Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 10: Anh không say, anh đang rất tỉnh…



Từ trong bóng tối Lăng Trạch Hàm nhìn thấy dáng hình quen thuộc đang tới gần.

Lộ Quân Dao chậm rãi bước lên từng nấc cầu thang, anh cũng loáng thoáng đi theo phía sau cô.

Vào lúc cô định mở cửa nhà thì bất ngờ có một đôi bàn tay kéo lại, ép sát thân thể cô vào tường.

Lăng Trạch Hàm…!

Sao lại là anh?

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Đó là những câu hỏi mà Lộ Quân Dao không dám nói ra, chỉ có thể bó chặt ở trong lòng.

Hơi thở của anh đều đều mang theo hơi rượu nồng nàn xông thẳng vào sống mũi cô. Ánh mắt anh đỏ ngầu như chứa lửa. Thân thể anh như bức tường sừng sững ngáng bước chân cô.

“Anh say rồi, mau quay về đi.”

Cô còn chưa dứt câu đã bị nụ hôn của anh chặn họng. Làn môi anh chẹn lấy bờ môi run run không chút phòng bị của cô. Chỉ trong chốc lát làn da lạnh của cô đã chuyển khí nóng hừng hực.

Tay anh ghì chặt hai cánh tay cô vào tường, thân hình to lớn đè nặng lên dáng người mảnh khảnh của cô. Làn môi phảng phất hơi rượu cứ mút mát bờ môi cô. Càng lúc càng sâu, càng điên cuồng và dữ dội. Như để khoả lấp đi nỗi nhớ, như để trút hết bao nhiêu gánh nặng suốt những năm qua.

Cô như con mồi đáng thương đứng trước miệng sói chỉ có thể bất động mặc anh xâm chiếm.

Anh như thú dữ khát thịt nhiều năm cứ độc chiếm lấy thân thể ấy. Nụ hôn từ môi chuyển xuống má tới cằm cổ. Từng nhịp chuyển động anh đều dùng cánh lưỡi liếm láp, khi nhẹ nhàng nâng niu, khi vồ vập công kích.

Cuối cùng anh dừng lại ở hõm ngực, chúi đầu dụi dụi lên bầu ngực săn chắc, dùng răng cắn sợi dây áo xộc xệch xuống, lộ ra một nửa ngọn đồi trắng ngần. Anh tiếp tục vuốt ve lên vùng da thịt nhạy cảm ấy, dùng lưỡi truyền lên đó một ít chất kích thích. Như thế càng khiến thân thể anh cuốn lấy cô hơn, thân hình cao lớn cứ như thế mà vồ vập lấy dáng người mảnh mai của cô.

Sau một lúc cọ xát liên tục không ngừng nghỉ, anh mệt tới mức các hơi thở phát ra đều bị lỗi nhịp. Nhẹ buông đôi tay ra, anh quay lưng bước vội vào trong không gian tối mịt, chỉ thoáng chốc anh đã mất hút.

Lộ Quân Dao chỉnh lại dây áo rồi chạy vội tới hành lang ngó đầu nhìn xuống dưới. Cô liếc mắt kiếm tìm nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cuối cùng chỉ có thể thất vọng quay lưng đi vào nhà.

Lăng Trạch Hàm từ góc tối bước ra dõi theo bóng lưng trần quyến rũ của Lộ Quân Dao. Anh cứ thẫn thờ ở đó cho đến khi bóng hình cô khuất hẳn.

Thực ra anh không say, anh tỉnh như chưa từng được tỉnh. Chỉ là lòng anh thật sự không cưỡng lại được mà vô thức tìm đến cô.

Sáng hôm sau khi gặp lại Lộ Quân Dao thì Lăng Trạch Hàm dửng dưng như không hề có chuyện gì xảy ra. Điều đó khiến cô có chút phẫn nộ và uất hận.

Những tưởng là mình rất hiểu về con người anh nhưng thực ra cô lại chẳng hiểu gì về anh cả.

Như thế cũng tốt, cứ xem như đêm qua hai người chưa từng gặp, cũng chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Như thế ít ra khi gặp nhau cũng đỡ phải muộn phiền.

Ngày hôm đó Lộ Quân Dao kết thúc công việc khá sớm, cô phải ra sân bay đón một người.

Tại sân bay quốc tế…

Nhịp bước chân nhộn nhịp, dòng người vào ra như kiến vỡ tổ. Lộ Quân Dao nép mình đứng một góc trong lối chờ người xuống máy bay.

Một người đàn ông cao lớn đi từ trong ra thu hút ánh nhìn của Lộ Quân Dao.

“David, bên này.”

David nhếch mép cười, nụ cười khiến bộ râu xoăn của anh ta cũng bị đung đưa.

“Quân Dao, đến sớm vậy sao?”

“Ừm… bữa nay kết thúc công việc sớm. Đi thôi!”

David là người Mỹ gốc Hà Lan. Là người đàn ông tốt bụng và chính trực. Anh ta là người luôn giúp đỡ mẹ con cô suốt bốn năm cô buôn ba nơi đất khách xứ lạ. Cũng là người ba hợp pháp của Thiên Thiên.

Sau khi đưa David trở về nhà cất hành lý thì gia đình ba người nhà Lộ Quân Dao cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng Âu. Họ ngồi ở bàn gần cửa ra vào, cũng là nơi thích hợp để thưởng thức điệu nhạc Cello du dương.

Vẫn như thường lệ là David gọi món, hai mẹ con Thiên Thiên chỉ việc ngồi chờ thức ăn tới. Tuy thời gian bên nhau ít ỏi nhưng David vẫn luôn ghi nhớ mọi thói quen và sở thích của hai người họ. Dường như anh ta thuộc tip đàn ông ôn nhu và chu đáo, rất được nhiều người phụ nữ ứng tuyển làm chồng.

“Hai người vừa về nước đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”

Lộ Quân Dao mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đáp lại:

“Ừm… Cũng dần quen rồi.”

Nụ cười trên bờ môi Lộ Quân Dao vụt tắt khi cô nhìn thấy Lăng Trạch Hàm cùng Lăng Phong đi từ cửa chính vào.

Trong khi Lăng Trạch Hàm đứng sững đầy bất ngờ thì Lăng Phong nhanh miệng thốt lên:

“Lộ Quân Dao… Cô về nước thật rồi sao? Lại còn có một gia đình nhỏ hạnh phúc như này cơ đấy. Thật là không thể nào ngờ được.”

Tai cô nghe rõ mồn một từng câu chữ trong lời Lăng Phong nhưng cổ họng lại nghẹn ứ nói không nên lời. Dường như bao nhiêu nỗi chua xót đã dâng lên tới tận cổ họng của cô.

Lộ Quân Dao cố nuốt trọn cảm xúc vào trong, dùng thái độ hững hờ nhất để đối đáp lại với hai người đàn ông họ Lăng. Cô không cho phép bản thân yếu mềm, càng không thể để lộ ra luồng suy nghĩ riêng. Vì cô sợ một khi bị anh nhìn thấu thì cô sẽ không còn cơ hội quay đầu, lại càng không cách nào khống chế được trái tim mình.

Điều đó khiến Lăng Trạch Hàm đau thắt tận cõi lòng. Anh đứng lặng mình nhìn về phía gia đình ba người trông có vẻ hạnh phúc ấy. Bây giờ cho dù anh có muốn tin hay không thì sự thật nó cũng đã phơi bày ngay trước mắt.

Sắc mặt anh đen lại, sự mâu thuẫn và giằng co hiện rõ trong đáy mắt anh.

Trái tim anh hoá đá rồi vỡ tan như bọt tuyết trong màn trời đông rét mướt. Khí Hàn toả ra từ thân thể anh tưởng chừng như có thể đóng băng được tất cả mọi thứ.

Lăng Phong nhìn sắc mặt Lăng Trạch Hàm có chút nhũn ra, khó khăn lắm mới nói được thành lời.

“Anh… chúng ta có còn vào trong nữa không?”

Không nói không rằng đi về phía bàn đối diện Lộ Quân Dao đang ngồi. Lăng Trạch Hàm khiến Lăng Phong thảng thốt.

“Anh chắc là muốn ngồi đây chứ!”

Ánh mắt Lăng Trạch Hàm nhìn Lăng Phong chẳng khác gì ngọn lửa muốn thiêu cháy người ta ngay lập tức.

“Câm miệng rồi ngồi xuống gọi món đi.”

Phúng phính hai má vẻ hậm hực, Lăng Phong lẩm bẩm:

“Bảo người ta câm miệng rồi còn gọi món gì nữa chứ!”

Tuyết Phale

tội nghiệp năng phòng làm 🍺 đỡ đạn cho nam9 rồi 🤣🤣🤣🤣🤣😂