Làm Sao Để Cứu Vớt Ánh Trăng Sáng Học Tra

Chương 5



5

Edit: Hạ Vy. Wat,tpad HaVyon0602, WP Trà Cam Mật Ong.

Cuối cùng Vu Ngôi không đi quán net mà ghé vào một hiệu sách.

Hắn đến khu sách bổ trợ kiến thức nghiêm túc chọn tài liệu ôn tập, đều là những tài liệu tương đối cơ bản. Thoạt nhìn rất phù hợp với những người có nền tảng kiến thức kém.

Giang Miên hài lòng gật đầu, cho rằng Vu Ngôi đã thật sự tỉnh ngộ muốn học tập đàng hoàng rồi, nào ngờ Vu Ngôi thanh toán xong lại ném toàn bộ cho Giang Miên, Giang Miên mở to hai mắt, "Đưa tôi làm gì? Tôi không muốn cầm giúp cậu."

Vu Ngôi quay lại, đắc ý cười, "Cho cậu đó, cầm sách này quay về trường học lại hàm số lượng giác đi, nếu không ngày mai sẽ đứng hành lang đến trúng gió đó."

Giang Miên nghiêng đầu, nhìn tên sách, "Cậu thật sự biết tôi phù hợp với sách cơ bản nào à? Nếu như cậu hiểu rõ thì cậu chắc chắn có thể học được."

Vu Ngôi không đáp đi thẳng ra khỏi hiệu sách, nói với Giang Miên, "Đừng đi theo tôi, trở về đi, đại học bá à."

Giang Miên ôm sách trong ngực, "Buổi tối về học, nhưng bây giờ tôi muốn đi theo cậu để tận hưởng cuộc sống của học tra."

Vu Ngôi nhíu mày, "Cậu không phải học tra?"

"Trước kia tôi là học bá." Giang Miên nói như lẽ đương nhiên. Kiếp trước, sau khi vào đại học, anh mới phát hiện dù cấp ba có giỏi đến đâu thì anh vẫn kém xa những học bá ở đấy một đoạn, đặc biệt anh còn nhảy lớp, cho nên mọi người đều cảm thấy anh là thiên tài. Nhưng so với những học bá có ý thức tự chủ học tập cao, cách học bị động của anh kém xa hơn nhiều.

Cho nên anh thừa nhận mình không phải học bá gì cả, suy cho cùng thì kiếp trước anh cũng bị học bá chính thống đánh gục.

Vu Ngôi thấy không thể đuổi Giang Miên đi thì tạm gác kế hoạch của mình lại. Xoay người đi tiệm net.

Hắn còn cố ý chọn một nơi có môi trường xấu để dọa Giang Miên, có lẽ Giang Miên sẽ biết khó mà rút lui.

Vừa đi vào tiệm net là có thể cảm nhận được làn khói lờ mờ, Vu Ngôi nhíu mày. Khu vực hút thuốc và khu vực cấm hút thuốc của tiệm net này trộn lẫn với nhau, hoặc nói cách khác là hoàn toàn không có khu cấm hút thuốc.

Vu Ngôi cảm thấy tay áo của mình bị Giang Miên kéo một cái, hắn quay đầu, nói, "Muốn đi thì đi, không cần nói với tôi."

"Tôi không có đi, chỉ là tôi chưa đủ mười tám tuổi, chắc không thể vào chơi rồi."

Lần này đến lượt Vu Ngôi trợn tròn mắt, suy nghĩ đến thật ra cấp ba vẫn còn có học sinh chưa đủ mười tám, "Cậu mấy tuổi?"

"Gần mười bảy." Khi Giang Miên còn nhỏ thường xuyên nhảy lớp, cho nên tuổi đi học rất nhỏ. Anh là người nhỏ nhất trong lớp rồi.

Ánh mắt Vu Ngôi nhìn anh bỗng thay đổi, Vu Ngôi là một học sinh bình thường, nhưng sớm hơn một chút, hắn đã mười chín rồi.

Bây giờ đối mặt với một người nhỏ hơn mình ba tuổi luôn quấn lấy hắn, nhưng nhỏ như vậy có thể kiên trì bao lâu đây?

"Vậy cậu đừng đi vào." Vu Ngôi nói xong lập tức rời đi, không để ý đến Giang Miên phía sau.

Nếu cậu ấy muốn đợi thì cứ đợi đi, đợi đủ rồi thì sẽ đi thôi.

Giang Miên cũng không sốt ruột, anh ngồi trên ghế nhỏ ở cửa, mở sách ôn tập mà Vu Ngôi mua ra.

Kiến thức trong sách bổ trợ khá đơn giản và dễ diểu, dù cho người đã lâu không tiếp xúc với sách vở như Giang Miên cũng có thể hiểu được. Anh mở chương một về hàm số lượng giác ra, chậm rãi xem từ công thức đầu tiên.

***

Không bao lâu sau Vu Ngôi đi ra, hắn đen mặt, khi đến gần anh, hắn lạnh nhạt nói, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Chỉ mới một giờ, Vu Ngôi đã nhận được ánh mắt dò xét của rất nhiều người. Tuy rằng hắn cũng khá nổi tiếng ở đây, nhưng đó không đủ để ai cũng nhìn hắn như vậy.

Sau đó một người anh em ngồi bên cạnh hỏi hắn, "Cậu bảo em trai mình chờ ở ngoài ư?"

"Em trai gì?"

"Là người ngồi đọc sách ở cửa đó, không phải em ấy nói là em của cậu hả? Đang chờ cậu ở ngoài á."

Vu Ngôi đen mặt, người bên cạnh lại nói, "Em trai của cậu rất ngoan, ai đi vào cũng chào hỏi, nói mình là em trai của cậu, đang chờ cậu ở bên ngoài."

Chỉ nghe người ta nói thôi, Vu Ngôi đã cảm thấy thở không thông. Hắn cũng có thể nghĩ đến bộ dạng vô tội của Giang Miên khi nói mình là em trai của hắn là thế nào rồi, thật sự thiếu đòn mà.

Lúc đầu Vu Ngôi không có ý định quan tâm đến chuyện này, hắn sẵn lòng chờ, nhưng càng ngày càng có nhiều người lại hỏi Vu Ngôi về chuyện này. Cả một đám người nhìn hắn bằng ánh mắt một người anh trai vô trách nhiệm.

Cuối cùng Vu Ngôi không nhịn nổi nữa, tắt máy đi ra tìm Giang Miên.

Giang Miên thật sự rất giỏi dùng thủ đoạn mềm dẻo, như thể anh biết hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng.

Vu Ngôi tắt máy nhìn Giang Miên ngồi ở cửa. Giang Miên thế mà thật sự đang đọc sách bổ trợ hắn đưa, dáng vẻ còn rất nghiêm túc nữa chứ.

Lúc Vu Ngôi đến rất gần Giang Miên mới phát hiện ra hắn, anh ngẩng đầu, nhìn bộ dạng tức giận không dễ chọc của Vu Ngôi, lộ ra vẻ đắc ý, đi theo Vu Ngôi rời khỏi tiệm net.

"Không phải tôi đang đợi cậu hả." Giang Miên vẫn dùng bộ dạng vô tội chất vấn Vu Ngôi.

Vu Ngôi nắm cổ áo của Giang Miên kéo về phía mình, lần đầu tiên chóp mũi hai người gần nhau như vậy, "Cậu có biết mình vừa làm gì không? Cậu thật sự cho rằng tôi sẽ không tức giận hả?"

Đây là lần đầu tiên Giang Miên gần Vu Ngôi nhất trong hai kiếp, anh có thể cảm nhận được hơi thở của Vu Ngôi đang phả vào mặt mình và mùi hoa quế rất dễ ngửi trên người hắn.

Khoảng cách này khiến Giang Miên hoảng hốt trong giây lát, cảm giác không chân thật anh cảm nhận mấy ngày nay đều biến mất. Đây mới là Vu Ngôi, một người có máu có thịt, là Vu Ngôi đang sống sờ sờ trước mặt anh.

Vì thế Giang Miên nhìn Vu Ngôi cười một cái, tâm tình rất tốt, "Tôi thật sự không làm gì cả, tôi chỉ chờ cậu ở cửa thôi, anh trai à."

Vu Ngôi lập tức buông cổ áo Giang Miên ra như bị phỏng tay, hắn quay mặt đi không nhìn Giang Miên nữa, hung tợn nói, "Đừng gọi tôi như vậy!"

Giang Miên nhìn đôi tai đỏ trong gang tất của Vu Ngôi có chút thú vị nói, "Cậu không thích tôi gọi cậu là anh hở?"

Vu Ngôi không thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trong khoảnh khác Giang Miên gọi hắn bằng anh trai, hắn thật sự hoảng hốt, không dám nhìn Giang Miên.

"Tôi nói cậu đừng gọi thì cậu đừng gọi, cậu có tật xấu gì phải không." Vu Ngôi nói xong câu đó cũng trực tiếp quay đi, hắn đến ven đường đón một chiếc xe rời đi, hoàn toàn không cho Giang Miên có cơ hội đáp trả.

Giang Miên có chút tiếc nuối nhìn theo hắn. Anh có thể cảm nhận được Vu Ngôi thật sự thấy mình phiền. Cũng không biết phải dỗ bao lâu mới tốt lên, Giang Miên nghĩ, vì sao cậu thiếu niên này lại hỉ nộ vô thường như vậy chứ, gọi một tiếng anh cũng có thể tức giận.

Anh ngồi xổm ở ven đường chốc lát, trong ngực vẫn ôm sách bổ trợ mà Vu Ngôi mua cho anh.

Giang Miên không muốn trở về trường, trở về cũng không hiểu gì.

Anh có chút tò mò nghĩ, đời này có lẽ anh phải làm học sinh hư một lần rồi.

Anh còn chưa lên kế hoạch làm học sinh hư xong thì Liêu lão đại đã gọi cho anh.

Chắc là đã nhận được tin anh và Vu Ngôi trốn học.

Nhưng Giang Miên không muốn nghe, anh không muốn nghe người khác lải nhải, không muốn nghe Liêu lão đại nói cấp ba rất quan trọng, học đại học là chuyện hệ trọng đời người. Chuyện này anh biết rõ, kiếp trước anh làm rất tốt, còn rất thành công. Nhưng không phải ông trời cho anh về Tân Thủ Thôn* sao.

(*Tân Thủ Thôn: hình như đây là nhiệm vụ cơ bản trong game Võ Lân Truyền Kỳ hay gì á. Đây là hệ thống nhiệm vụ dành cho những người chơi mới gia nhập chốn võ lâm. Cốt lõi của hệ thống nhiệm vụ này là giúp cho người chơi làm quen với cách thức thực hiện các nhiệm vụ. Hệ thống nhiệm vụ này thường có độ khó không cao và phạm vi thực hiện chỉ giới hạn trong một thôn huyện nào đó. Chắc em nghĩ ý của bạn Giang là ông trời cho bạn ý quay về vạch xuất phát. Có sai chỉ em với ạ)

Không thú vị, thật sự không thú vị.

Giang Miên không muốn sống y như cuộc sống đời trước đâu, một chút cũng không muốn.

Anh tắt máy, đi lại đường cũ, đi lại tiệm net vừa ra với Vu Ngôi, đứng trước quầy lễ tân một lúc lâu mới quyết định thuê máy ở trong góc.

Nếu không muốn sống cuộc sống của Giang Miên thì thử cuộc sống của Vu Ngôi vậy.

***

Lúc Vu Ngôi chuẩn bị đi tắm thì nhận được điện thoại của Liêu lão đại, mùi thuốc lá ở trong tiệm net vừa rồi khiến hắn chán ghét.

"Alo, thầy Liêu."

"Vu Ngôi đúng không, sao em cùng Giang Miên về rồi."

Vu Ngôi bình tĩnh đáp, "Nhà em có chút việc, lát nữa mẹ em sẽ liên lạc với thầy, chắc là xin nghỉ hết hôm nay."

Liêu lão đại muốn nói chuyện này trước, không thể tiền trảm hậu tấu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Sau đó ông hỏi: "Vậy em có biết Giang Miên đi đâu rồi không? Giáo viên toán nói em ấy không làm bài tập toán, bảo em ấy ra ngoài đứng, sau khi tan học thì không thấy đâu, có người nói em và Giang Miên đi chung."

Vu Ngôi không ngờ Giang Miên vẫn chưa quay về, nhưng hắn không biết bây giờ Giang Miên đang ở đâu, đành phải ứng phó đáp, "Cậu ấy đang ở cùng em."

Vu Ngôi vốn dĩ còn nghĩ Liêu lão đại sẽ nói cái gì đó, nhưng kỳ diệu thay, Liêu lão đại không nói gì cả, "Học cao trung áp lực rất lớn, em bảo Giang Miên đừng áp lực quá, thành tích của em ấy rất tốt."

Hóa ra Liêu lão đại nghĩ rằng Giang Miên trốn học là vì áp lực.

Học trò giỏi thì có thể trốn học ra ngoài giải sầu, giáo viên chỉ nói vài lời, xem ra trước đây Giang Miên thật sự là một học bá.

Nhưng anh bây giờ, bộ dạng nghiêm túc nhìn vào sách bổ trợ, Vu Ngôi rất mong chờ thành tích của Giang Miên trong kỳ kiểm tra tới.

Liêu lão đại nói vài câu hai người chú ý an toàn, sau đó tắt máy.

Vu Ngôi gọi điện cho Giang Miên nhưng không có ai nghe máy. Hắn gửi tin nhắn cho Giang Miên cũng không có trả lời.

Hắn mặc lại quần áo vừa mới cởi ra, thế này còn tắm gì nữa, hắn phải ra ngoài tìm tổ tông rồi.

Vu Ngôi thật sự không quen Giang Miên lắm, hắn tìm đại trong lớp một người có quan hệ khá tốt với Giang Miên, nhắn một tin.

"Cậu có biết Giang Miên thường thích đi đâu không?" Vu Ngôi gửi tin nhắn cho Chu Nguyên Nghênh. Bản thân Chu Nguyên Nghênh cũng là một học tra, hơn phân nữa thời gian đi học là trốn ở phía sau chơi điện thoại, vì vậy trả lời nhanh chóng.

"Bạn học Vu không ở cùng lão Giang hả?"

Vu Ngôi đáp, "Tôi về nhà, nhưng Giang Miên lại không có về trường."

"Cậu ấy không ở nhà sao?"

Vu Ngôi cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu về nhà thì không đến mức phải tắt máy, ngay cả điện thoại của Liêu lão đại cũng không nghe, hắn cũng chỉ có thể nhắn tin, "Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy nhưng cậu ấy không rep, chắc không phải về nhà đâu."

Chu Nguyên Nghênh bên kia cũng gửi tin nhắn, "Lão Giang bình thường ít sở thích lắm, dường như không ra khỏi cửa, tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, nếu không cậu quay lại chỗ vừa rồi hai người đến xem, không chừng điện thoại cậu ấy hết pin."

Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

Khi hắn đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên nhận được điện thoại.

"Là nhỏ hơn hả? Đứa trẻ vừa rồi chờ cậu ngoài quán net sao lại tự mình quay lại rồi, còn mở máy chơi, thậm chí ngay cả chứng minh thư cũng không có, cậu qua đây xem chút đi." Người gọi chính là nhân viên tiệm net, có quan hệ khá tốt với Vu Ngôi.

Nói đúng hơn là hắn đang chuẩn bị ra ngoài tìm tổ tông đây.

Vu Ngôi đen mặt, Giang Miên quay lại quán net đó làm gì, ngại chưa đủ mất mặt hả?

Khi Giang Miên được tìm thấy thì anh vẫn đang chơi Snake, thật ra anh cũng muốn chơi đấu súng thú vị giống người bên cạnh. Nhưng bất đắc dĩ, anh không có thiên phú chơi game, cho nên chỉ có thể chơi Snake thôi.

Anh nhìn biểu cảm muốn giết người của Vu Ngôi, xấu hổ tắt game đi, chột dạ hỏi, "Cậu quay lại làm gì vậy?"

"Sao cậu tắt di động?"

Giang Miên dường như lập tức hiểu ra vì sao Vu Ngôi lại xuất hiện ở đây, "Là Liêu lão đại gọi cho cậu hả?"

"Thầy gọi cho cậu không được thì đành phải gọi cho tôi. Cậu tắt máy như vậy không sợ thầy gọi cho người nhà sao?"

"Liêu lão đại không phải người như vậy, ba năm cấp ba thầy ấy chưa mời phụ huynh ai cả, thầy ấy hiểu rõ quy tắc giang hồ, chuyện ở trường không cần phải làm phiền cha mẹ." Những lời này không phải lời của Giang Miên, nhưng Giang Miên lại cảm thấy rất đúng. Đây là những gì lão Ngu tổng kết lại ở buổi họp lớp tròn mười năm tốt nghiệp. Giang Miên rất nhớ lời này.

Vu Ngôi không muốn nói chuyện với anh, nếu hắn biết ngày đó để cho Giang Miên băng bó sẽ khiến bản thân gặp phải phiền toái lớn như vậy, thì dù có chết hắn cũng sẽ không đi đâu.

Hắn nhìn Giang Miên, hỏi: "Vậy cậu ở đây làm gì? Cậu không có chứng minh thư có thể mới thẻ ư?"

"Không muốn về trường, cũng không có chỗ để đi, cậu đi cũng không dẫn theo tôi."

"Vì sao tôi phải dẫn cậu đi?" Vu Ngôi cảm thấy khiếp sợ bởi năng lực trả đũa của Giang Miên.

"Không phải chúng ta là bạn bè hả?"

Giang Miên chân thành nói.

Vu Ngôi có chút nghẹn lời, thật ra hắn và Giang Miên mới quen nhau có mấy ngày, nhưng không biết vì sao, Giang Miên luôn mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Giống như hai người đã quen nhau rất nhiều năm, còn là bạn bè thực thụ? Không, ngay cả quen biết nhiều năm, cũng không thể xem là bạn bè.

Vậy quan hệ của họ rốt cuộc là gì? Vu Ngôi không thể tìm ra từ nào để hình dung cả.

"Cậu thật sự muốn làm bạn của tôi đến vậy sao?" Vu Ngôi hỏi.

Lúc hỏi ra câu này hắn thật sự có chút hối hận, bởi Giang Miên dường như đã sớm có đáp án.

"Đương nhiên."

Vu Ngôi bắt đầu hoài nghi, bạn bè là một thân phận tốt ư?

Hắn lại nhìn tâm trạng dường như không tồi của Giang Miên, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.