Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 43: Tình địch



Lam Yên cẩn trọng giúp anh sắp xếp lịch trình gặp mặt đối tác vào tuần này. Tuy nhiên cô có chút nghĩ suy về cuộc hẹn gặp mặt giữa anh và phó giám đốc của Nhữ Gia. Bởi lẽ Lam Yên thường biết người đó chính là Lâm Nhữ Ân, tiểu tam đã cướp mất người yêu năm xưa của cô.

Nhưng công việc không nên để chuyện cá nhân chi phối, cô gạt suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, cố gắng hoàn thành việc cần làm.

- Trong em căng thẳng vậy? Đang nghĩ gì sao?

Lam Yên chẳng hay anh đã bước cạnh cô từ lúc nào, Giai Nghị còn đặt lên má cô một nụ hôn.

- Không có, em đang xem lại lịch trình của anh để sắp xếp cho hợp lý thôi.

Cô khẽ xoay người, ngước mắt nhìn Giai Nghị đang đứng cạnh.

- Năm giờ rưỡi chiều mai anh sẽ gặp phó giám đốc Lâm ở nhà hàng Helen. Em đã gọi điện thông báo lịch hẹn với trợ lý của cô ấy, lần này phía phó giám đốc Lâm để chúng ta toàn ý lựa chọn thời gian và địa điểm.

Anh gật đầu, lời nói nhẹ nhàng:

- Anh biết rồi. Vậy năm giờ ngày mai anh sẽ đón con tan học rồi về nhà thay quần áo sau đó cùng em đến cuộc hẹn.

Sự chu đáo này của anh khiến cô chìm đắm đến mê mệt, người đàn ông tinh tế luôn nghĩ cho vợ và con dù công việc của anh rất bận rộn.

- Anh cứ về nhà chuẩn bị đi, em sẽ đi đón con.

Giai Nghị hôn nhẹ lên trán cô:

- Em cần nhiều thời gian chuẩn bị hơn anh mà. Cứ để anh đón Tiểu Ngôn, lâu nay anh đã không được ở cạnh con, vậy nên bây giờ muốn quan tâm con từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Cô mỉm cười, trước đây cô cứ nghĩ anh lạnh lùng khó gần lại có chút cọc cằn, đặc biệt là khi ghen. Nhưng thời gian qua, càng ở cạnh anh cô lại càng nhận ra anh rất ôn nhu, nhẹ nhàng, chỉ cần cả hai dẹp bỏ cái tôi của mỗi người để thấu hiểu đối phương thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa cả thôi.

- -------------------------------

Anh và cô vào phòng ăn được đặt trước, không gian sang trọng lại yên tĩnh, rất thích hợp để bàn bạc công việc. Lâm Nhữ Ân đã cùng trợ lý riêng đến khá sớm, cô ta nôn nóng đến mức không thể chờ thêm được nữa để có thể gặp mặt anh.

Tuy nhiên chưa kịp vui mừng khi nhìn thấy anh thì ả đã xụ mặt, lộ rõ vẻ cau có, khó chịu lẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lam Yên bên cạnh anh.

- Chào chủ tịch Huân.

Lâm Nhữ Ân đưa tay về phía anh, Giai Nghị theo phép tắc lịch sự nên ôn nhu bắt tay cô ta.

- Chào phó giám đốc Lâm.

Ánh mắt của Lam Yên và cô ta nhìn nhau, ánh nhìn chẳng chút vui vẻ, ôn hòa, mà ngược lại rất căng thẳng. Lâm Nhữ Ân từng nghe qua chuyện Giai Nghị có một cô thư ký tài giỏi, nhưng cô nào ngờ người đó chính là Lam Yên.

Đôi bên ngồi xuống, anh cũng chẳng dong dài mà nhanh chóng bàn về công việc, chủ yếu muốn vạch rõ chiến lược ra mắt sản phẩm sắp tới và ký kết hợp đồng.

Sau một lúc bàn việc, mọi chuyện cũng được thỏa thuận ổn thỏa, các món ăn được dọn lên, đôi bên tranh thủ dùng bữa cùng nhau. Giai Nghị cũng không muốn nán lại quá lâu, nhưng ban đầu là do phía Lâm Nhữ Ân ngợi ý muốn hẹn gặp anh ở nhà hàng, còn thời gian địa điểm cụ thể thì tùy anh chọn lựa.

- Chủ tịch Huân à, sắp tới nếu có vấn đề gì liên quan đến chuyện hợp tác, tôi có thể hẹn gặp anh để trao đổi riêng được chứ?

Thực chất ngay từ đầu cô ta ngỏ ý hẹn anh ở nhà hàng vì muốn nhân cơ hội đẩy đưa. Mẫu người đàn ông hoàn nỹ như Giai Nghị thật sự rất đúng gu cô ta, chứ chẳng phải hạng đàn ông kém cỏi, bám váy đàn bà như Cố Hà Nguy. Cô ta tự thấy trước đây bản thân quả thật vội vàng, chẳng hiểu mắt nhắm mắt mở thế nào lại đồng ý qua lại với hắn ta.

Trước lời nói đánh tiếng đầy gọi mời của Lâm Nhữ Ân, anh thừa biết cô ta muốn quyến rũ mình. Nhưng mấy trò tán tỉnh đàn ông, cọc đi tìm trâu chẳng cần đến tự trọng thế này, Giai Nghị hoàn toàn không có hứng thú.

- Chuyện liên quan đến công việc, phó giám đốc Lâm cứ liên hệ với thư ký của tôi. Cô ấy sẽ sắp xếp lịch hẹn. Tuy nhiên nếu không có gì quan trọng, cô có thể trao đổi với giám đốc điều hành của Eric. Lát nữa tôi sẽ gửi danh thiếp của cậu ấy cho cô.

Cô ta còn chưa kịp nói mấy lời câu dẫn thì đã bị anh lạnh lùng chặn đứng con đường tiến tới, hoàn toàn chẳng hề có một dấu hiệu bật đèn xanh nào cả.

Lâm Nhữ Ân đen mặt, kể cả trợ lý đang ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ thay cho cô ta. Chợt anh có điện thoại, Giai Nghị cất lời:

- Xin lỗi tôi phải ra ngoài một lát.

Anh không quên nhìn cô, nhỏ nhẹ nói:

- Em cứ tiếp tục dùng bữa đi, anh nghe điện thoại.

Cô khẽ gật đầu, cách xưng hô lẫn ánh mắt nhìn nhau giữa cô và Giai Nghị khiến cho Lâm Nhữ Ân không ngừng xuất hiện những hoài nghi trong lòng. Đợi đến lúc bóng dáng anh đã khuất phía sau cánh cửa, cô ta bắt đầu giở giọng chẳng chút nể nang, khác hẳn điệu bộ ra vẻ thanh cao, lịch sự lúc nãy.

- Đũa mốc mà đòi chọc mâm son. Sau bao năm không gặp, cô cũng có chút tiến bộ, trèo lên được vị trí thư ký chủ tịch. Bây giờ muốn quyến rũ luôn cả người đàn ông giàu sang như Huân Giai Nghị sao? Thật là không biết lượng sức mình.1