Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 35: Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh



Trong khi Lăng Trạch Hàm đang tắm thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Nghĩ là có việc gấp cho nên Lộ Quân Dao bèn gõ cửa phòng tắm.

“Trạch Hàm… anh có điện thoại kìa…”

Tiếng nước xối xả bên trong bỗng chốc ngưng lại, chất giọng nam lạnh lùng vang vọng ra.

“Em có thể nghe giúp anh được không?”

“Được…”

Nhưng điều mà Lăng Trạch Hàm không hề hay biết người gọi tới lại là Ôn Tiểu Noãn.

Lộ Quân Dao vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại toàn thân liền run rẩy. Thời gian qua vì chìm đắm trong sự dịu dàng của anh mà cô quên khuấy mất Ôn Tiểu Noãn luôn là bài toán chứa ẩn số trong lòng cô.

Không rõ trái tim Lăng Trạch Hàm có từng rung động trước Ôn Tiểu Noãn không? Hay tất cả chỉ là trách nhiệm của một người anh trai không chung máu thịt. Cô chỉ nhớ đinh ninh một điều rằng: chỉ cần Tiểu Noãn gọi thì Trạch Hàm chắc chắn sẽ không từ chối.

Chuông điện thoại sắp kết thúc thì Lộ Quân Dao mới nhấc máy, cô chỉ im lặng lắng nghe, đầu giây bên kia vọng lại chất giọng nữ đầy chua chát pha lẫn sự nũng nịu.

“Anh Hàm… Tiểu Noãn biết sai rồi, xin anh đừng lạnh nhạt với Tiểu Noãn như này nữa có được không?”

Từng câu chữ như mũi kìm giữ chặt lấy mảnh tâm can yếu ớt của Lộ Quân Dao. Cô thực sự ám ảnh tới những ngày tháng u ám khi Lăng Trạch Hàm vứt cô lại trong căn phòng tối tăm để đi tìm Ôn Tiểu Noãn. Cô lại càng sợ tất cả những hành động ấm áp gần đây của anh đều là giả tạo.

Bàn tay Lộ Quân Dao siết chặt lấy chiếc điện thoại, hai chân nhũn ra như người sắp ngã xuống, cũng may là cô kịp thời bám được lên mặt bàn làm việc mới có thể trụ vững.

Thấy đầu giây bên kia vẫn im lặng thì Ôn Tiểu Noãn lại nói tiếp:

“Anh Hàm, em biết là anh còn giận em nhưng mà em thực sự rất nhớ anh. Lát nữa anh có thể tới đây có được không?”

Cho dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng hiểu sao cổ họng Lộ Quân Dao nghẹn ứ nói không nên lời. Trước kia đã không ít lần cô tự ý cảnh cáo Ôn Tiểu Noãn, nhưng sau khi Lăng Trạch Hàm biết được thì cô luôn là người gánh mọi hậu quả. Anh chưa từng hỏi cô lí do, cũng chưa từng biết là việc làm của cô đúng hay sai, mà chỉ cần cô động tới cô ta thì anh sẽ xù lông nhím ra bảo vệ.

Đột nhiên cánh cửa phòng tắm hé mở phát ra tiếng động khiến cô giật mình quay về thực tại. Lăng Trạch Hàm vừa nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của Lộ Quân Dao liền đoán được có chuyện chẳng lành. Anh bước vội tới giành lấy điện thoại, tắt vội cuộc gọi của Ôn Tiểu Noãn.

“Sau này nếu là điện thoại của Ôn Tiểu Noãn thì em đừng có nghe.”

Câu đó của anh có nghĩa là gì?

Là cô đang xâm phạm quyền riêng tư của hai người hay là cô không xứng.

Một sự chua xót trào lên cổ họng Lộ Quân Dao, cô cố chỉnh đốn sự hỗn loạn trong lòng nhưng càng lúc càng khiến nó bung ra.

“Tại sao? Là vì cô ta mới là người quan trọng với anh hay vì em không có quyền.”

Đương nhiên Lăng Trạch Hàm hiểu rõ cho cảm xúc của Lộ Quân Dao. Khoảng thời gian mà cô nhớ rõ nhất lại là khi anh đã nhiều lần vì Ôn Tiểu Noãn mà đối xử bất công với cô. Hơn nữa có những nỗi đau đã ăn sâu trong máu thịt, nó trở thành chìa khoá để khoá chặt lại những nút thắt tâm hồn. Chính vì điều đó nên cần người có chìa khoá để mở ra. Mà người đó lại là Trạch Hàm, anh buộc phải tự mình chứng minh cho cô thấy người trong lòng mình là cô chứ không phải Ôn Tiểu Noãn.

“Không phải. Cô ấy là trách nhiệm mà bố giao lại cho anh. Còn em mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”

Tận sâu trong đáy mắt Lộ Quân Dao chứa đựng bao mâu thuẫn và xám xịt. Dường như cái tên Ôn Tiểu Noãn từ lâu đã trở thành nỗi đau cắt xẻ tâm can cô. Sự lạnh nhạt trước đây của anh lại là muối đã chà xát lên vết thương ấy.

“Vậy tại sao mới sáng này ra cô ta đã gọi và muốn gặp anh?”

Lăng Trạch Hàm lắc đầu, anh cũng không rõ Ôn Tiểu Noãn muốn gì, có thể do trận cãi vã vào tháng trước cho nên cô ta nghĩ anh đang giận mình. Nhưng thật lòng anh không hề giận hay oán thán gì mẹ con cô ta cả, chỉ là bản thân anh không muốn đặt chân tới nơi đó mà thôi.

“Anh không biết. Nhưng mà em yên tâm anh sẽ không đi đâu. Sau này nếu như bất đắc dĩ anh phải đi gặp cô ta thì sẽ dẫn em đi cùng.”

“Lừa đảo, trước đây em xin anh đi cùng có bao giờ anh đồng ý đâu!”

Nói xong lời Lộ Quân Dao quay lưng rảo bước đi, Lăng Trạch Hàm không nói không rằng đã bế cô đặt ngồi gọn trên mặt bàn gỗ. Đôi tay anh chống hai bên thắt lưng cô, khuôn mặt ghé sát sàn sạt về phía cô, ánh mắt anh nhìn cô đầy say mê và âu yếm.

“Lúc trước khác, bây giờ khác. Đúng là trước kia anh biết mình không quan tâm em, còn bây giờ anh nhận thấy được mình đã sai. Từ nay về sau anh sẽ không gặp riêng Ôn Tiểu Noãn nữa, nếu em đồng ý thì anh mới đi, nếu em phản đối thì anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà với em.”

Dường như sự chân thành của anh đã khiến cô lay động. Làn môi nhỏ xinh của cô không nhẫn nổi nữa liền hé lên nụ cười nhẹ nhàng.

“Anh bây giờ thực sự rất lẻo mép.”

Lăng Trạch Hàm không ngần ngại mà đặt nụ hôn bất ngờ lên làn môi ấm nóng của Lộ Quân Dao.

“Anh sẽ xem đó như là một lời khen.”

Có điều, Lộ Quân Dao vẫn chưa hết thắc mắc. Rốt cuộc Ôn Tiểu Noãn là ai mà anh phải đối xử tốt với cô ta như thế? Rõ ràng anh rất phũ phàng với bao bóng hồng xung quanh mình, chỉ duy nhất cô ta là ngoại lệ.

“Vì sao anh lại đối tốt với Ôn Tiểu Noãn vậy?”

Mép môi Lăng Trạch Hàm mỉm cười hồi đáp:

“Trước khi ba mất đã căn dặn anh phải chăm sóc cho mẹ con Ôn Tiểu Noãn. Dù muốn hay không thì đó cũng là trách nhiệm cuối cùng mà ba để lại cho anh, vì thế anh không thể không thực hiện.”

Nghe xong câu trả lời của Lăng Trạch Hàm thì Lộ Quân Dao cũng đã yên tâm hơn nhiều. Bởi vì cô biết người mà anh luôn tôn thờ là Lăng lão gia, người mà anh không bao giờ đưa ra nói chuyện phiếm là ba mình.