Lẳng Lơ Cho Anh Xem

Chương 47



Editor: boobannana 🍌

- --

Du Duyệt Duyệt hẹn gặp mặt và ăn tối với đàn anh vào ngày mai.

Sáng hôm sau, cô vẫn đi làm như bình thường và thu dọn đồ đạc tan tầm trước nửa tiếng. Tiền Hà Đồng lập tức lên tiếng trêu ghẹo, hỏi cô có phải vội vàng đi hẹn hò với bạn trai hay không.

Du Duyệt Duyệt giải thích nói: “Suốt ngày chỉ biết với yêu với đương. Tớ đây là chuẩn bị đi gặp đàn anh cùng trường, người có tính tình tốt mà tớ từng nói với cậu đó.”

Tiền Hà Đồng à một tiếng, “Nhưng mà Duyệt Duyệt nè, tớ cảm thấy hình như anh ta có ý gì với cậu đó.”

Cô tức giận liếc Tiền Hà Đồng một cái, “Cậu lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến yêu đương... Đừng quên hiện tại tớ đã có bạn trai rồi.”

Tiền Hà Đồng lập tức nói: “Được rồi được rồi, là lỗi của tớ, là do tớ suy nghĩ nhiều. Nhưng mà tớ vẫn muốn nhắc cậu rằng nếu cậu đi ăn một mình với người đàn ông khác thì tốt nhất nên báo cho bạn trai của cậu biết, đỡ cho người ta phải ghen tuông lung tung.”

Du Duyệt Duyệt nghe vậy mới sực nhớ ra, “Cậu nói cũng phải, vậy để tớ nhắn anh ấy.”

“Nhưng mà dù có nhắn trước đi chăng nữa thì có thể anh ấy vẫn sẽ ghen.”

Cô dừng động tác, bất lực nói: “Hà Đồng, rốt cuộc là cậu muốn tớ nhắn hay không nhắn.”

Tiền Hà Đồng cười hì hì, “Đương nhiên vẫn là nên nói trước một tiếng rồi.”

Cuối cùng Du Duyệt Duyệt vẫn quyết định nhắn cho Quý Lâm biết chuyện này.

Sau đó cô không tiếp tục tán ngẫu với Tiền Hà Đồng nữa mà nhanh chóng rời đi. Ý thức về thời gian của cô rất tốt, không thích đến trễ để người khác chờ mình.

Cô ngồi trên xe taxi, chỉ một lúc liền nhận được tin nhắn trả lời của Quý Lâm, anh hỏi cô có muốn lát nữa ăn xong để anh tới đón hay không.

Suy nghĩ của Du Duyệt Duyệt đã thay đổi, lúc trước có lẽ cô sẽ còn giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Quý Lâm, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nghe theo trái tim mách bảo.

Yêu đương với anh cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, lần chia tay thời cao trung còn vượt qua được thì có gì phải sợ hãi rụt rè nữa chứ.

Du Duyệt Duyệt trả lời: Được, đến lúc đó em gọi cho anh.

Cô cứ vậy ngồi trên taxi nói chuyện phiếm với Quý Lâm, thẳng tới khi đến nhà hàng mới cất điện thoại đi.

Vừa bước vào Du Duyệt Duyệt liền gọi cho Văn Vũ Hiên, cuộc gọi được kết nối ngay lập tức

“Đàn anh, em tới rồi, anh ở đâu?” Cô đứng ở cửa mơ màng nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt chạm phải bóng dáng của một người đàn ông cao gầy.

“Anh nhìn thấy em rồi.”

Anh đeo một cặp kính không tròng, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt mang ý cười, nhìn vô cùng bình dị gần gũi.

“Đàn anh!” Du Duyệt Duyệt nở một nụ cười tươi rồi đi về phía người đó.

Văn Vũ Hiên mỉm cười gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, từ hồi anh đến thành phố B tới giờ.”

Văn Vũ Hiên nói: “Chúng ta vào phòng riêng nói chuyện đi.”

“Được được.”

Nhà hàng mà Văn Vũ Hiên chọn từ môi trường xung quanh, phục vụ đến thức ăn đều khá tốt. Du Duyệt Duyệt cầm thực đơn gọi vài món mà mình thích.

“Mấy món này thôi, cảm ơn.”

Sau khi người phục vụ rời đi, Văn Vũ Hiên liền hỏi: “Không giảm cân nữa sao? Anh nhớ rõ sau khi em gầy xuống vẫn kiêng rất nhiều thứ mà. Mỗi khi đi với mọi người chỉ ăn có một chút, thậm chí có lúc còn chẳng đụng đũa.”

Du Duyệt Duyệt nhe răng cười, “Trước đây là như vậy nhưng mà bây giờ em cảm thấy cứ ép buộc bản thân phải nhịn ăn những món mình thích quả thực là không có nhân đạo, cứ ăn như bình thường vẫn là tốt nhất.”

Văn Vũ Hiên nghe vậy cũng có chút vui mừng cho cô, “Em có thể nghĩ như vậy là tốt, kiêng kỵ quá mức cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Đúng vậy! Nhưng có điều em vẫn sẽ không nuông chiều bản thân quá đâu, nếu trở lại cái hình dáng lúc trước, chẳng phải bao nhiêu năm giảm cân đều thành công cốc hết sao!?”

“Thật ra… Em không gầy cũng rất xinh đẹp.”

Cô nghe xong thì hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ha ha ha! Đàn anh quả thực quá tốt, ai trong mắt anh cũng đẹp hết.”

Văn Vũ Hiên mỉm cười không nói.

Du Duyệt Duyệt có hơi xấu hổ nên chuyển đề tài sang công việc của Văn Vũ Hiên.

“Lần này anh chuyển đến đây làm việc sao?”

Văn Vũ Hiên nói: “Ừ! Về sau chúng ta lại ở chung một thành phố. Em có thể đến tìm anh nhờ giúp đỡ bất cứ lúc nào giống như lúc trước. Anh rất vui lòng.”

“Cảm ơn ý tốt của anh nhưng mà hiện tại em đã có bạn trai rồi, em sợ anh ấy sẽ ghen, cho nên tốt nhất là vẫn không nên làm phiền anh.”

Ý cười trong mắt Văn Vũ Hiên dần phai nhạt, nhưng biểu tình vẫn dịu dàng như cũ, “Hóa ra là Duyệt Duyệt đã có bạn trai, mà đây cũng là chuyện đương nhiên thôi, em xinh đẹp tốt bụng như vậy, khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi.”

“Ha ha! Không đến mức như vậy. Anh cũng rất tốt mà, khẳng định là được nhiều người yêu thích hơn em.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~