Lãng Mạn Đời Thường

Chương 17: Càng thích anh hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tuần tháng 12, thành phố H tuyết tạm dừng rơi. Mỗi lần tuyết rơi hay trời mưa trong thành phố, kim ngân hoa sẽ bị cuốn bay trong tiếng gió xào xạc, rồi phủ đầy lên những mái hiên hay cầu đá, và trên vai những người qua đường. Nhìn ra cửa sổ, không chỉ có gió rét quất lên mặt, mà phong cảnh xung quanh cũng nhòe đi thì thành đường viền đen và nhiều mảng trắng xóa, hệt như cuộn tranh thủy mặc được vẽ vô cùng tinh tế.

Trong mùa đông này, có vài sự kiện đặc biệt đã diễn ra.

Một là Dung Ngu đã chính thức qua lại với vị khách ở phòng 301. Khi họ báo tin mừng, Tống Dĩ Lạc còn chưa kịp hỏi han cặn kẽ thì Dung Ngu đã tự mình khai sạch. Vẫn còn một thời gian dài nữa mới vào xuân, nhưng dường như là vì có Thẩm Vân Hoài, nên quanh cậu vẫn luôn bốn mùa đều là xuân, không còn mưa mùa hè, tuyết mùa đông nữa.

Thứ hai là bản thiết kế mà Thẩm Vân Hoài tiện tay đem nộp trước khi nghỉ việc đã đoạt huy chương bạc quốc tế, thư mời và tin mừng được gửi đến cùng lúc.

Phòng của Thẩm Vân Hoài thường không kém rèm, trừ khi nào trời mưa có sấm chớp, như vậy thì dù trời nắng hay âm u đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau khi vào mùa đông, cả hai người đều nghiện cảm giác được ngủ nướng trong vòng tay người yêu. Thường thì nếu Thẩm Vân Hoài dậy sớm hơn Tống Dĩ Lạc, anh sẽ chuẩn bị bữa sáng. Vào một giây trước khi đồng hồ báo thức reo vang, trong căn nhà tràn ngập mùi thơm của bơ, anh sẽ đào Tống Dĩ Lạc ra khỏi ổ chăn ấm áp, cứ như ôm một củ khoai tây còn tươi nguyên vậy.

Ngày hôm đó, Thẩm Vân Hoài cảm thấy vòng tay trống không, mơ màng mở mắt ra mới thấy nửa kia của chiếc giường không còn ai, nhưng chạm vào thì vẫn còn hơi ấm.

Thẩm Vân Hoài dụi mắt, đẩy cửa phòng khép hờ ra: “Dĩ Lạc?”

Tống Dĩ Lạc đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay cầm một xấp thư đọc say sưa, nghe thấy tiếng cửa kêu mới quay lại.

“Chào buổi sáng.” Tống Dĩ Lạc bỏ thư xuống, vươn tay chải lông cho Amber đang gật gù bên chân cậu, tranh thủ sưởi ấm. Đó chính là chú mèo Anh lông ngắn màu vàng có đôi mắt xanh. Tên của nó là do Tống Dĩ Lạc đặt, lấy ý tưởng từ ly Amber Dream mùa thu.

Thẩm Vân Hoài ngáp, cúi xuống ôm Amber vào lòng, sau đó thản nhiên chiếm lấy vị trí mà nó đang nằm: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”

“Thì cũng tại nó.” Tống Dĩ Lạc xếp mấy lá thư gọn gàng lại. “Mới sáng sớm đã cào cửa.”

Thẩm Vân Hoài nghe vậy nhướn mày, nâng mèo lên trước mặt mình, rồi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt xanh tròn xoe của nó: “Dù con là bé ngoan nhỏ của ba, nhưng ngày mai mà còn dám cào cửa đánh thức bé ngoan lớn của ba thì…”

Amber trợn to mắt, chẳng biết nó có hiểu hay không, nhưng nó tỏ ra bất mãn kêu meo meo, móng mèo ấn lên môi Thẩm Vân Hoài, chặn lời anh nói. Tống Dĩ Lạc nhìn vẻ mặt chết lặng của Thẩm Vân Hoài mà cười ha ha. Sau đó Amber vùng vẫy mấy cái, tung tăng chạy đi, cắm đầu vào ổ mèo của mình trong ánh nhìn của cậu.

Tống Dĩ Lạc cười một lúc rồi mới chợt nhớ ra gì đó. Cậu nhét lá thư đang cầm cho Thẩm Vân Hoài: “Có thư của anh này.”

“Ai gửi thế?” Thẩm Vân Hoài nghiêng đầu hỏi: “Bình thường thư của anh chỉ có thông báo thu tiền điện nước và thanh toán thẻ tín dụng thôi.”

“Anh tự đọc đi.” Tống Dĩ Lạc nheo mắt đầy ẩn ý, đáp.

Bản tin buổi sáng trên tivi đã hết, kênh truyền hình chuyển sang chiếu bộ phim đề tài tâm lý xã hội gia đình cổ lỗ sĩ. Tống Dĩ Lạc tranh thủ lúc Thẩm Vân Hoài đọc thư, chạy đi làm bữa sáng.

Lá thư mở ra, đập vào mắt là hoa văn màu đồng, tiếp đến là cái tên trường đại học mà Thẩm Vân Hoài rất quen thuộc, nội dung thư hoàn toàn bằng tiếng Anh với kiểu chữ màu mè nguệch ngoạc. Anh đọc rất nhanh, nắm bắt những thông tin mấu chốt, gần như đọc xong ngay khi ngửi thấy mùi thơm của trứng. Kết thư không có gì lạ, chính là chữ ký rồng bay phượng múa của hiệu trưởng.

Thẩm Vân Hoài xếp lá thư lại, ngẩng đầu nhìn Tống Dĩ Lạc: “Sáng nay ăn gì thế?”

“Anh đọc xong rồi?” Tống Dĩ Lạc lau tay, tắt bếp, sữa còn đang sôi ùng ục trong cái nồi tráng men. “Bánh mì trứng và sữa bò, tay nghề của em chỉ cho phép làm như vậy thôi.”

Dừng một lát, cậu lại than vãn: “Lấy mứt việt quất hay đào?”

“Đào đi.”

Lá thư được gửi đến từ nước Pháp mà Thẩm Vân Hoài thân thuộc, đại học mà anh theo học thạc sĩ gửi thư mời tham dự giải thiết kế sáng tạo quốc tế được tổ chức mỗi năm một lần. Thẩm Vân Hoài không ngờ là tác phẩm mình nộp trước khi tốt nghiệp được đàn anh trong khoa mang đi dự giải, rồi đến gần hai năm sau khi anh sống trong trạng thái nửa nghỉ hưu, nó nhận được giải nhà thiết kế xuất sắc.

Ông trời đúng là thích trêu người. Tuy bây giờ anh vẫn còn nhận một vài bản vẽ trong lúc rảnh rỗi, đề phòng đến một ngày nào đó mà quán bar lỗ quá không bù được thì còn chút tiền tiết kiệm phòng thân, nhưng giải thưởng lần này chỉ e là sẽ phá vỡ cuộc sống bình yên tĩnh lặng của anh.

Nghĩ đến đây Thẩm Vân Hoài vừa cắn bánh mì, vừa thở dài thườn thượt.

“Thở dài làm gì?” Tống Dĩ Lạc cười.

“Cứ có cảm giác bị hố rồi.” Thẩm Vân Hoài cắn thêm miếng bánh mì nữa. “Nếu anh mà không đi thì sớm muộn gì bọn họ cũng đào ba thước đất lôi anh lên, còn nếu anh đi, thì ngày mai quán bar phải đổi tên thành studio mất.”

“Thế cũng tốt mà, anh Thẩm ghét thiết kế giống em.”

Thẩm Vân Hoài im lặng, mãi sau vẫn không biết nói gì. Tống Dĩ Lạc lên tiếng trước: “Nhưng dù em ghét thiết kế, thì em vẫn thích tác phẩm của anh Thẩm, lại càng thích anh hơn.”



Kim ngân hoa:

Exif_JPEG_PICTURE