Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 7: Là đáng thương hay đáng trách



Sáng sớm Lăng Trạch Hàm đã gặp Lộ Quân Dao trước cửa phim trường. Nhưng trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phần mệt mỏi.

“Em không sao chứ?”

Lộ Quân Dao cố ý làm ngơ, cô không nhìn anh mà qua loa đáp.

“Không cần anh quan tâm.”

Có vẻ như cô đang rất thấu hận anh, lại thêm hôm qua gặp lại Ôn Tiểu Noãn khiến cô không vui. Mấy ngày trước tuy rằng cô luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng không tới mức như hờn cả thế giới giống bây giờ.

“Chuyện… Tiểu Noãn hôm qua… chỉ là tình cờ thôi!”

Vẫn không một chút xao lòng, Lộ Quân Dao lạnh như nước lướt qua anh.

“Tôi không có ý muốn biết chuyện riêng của anh.”

Cô hiện tại không muốn để tâm tới bất cứ chuyện gì về anh cả. Cho dù anh và Ôn Tiểu Noãn có kết hôn hay chung sống như vợ chồng thì cũng đã không còn liên quan gì tới cô nữa.

Bớt quan tâm cũng là để bớt muộn phiền…

Đột nhiên Lăng Trạch Hàm nắm tay Lộ Quân Dao kéo cô lại, khoảnh khắc đáy mắt họ chạm nhau khiến lồng ngực trái của cô co thắt từng cơn. Ngày trước khi cô muốn lại gần thì anh luôn nhẫn tâm ruồng bỏ. Bây giờ anh làm vậy là sao? Anh còn muốn gì ở cô nữa.

“Sao người em lại nóng như này?”

Day cánh tay mình ra khỏi vòng tay anh, Lộ Quân Dao hắt lại anh ánh mắt lạnh như nước mùa đông.

“Liên quan gì tới anh.”

Nói xong lời cô thẳng đường bước đi ngay trước ánh mắt đầy tội lỗi của anh.

Cô bây giờ tuyệt tình hơn những gì anh nghĩ. Bốn năm qua anh đã từng tưởng tượng ra nhiều dáng vẻ của cô khi gặp lại nhưng lại chưa từng nghĩ đến thảm cảnh như này.

Lộ Quân Dao bám chặt cốm đựng đồ makeup, tim cô thắt nghẹn khiến nhịp thở dần yếu ớt hẳn đi. Trong đầu cô nhớ như in vào cái ngày thập tử nhất sinh của năm năm trước. Cô bệnh tới mức không thể lết thân xác xuống khỏi giường nhưng anh vẫn bắt cô làm việc nhà cho bằng được. Anh quẳng cô lại một mình với cái xác khô sắp cạn mà đi tìm Ôn Tiểu Noãn.

“Cô đừng ra vẻ mà làm biếng. Cái loại phụ nữ như cô không dễ chết tới vậy đâu!”

Chỉ kịp nhìn theo dáng hình mờ nhạt của anh rồi trước mắt cô dần trở nên tối mịt. Đến khi tỉnh lại cô mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nếu không phải là Cố Tịnh đến kịp lúc thì chỉ e cô đã sớm chầu Diêm Vương rồi.

Những kí ức đó làm sao cô có thể quên…

Nếu ngày ấy anh nói với cô mấy lời quan tâm như vừa nãy thì chắc là cô sẽ mừng lắm! Nhưng hiện tại thì không, cô đã không còn là Lộ Quân Dao của ngày ấy. Đối với cô những lời quan tâm vừa rồi của anh chỉ là tiện miệng hỏi, thật giả tạo và khó nghe.

Mặc dù mệt nhưng Lộ Quân Dao vẫn gắng gượng hết sức makeup lồng lộn cho Âu Thiên Ân.

Lăng Trạch Hàm đứng cạnh cảm thấy xót xa, xót xa cho hiện tại, xót xa cho cả quá khứ. Ngày xưa anh bị thù hận che mắt, không thể phân biệt rõ phải trái đúng sai. Cho nên đã đẩy cô vào những khổ đau cùng cực, anh ghẻ lạnh cô, anh biến cô thành công cụ giải toả cơn thèm khát dục vọng. Bây giờ nghĩ lại đến bản thân anh còn cảm thấy khinh miệt chính mình, huống hồ là cô.

Sau khi kết thúc công việc, Lộ Quân Dao lặng lẽ rời đi, cô trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, nằm choài lên giường li bì.

Dì Phụng giúp cô hạ sốt, cho cô uống ít thuốc, đắp khăn lạnh lên trán cô. Mãi đến tối cô mới lấy lại được chút ý thức.

Chuông điện thoại bỗng reo lên, Lộ Quân Dao mò mẫn tìm điện thoại. Là số lạ gọi tới, vừa nhấc máy cô đã nghe thấy giọng nam quen thuộc.

“Em đã uống thuốc chưa?”

Lăng Trạch Hàm!

Sao anh lại có số điện thoại của cô?

Cũng không có gì là lạ, dù sao chủ tịch Fashin cũng đâu phải hạng bất tài vô dụng, muốn truy lùng một số điện thoại cỏn con thì có gì khó chứ!

Trong sự im lặng của đầu giây bên kia, Lăng Trạch Hàm bỗng nghe thấy tiếng của một đứa trẻ.

“Mẹ ơi!”

Liếc thấy cuộc gọi vẫn đang diễn ra, Lộ Quân Dao vội vàng dập máy.

Điều đó dấy lên mối tò mò không hề nhỏ trong lòng Lăng Trạch Hàm. Là anh nghe nhầm hay thực sự cô đang nuôi nấng một đứa trẻ? Cô vẫn còn độc thân hay đã tái hôn?

Rất nhiều những câu hỏi cứ lởn vởn trong luồng suy nghĩ của Lăng Trạch Hàm.

Con trai vừa về đã khiến sắc mặt Lộ Quân Dao tươi tỉnh hơn một chút. Có lẽ Thiên Thiên chính là liều thuốc hiệu quả nhất của cuộc đời cô.

Cô ngồi dậy dựa lưng đầu thành giường, ôm chầm con trai bé bỏng trong vòng tay.

“Thiên Thiên hôm nay đi học có vui không nè?”

Thiên Thiên gật đầu đáp lại:

“Rất vui ạ! Nhưng mà… hôm nay mẹ Dao lại bị ốm mất rồi.”

Lộ Quân Dao hiền hoà mỉm cười, cô xoe nhẹ mái tóc Thiên Thiên.

“Bây giờ con có muốn mẹ nhanh hết ốm không nào?”

“Có ạ!”

“Ờm… thế thì thơm mẹ một cái đi.”

Thiên Thiên quay người ôm chầm lấy cổ mẹ, nhẹ hôn lên gò má nóng hổi của cô.

“Mẹ đã hết ốm chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Vừa lúc dì Phụng mang thức ăn và thuốc tới đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

“Sau khi Thiên Thiên nghe nói là con bị ốm, suốt dọc đường đã chạy rất nhanh để về với con đó.”

“Dì à… Hôm nay làm phiền dì rồi.”

“Con nói gì vậy.”

Dì Phụng là người họ hàng xa của Lộ Quân Dao, cả cuộc đời dì sống trong lay lắt đơn chiếc. Cũng may gặp được cô, bây giờ mới có hai mẹ con cô bầu bạn sớm tối để vơi đi bao nỗi cô đơn của tuổi xế chiều. Vì thế dì vẫn luôn xem cô như con gái mình, hết lòng chăm sóc hai mẹ con cô.

Cũng vì thế mà Lộ Quân Dao luôn yên tâm giao Thiên Thiên lại cho dì Phụng, còn mình thì chinh chiến trên thương trường sắc đẹp để kiếm tiền. Cuộc sống tuy không quá dư giả nhưng đổi lại là bình yên.

Trái lại với cuộc sống của Lộ Quân Dao, Lăng Trạch Hàm bao năm qua vẫn đơn độc. Căn biệt thự rộng lớn trở nên hắt hiu từ sau khi cô dọn đi khỏi. Cuộc sống của anh tẻ nhạt tới mức chỉ có thể bầu bạn với bóng tối và điếu thuốc tàn. Ngoài công việc ra thì anh hoàn toàn không hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.

Là đáng thương hay đáng trách…

Đó tất là kết quả sau những việc mà anh tự mình gây ra.