Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 8-1



Tiểu Xuân hít sâu một hơi, từ trên giường bật phắt dậy, động tác mạnh mẽ động đến vết thương, một trận đau nhức mãnh liệt truyền đến khiến hắn lập tức gập người xuống. Hắn cắn chặt răng, mồ hôi toát ra đầm đìa.

Chầm chậm thở hắt ra, chợt phát giác có người bên cạnh, hắn liền quay đầu lại.

Trong căn phòng chật chội, năm hắc y nhân vẫn đang quỳ xuống, túc trực bên cạnh giường Tiểu Xuân.

“Ô Y bát tiên bái kiến giáo chủ” – Tất cả đồng thanh.

“Làm gì vậy?” – Tiểu Xuân xoa xoa ngực làm dịu đi vết thương, nói: “Nếu là vì ta cầm tấm Ô mộc lệnh kia, thì thật xin lỗi… sư huynh đệ ta mỗi người đều có một tấm Ô mộc lệnh. Cái của giáo chủ các người là cả chuỗi xỏ qua một sợi dây đen, dây của ta là màu đào… căn bản không giống nhau…”

Tiểu Xuân nói liên tục một tràng, nhịn không được ho khụ hai tiếng. Tiếng ho chạm đến miệng vết thương, đau đến nhíu mày, “Lúc ấy tình thế nguy cấp nên ta đành phải dùng nó để gạt các người… Đừng có nhè ta mà hô giáo chủ… Muốn gọi, thì hãy đi tìm Lan đại giáo chủ của các người đi.”

Vừa nói đến Lan Khánh, Tiểu Xuân lập tức sững người.

Lúc này, Cận Tân mới ngẩng lên nhìn hắn: “Di lệnh của tiền giáo chủ, lần này trở về Yến Đãng sơn nếu có gặp bất trắc gì, thuộc hạ cùng Ô Y bát tiên phải một lòng thờ phụng tân giáo chủ, giúp đỡ giáo chủ ngày ngày quản lý Ô Y giáo.”

“Ngươi bịa chuyện…” – Tiểu Xuân nhảy dựng lên. Hắn nhịn đau, khom lưng xỏ giày, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc, lao thẳng ra ngoài cửa. “Sư huynh làm sao có thể gặp bất trắc …  Để ta nói cho hắn rằng các ngươi dám trù ẻo hắn, muốn hắn chết! Các ngươi đừng có… Khụ… đừng có dở chừng lại nhận bừa giáo chủ.”

Tiểu Xuân kéo cửa, băng qua đường mòn dẫn thẳng tới Yến Đãng sơn. Con đường nằm ngay dưới chân núi. Sở dĩ hắn biết là vì trước đây Thất sư huynh từng dẫn hắn đến giải độc cho Triệu Đại Hùng. Hắn khẩn trương chạy lên Miểu Nhật Phong.

Vân Khuynh cùng Đại sư huynh đang ở đó… đang ở đó chờ hắn…

Tiểu Xuân hoảng loạn lao về phía trước, cho đến khi bị một cánh tay cứng cáp tóm lại.

“Tiểu Xuân!” – Tiểu Thất ngăn cản hắn.

Tiểu Xuân ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thất: “Sao lại ngăn cản ta?”

Tiểu Thất thở dài: “Ngươi nội thương rất nặng, xương ngực lại gãy, không ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm loạn, còn hỏi ta ngăn ngươi làm cái gì sao?”

Tiểu Xuân bất chợt túm chặt vạt áo của Tiểu Thất: “Thất sư huynh… đưa ta tới Yến Đãng sơn…”

Tiểu Thất không ngừng gãi đầu: “Sau khi dập tắt lửa ta đã lập tức phái người lục soát. Nếu có tin tức, nhất định sẽ cho ngươi biết đầu tiên. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng lộn xộn. Thương thế của ngươi không nhẹ. Ói ra nhiều máu như vậy, đại phu còn tưởng không cứu nổi ngươi… Đừng có lấy mạng mình ra giỡn nữa a…”

“Ta là dược nhân! Dược nhân đâu thể chết dễ dàng như vậy.” – Tiểu Xuân gầm nhẹ “Ngươi không dẫn thì tự ta đi!” Hắn vặn tay Tiểu Thất chạy đi, kết quả, vừa chạy được mấy bước, một trận choáng váng bất ngờ ập tới. Tiểu Xuân chống đỡ hết nổi, liền ngã xuống đất.

Tiểu Thất vội vàng nâng hắn dậy: “Dược nhân thì cũng là người. Là người tất sẽ chết. Đừng tưởng mấy năm nay ta không biết ngươi thế nào. Thân thể dù có làm bằng sắt thì tính mạng cũng không chịu nổi bị chà đạp như vậy.”

Đôi môi Tiểu Xuân chợt run lên, thanh âm yếu ớt: “Ta biết là ta không tốt, làm sai nhiều chuyện. Nhưng… Vân Khuynh hiện nay chưa rõ sống chết thế nào, ta sao có thể yên tâm?”

“Thất sư huynh…” – Tiểu Xuân mắt đỏ lên, càng gấp gáp bấu chặt lấy vạt áo Tiểu Thất, dùng chút khí lực còn lại, liều mạng khẩn cầu, ngón tay nắm chặt đến độ trắng bệch: “Thất sư huynh, cầu ngươi cho ta đi… Một khắc không được thấy y, là một khắc ta lo âu thấp thỏm, không còn lòng dạ nào. Ngươi cho ta đi gặp y, y vẫn còn ở đó đợi ta…”

Tiểu Xuân nấc lên “Cho ta đi gặp y đi…”

Tiểu Thất trong lòng thật không nỡ. Tiểu sư đệ vốn hoạt bát hăng hái của hắn thoắt một cái đã trở thành bộ dạng này. Khí sắc trắng bệch như ma cũng không thèm xem lại bản thân, chỉ nghĩ đến người nọ.

Tiểu Thất lắc đầu thở dài, cuối cùng đành phân phó môn hạ đệ tử mang đến một cỗ kiệu, khiêng Tiểu Xuân lên đỉnh Yến Đãng sơn.

Gió trên Miểu Nhật Phong vẫn khốc liệt như trước. Ô Y giáo bị thiêu rụi sạch sẽ, trơ ra một đống hài cốt héo tàn, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Một chiếc cầu treo đơn giản được dựng lên nối liền hai bờ. Hai người bước đến Miểu Nhật Phong.

Đại điện hiện ra trước mắt. Tiểu Xuân gắng gượng nhìn về phía nền đất, đoạn, vội vàng lao tới.

Tiểu Thất gắt gao đi theo Tiểu Xuân, thốt lên hỏi đám đệ tử đang đứng quanh Phù Hoa cung: “Tìm được không?”

Một gã đệ tử tiến đến: “Bẩm báo phó cung chủ, tìm thấy tổng cộng ba mươi mốt nữ thi, bốn mươi hai nam thi. ( thi = thi thể ~~!)

Tiểu Xuân nghe thấy, chân lập tức mềm nhũn, sau đó cắn răng đứng bật lên. Hắn run giọng hỏi: “Ở đâu?”

Gã đệ tử dẫn Tiểu Xuân đến nơi đặt các thi thể đã cháy sém hoàn toàn, không thể nhận rõ ai với ai. Tiểu Xuân hít sâu mấy hơi, cắn răng ngồi xuống, từng cái từng cái, tỉ mỉ lật lên xem. Chỉ cần biết thi thể kia không phải của Vân Khuynh, trong lòng hắn không khỏi dấy lên tia hi vọng nho nhỏ. Vân Khuynh không nằm trong số này, Vân Khuynh vẫn còn sống  …

Thi thể cuối cùng cũng đã kiểm, không có Vân Khuynh, thậm chí không có cả Lan Khánh. Nhưng, hắn không biết nên vui hay buồn.

Miểu Nhật Phong tách biệt với đỉnh Yến Đãng sơn. Chung quanh là thâm cốc, vạn trượng phía dưới là hàn đầm (đầm nước lạnh). Có khi nào Vân Khuynh đã rơi xuống hàn đầm?

Hay vẫn còn đang bị kẹt trong đống gạch đá, thống khổ bất kham? (đau đớn không chịu nổi)

Tiểu Xuân hoảng hốt đứng lên. Đầu ngoái trước ngoái sau, đi đến một đống cột trụ cháy đen, tay bắt đầu dỡ ra từng thanh gỗ.

Từ trên đỉnh cao như thế mà ngã xuống, chắc chắn không thể sống được, cho nên, Vân Khuynh hẳn là đang ở trong này, còn bị chôn ở dưới đây, chờ mình tới cứu…

Nhưng, tro tàn dù có bị dập đi vẫn lưu lại độ ấm. Lửa đã tắt lâu lắm rồi, vậy mà vẫn làm phỏng tay. Lúc Vân Khuynh trong đại điện chính là khi nhiệt tỏa ra nhiều nhất? Lửa lớn như vậy, có ai sống nổi đâu?

“Ai…” – Tiểu Thất thở dài, không đành lòng lại nhìn xuống.

Hắn muốn lập tức kéo Bát sư đệ đi, muốn hắn lúc này đừng đào bới nữa. Xa xa phía sau chợt truyền đế một tràng âm thanh: “Ở đây còn một nhánh thông đạo chưa lục soát!!! Mau qua bên này!!!”

Đệ tử Phù Hoa cung lập tức chạy tới phía sau Ô Y điện.

“Cấm địa mật thất!” – Tiểu Xuân chợt đứng phắt lên, lau lau nước mắt. Tro tàn hòa cùng nước mắt quệt thành những vệt sơn đen trên mặt hắn cũng không hay, chỉ biết liều mạng dồn hết sức lực, cắm đầu phi như bay về phía thông đạo.

Cấm địa chỉ cách Ô Y điện có một đoạn. Tường đá tứ phía bị hỏa thiêu không thể thoát thân, có lẽ vẫn còn một đường sống… Biết đâu, Vân Khuynh cùng Lan Khánh đã trốn được tới nơi đó!

Mặc dù hiện tại bị thương nặng không thể động khí, nhưng Tiểu Xuân bất cần. Hắn thi triển khinh công phóng qua từng người, lách qua đám đệ tử Phù Hoa cung đang đứng chen nhau trước cửa động, chui xuống mê cung dưới lòng đất.

“Vân Khuynh! Vân Khuynh ngươi ở đâu???” – Tiểu Xuân lo lắng hô to. Gió trong lòng đất nổi lên, nhiệt độ nóng rực mang theo mùi mồ hôi của kẻ khác. Tiểu Xuân kịch liệt ho khan, xoa xoa ngực, từng chỗ từng chỗ thận trọng tìm.

Rốt cuộc, khi gian thạch thất tối tăm kia được mở ra, hắn trông thấy… thấy Vân Khuynh…

Tiểu Xuân sững sờ đứng trước cửa. Cả người hoàn toàn ngây dại.

Vân Khuynh nằm trong một góc, bên cạnh là Linh Tiên. Bàn tay vẫn còn gắt gao nắm lấy đai lưng của Linh Tiên, đến khắc cuối cùng vẫn không chịu buông rời.

Bộ trang phục màu nguyệt nha của Vân Khuynh ngoại trừ mấy chỗ loang lổ ám bụi, còn lại… gần như đã cháy sạch sẽ.

Khuôn mặt bên trái vốn đẹp đẽ như thiên tiên kia giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, lưu lại những vết tích của trận đại hỏa, méo mó mà biến thành sắc đen.

Đôi bàn tay thon dài trắng nõn kia… cũng đều đã biến dạng.

Giày bị thiêu hủy, để lộ ra lòng bàn chân cháy sém…

Ngực, dường như không còn phập phồng.

Tiểu Xuân che miệng, ở cửa nhìn vào, chỉ dám đứng ở cửa mà nhìn vào.

Hắn hy vọng một lần, chỉ cần một lần thôi là tốt rồi, không cần biết phải chờ đợi bao lâu, chỉ cần để hắn có thể thấy lồng ngực Vân Khuynh phập phồng một lần nữa…

Thế nhưng…không có.

Đợi đã lâu rồi… nhưng một chút cũng không có.

“Vân Khuynh…” – Tiểu Xuân bật ra tiếng nức nở. Cả người mềm oặt, đầu gối khuỵu xuống đất.

Người kia không còn hô hấp, ngay đến đôi mắt cũng không chịu chớp động. Cố gắng thế nào cũng không thể kiềm chế được tiếng nức nở bật ra, hắn khó chịu cào nát lồng ngực. Lệ thủy tràn ngập hai mắt, lướt qua gò má ám bụi, một giọt rơi xuống đất.

“Vân Khuynh…”

“Vân Khuynh…”

Linh Tiên đang nằm co lại trên mặt đất khẽ cử động, từ từ tỉnh lại, rồi đột nhiên khóc rống lên như hài đồng. Phía sau đầu ẩm ướt, một đường máu chảy ròng, trên người bỏng rát đau đớn khiến hắn thống khổ, bất lực mà òa lên nức nở.

Tiểu Xuân trong khoảnh khắc đó, lập tức chỉ muốn tự sát.

Vân Khuynh vì nghe lời hắn cứu Linh Tiên, nên phải bỏ mạng.

Là hắn hại chết Vân Khuynh!

Hắn hại chết Vân Khuynh!

Thẫn thờ mang xác Vân Khuynh trở về, Tiểu Xuân tự nhốt mình lại trong phòng, cùng Vân Khuynh một chỗ.

Hắn đem Vân Khuynh đặt lên giường, bản thân lui về bên cạnh, ôm chặt hai đầu gối, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt bị cháy sém của y.

Nếu không phải vì sự buông thả của mình, Vân Khuynh sẽ không như thế này…

Nếu không phải muốn cứu Lan Khánh cùng Linh Tiên ra khỏi đám cháy, Vân Khuynh sẽ không mất mạng…

Trong mật thất khi hắn nhìn thấy Vân Khuynh, trong tay y vẫn còn đang nắm chặt đai lưng của Linh Tiên, đến chết cũng không chịu buông rời …

Là hắn không tốt. Là hắn không tốt…

Nếu như không quen hắn, Vân Khuynh vẫn có thể tiêu dao thế ngoại, ở kinh thành yên yên ổn ổn làm Đoan Vương của y.

Nếu như không quen hắn, Vân Khuynh cũng không phải trăm đường thống khổ. Ngoài miệng nói những lời vui vẻ nhưng thực chất trong lòng cứ đau đáu bất an.

Nếu như không quen hắn, Vân Khuynh làm sao có thể mệnh vong, trở thành một khối thi thể lạnh băng như thế…

“Vì hắn sinh… vì hắn tử… vì hắn cồn cào ruột gan… da diết suốt một đời…” – Tiểu Xuân lẩm bẩm niệm lại. Đôi mắt trống rỗng chỉ còn một mạt tro tàn, rốt cuộc đã không còn tia sáng rạng rỡ như ngọc quang ngày xưa …

Nước mắt hốt nhiên rơi xuống. Hắn cắn răng, tự nhủ bản thân không thể yếu đuối. Nếu hắn cứ khóc lóc sướt mướt không ngừng, Vân Khuynh sao có thể yên lòng ra đi.

Thế nhưng, khi nhìn dung nhan bị thiêu hủy của Vân Khuynh, bi thương lại trào lên cuồn cuộn, tiếng nức nở không thể kiềm được cứ bật ra nghẹn ngào.

Người đã chết, không thể gọi về nữa, khóc thì có ích gì. Nhưng… thương tâm muốn chết, sao lại phải chịu đựng, dồn nén trong lòng, lại càng không thể nhắm mắt cho qua.

Ôm gối ngồi cạnh Vân Khuynh không biết đã bao lâu, cho đến khi hốc mắt sưng đỏ ngập tràn tơ máu, lệ lại rơi xuống, rơi xuống lại khô… Tiểu Xuân mới miễn cưỡng đi làm chuyện cần làm.

Vân Khuynh bình sinh ưa sạch sẽ, không thể để mặc y như vậy mà ra đi. Hắn khập khiễng, lảo đảo chạy như bay ra bên ngoài, đun một ít nước ấm bưng về  phòng.  Có vài người tỏ ý muốn giúp đỡ, hắn đều né tránh. Vân Khuynh không thích bị kẻ khác tiếp cận, không thích nhiễm khí tức của kẻ khác, cho nên hết thảy, hắn đều phải tự mình làm. Nếu không, Vân Khuynh sẽ giận…

Mỹ nhân của hắn, lúc này mà tỉnh lại, chắc sẽ cáu kỉnh đến phát điên …

Trở về bên giường, Tiểu Xuân cẩn thận cởi bỏ xiêm y của Vân Khuynh, xé một mảnh khăn mà lau chùi. Đôi tay bận bịu một hồi, chợt phát hiện một tấm phù rơi ra từ ngực Vân Khuynh, hắn liền cứng đờ không thể nhúc nhích.

Là bình an phù ở Nguyệt Lão miếu hắn đã tặng cho y trước kia.

Nói rằng hoạn lộ suôn sẻ, nói rằng nhân duyên mỹ mãn, nói rằng thân thể an khang, nói rằng một đời bình an…

Nói nhiều như vậy, lại không thể giữ được tính mạng Vân Khuynh của hắn…

Tiểu Xuân nắm chặt tấm bình an phù, cất vào trong ngực áo của mình, răng cắn sâu vào môi, đoạn, cẩn thận lau đi những vết bẩn trên người Vân Khuynh, toàn tâm toàn ý hướng về Vân Khuynh.

Hắn muốn cho Vân Khuynh không phải vướng bận điều gì, hảo hảo tiêu sái…

Thanh âm của Tiểu Xuân ôn nhu mà khàn đục vang lên trong căn phòng lạnh ngắt, “Ngày mai, ta sẽ sai người kiếm một bộ bạch sam giúp ngươi thay. Ngươi thích màu nguyệt nha, không phải trắng thuần, ta sẽ giúp ngươi lựa thật kỹ. Sau đó sẽ mua thêm mấy lồng bánh bao Đại Vương vừa to vừa trắng nữa, đặt bên cạnh ngươi, để ngươi lên đường rồi có thể mang theo ăn…”

Tiểu Xuân lại hung hăng cắn môi mình một lần nữa. Nhưng, vô luận nhẫn nại thế nào, có đóng chặt nhãn tình ( nhãn tình = ánh mắt), có đảo trụ nhãn tình, có ngăn chặn nhãn tình, thì nước mắt vẫn không ngừng trào ra… không ngừng rơi xuống…

Hắn đã thực sự mất y rồi.

Mất đi cái người từ trước đến nay cứ luôn nhốt hắn lại, luôn quản hắn, nhưng đồng thời cũng vô cùng yêu thương hắn…

Rốt cuộc đã không còn được nghe thanh âm của người này, cái ngữ điệu rít lên giận dữ, tức tối mà quát mắng “Cái tên Triệu Tiểu Xuân ngươi…”

Vân Khuynh của hắn…

Ngây ngốc ngồi trong phòng đến quá trưa, đột nhiên nhớ tới còn một việc chưa làm, Tiểu Xuân liền choàng tỉnh.

Hắn mang ra một lọ cao dược màu trắng, tỏa hương phù dung ngan ngát. Từng chút, từng chút một, nhẹ nhàng thấm lên mặt, lên tay Vân Khuynh, lên cả từng miệng vết thương bị hỏa thiêu hé ra rát bỏng.

Tiểu Xuân thì thầm: “Đây là cao dược ta mới chế ra, gọi là “Hồi xuân cao”. Công hiệu vô cùng kỳ diệu, có thể khứ hủ sinh cơ (hủ: thối nát, cơ: thịt), dược đáo hồi xuân, hạc phát kê bì (tóc hạc da gà, ý chỉ sự già cả) liền có thể trở về thanh xuân mỹ mạo. Bị lửa thiêu rụi, dung mạo vẫn có thể tái sinh. Thuốc này vốn là muốn cho ngươi dùng. Ngươi cũng biết ta chậm lớn, vài năm nữa có khi vẫn giữ bộ dạng này, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ ghét bỏ ta, vì thế ta đã chế ra nó. Thuốc này bôi lên, chúng ta sẽ chậm già đi, sau đó cùng nhau trở về Thần Tiên Cốc, ngươi nhai ta, ta nhai lại ngươi… ngươi dần dần già đi, ta cũng sẽ cùng ngươi dần dần già đi …”

Tiểu Xuân mắt đỏ hoe, hắn nghỉ tay một lát, rồi tiếp tục bôi thuốc lên người Vân Khuynh.

Người đã chết rồi, dược hiệu thấm vào cũng không thể làm da thịt tái sinh, nhưng cũng may dược này có thể khiến cho thân thể không bị thối rữa. Thi thể táng xuống nơi hoàng thổ kia rồi, hắn muốn đến bao giờ cũng được, hảo hảo mà ngắm Vân Khuynh.

Hắn lưu luyến Vân Khuynh. Chỉ cần nhìn thấy Vân Khuynh, là có thể nhớ tới y đã đối với hắn thật tốt, vì hắn mà trả giá hết thảy…

Người này, có ngắm bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ, cho dù đến hết cả cuộc đời.