ hội để so sánh, sự phát triển thầm lặng của Ngân Sương cứ như thế bị chính bản thân cậu cho rằng không tồn tại.

Hiện giờ, sau khi trải qua ba cửa ải, Ngân Sương đã phát hiện ra mình tiến bộ hơn trước nhiều lắm. Thân thủ cùng sự linh hoạt khi né tránh ám khí rất tốt, kiếm thuật so với trước càng phát triển, khả năng phán đoán tình huống cũng đã hơn trước. Thậm chí cái lượt rượt đuổi với thỏ trắng cũng khiến Ngân Sương nhận ra, kì thực tốc độ của cậu đã vô cùng nhanh, thậm chí còn vượt qua luôn họ Bạch kia.

Thứ duy nhất mà Ngân Sương cần, chính là lòng tin vào bản thân mình.

Xem ra lần thử thách này dù không có phần thưởng, thì đối với Ngân Sương, cậu đã tìm lại được thứ quý giá nhất của bản thân mình.

Nhắc tới thỏ trắng, Ngân Sương vội vã nhìn chung quanh, thế nhưng bé thỏ đáng yêu đã biến mất tựa khi nào. Ngân Sương bĩu môi, có chút tiếc nuối, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười quay đầu, hướng về phía thành chủ mà đi.

Bản đồ cấp 70 đã sớm trở lại như cũ. Người khổng lồ băng, báo tuyết, cáo tuyết,... đã lại xuất hiện. Thế nhưng chúng chẳng bao giờ chạm được vào góc áo của vị mỹ nhân đang thong thả bước đi kia.

Ở trên không trung, mặt trời bắt đầu ló ra sau lớp mây mù.