Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 19: Tâm sự với mẹ



- Mẹ à, đêm qua con lại mơ thấy anh ấy, con mơ thấy Kha Luân.

Liễu Huệ Di nhìn thấy được nét buồn thương trong câu nói khi Diệp Tư Hạ nói ra câu đó. Bà đưa hai bàn tay của mình ấp lên đôi bàn tay đang nắm chặt cốc uống nước của con gái, vẫn yên lặng chờ Diệp Tư Hạ nói tiếp.

Diệp Tư Hạ khi nói ra câu đó dù mặt vẫn không thay đổi nhiều nhưng tay đã nắm chặt chiếc cốc. Sau khi được bàn tay ấm áp của mẹ đặt lên như lời an ủi, cô tiếp tục nói:

- Con mơ thấy anh ấy trách con có bạn trai mới, rồi anh ngoảnh mặt đi để lại cho con một bóng lưng. Khi con đuổi theo bóng lưng đó, quay mặt lại thì là Brian, anh ta cũng trách con, liên tục trách con coi anh ta là kẻ thế thân...

Nói đến đây, giọng của Diệp Tư Hạ nghẹn đắng lại, cô ngẩng mặt lên để ngăn cho nước mắt không rơi ra.

Liễu Huệ Di đã hiểu được hết cái gọi là ác mộng đêm qua của con gái mình. Bà bước sang ngồi cạnh Diệp Tư Hạ, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô để xoa dịu cảm xúc đau thương lúc này:

- Có gì cứ khóc đi không phải kìm nén. Ở đây là nhà con, mẹ là người thân của con, vậy nên con cứ giải toả hết tâm trạng đi cho lòng mình nhẹ bớt.

Dường như sự cố gắng kiên cường, gai góc mà Diệp Tư Hạ rèn luyện được lúc này đây như sụp đổ. Cô dựa nhẹ vào vai mẹ mình, khóc nức nở như một đứa trẻ để xoa dịu nỗi lòng mình. Lúc này, nước mắt tuy không có tác dụng gì nhưng nó sẽ giúp con người ta không phải kìm nén những thương đau.

Phải một lúc lâu sau, Diệp Tư Hạ mới nín khóc, cô sụt sùi quệt nhẹ những giọt lệ còn vương lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia của mình. Hôm nay ở nhà, cô không trang điểm, mặt có chút xanh xao vì lòng rối bời tâm tư nhưng khuôn mặt này vẫn giữ xinh đẹp sắc sảo vốn có.

- Tiểu Hạ, con phải nhớ một điều: nửa đời trước của con không có sai lầm, chỉ có trưởng thành. Cái chết của Kha Luân không liên quan tới con, cậu ấy dù có ra đi nhưng chắc chắn vẫn mong con hạnh phúc, sẽ không trách mắng con vì tìm được tình yêu mới đâu.

- Nhưng mẹ à….trong giấc mơ đó….

Không để con gái nói hết, Liệu Huệ Di nắm chặt bàn tay của con mình nói nhẹ nhàng:

- Có phải con đã rung động rồi không, con rung động trước cậu trợ lý kia hả? Có lẽ là vì rung động trước cậu ấy rồi nên trong lòng vẫn còn khúc mắc với chuyện của Kha Luân nên tâm tư con mới rối bời như vậy.

Diệp Tư Hạ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ mình:

- Mẹ, con không rõ con đã rung động trước Brian hay không, chỉ là ở bên cạnh anh ấy có lẽ rất vui vẻ vì những trò đùa vui, trêu chọc của con. Bây giờ con thực sự không rõ lòng mình.

Liễu Huệ Di vuốt nhẹ mái tóc con gái, mỉm cười dịu dàng:

- Không rõ tâm tư thì để thời gian chứng minh đi con, theo thời gian câu trả lời sẽ rõ. Nhưng mẹ không mong muốn con coi cậu ấy là kẻ thế thân vì mẹ biết được con lựa chọn cậu ấy vào vị trí trợ lý của mình là vì bóng lưng của cậu ấy giống với bóng lưng của Kha Luân.

Diệp Tư Hạ nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:

- Không đâu, dù con không chắc tình cảm của mình nhưng con không bao giờ nhầm lẫn anh ấy và Kha Luân. Con giữ anh ấy lại bên cạnh làm trợ lý đúng thật là vì bóng lưng thân quen đó nhưng con vẫn luôn tỉnh táo, cẩn trọng khi đặt tình cảm mình vào người nào đó.

Nhìn thấy con gái nói đi nói lại chắc chắn, Liễu Huệ Di mới yên tâm được phần nào. Bà nhanh chóng lấy lại bầu không khí vui vẻ:

- Thôi dẹp chuyện này sang một bên, mẹ con mình đi làm bánh ăn, ăn uống mới vui vẻ được.

- Oke mẹ iu, mẹ làm bánh bông lan, bánh mì bơ tỏi Hàn Quốc nhé. Con chấp nhận làm chuột bạch thử hết đồ ăn giúp mẹ.

Không khí trong khu vườn lại tràn ngập vui tươi, hai mẹ con Diệp Tư Hạ dắt tay nhau vào nhà chuẩn bị làm bánh ăn trong tâm trạng thoải mái nhất.