Lầu Xưa Độc Khách - Chờ Tri Kỷ

Chương 2: Nguyệt lão hoảng rồi!



"Khốn kiếp! Ngươi mau buông lão nương ra... buông ra... ta sẽ không tha cho ngươi..."

Nguyên Tử Dực đặt nàng ngồi xuống thành bồn tắm, khẽ nâng cằm nàng lên nhếch miệng cười gian manh:"Ta sẽ đứng yên đây, nàng muốn chém muốn giết đều tùy nàng... cho dù là chà đạp ta cũng đành miễn cưỡng dâng hiến thỏa mãn nàng..."

Mặt Tứ Trúc tím tái, khóe miệng giật giật nói không thành lời. Phải thật bình tĩnh...phù.. Nàng liếc xéo Nguyên Tử Dực hậm hực hỏi hắn:"Ngươi không nghi ngờ chút nào sao?"

Nguyên Tử Dực nâng tóc nàng lên gần mũi lim dim tận hưởng... cất giọng đều đều không để ý hỏi: "Vì cái gì..?"

Nàng trợn tròn mắt:"Đương nhiên là tại sao ta đột nhiên xuất hiện trong Tiên Vân Khê, còn nữa ngươi không sợ ta là gian tế sao?"

"Không sợ"

"Ngươi biết ta là ai sao.."

"Cái này nàng còn dám hỏi ta...Nàng đương nhiên là nữ nhân của Nguyên Tử Dực ta rồi."

Thế này nàng còn biết nói gì nữa. Đúng là tên điên, không thể nói lý.

Nguyên Tử Dực đứng thẳng dậy, đưa tay cởi đai lưng. Đợi nàng kịp phản ứng liền đen mặt, rống lên:

"Ngươi tính làm cái gì!

"Đừng vội...nàng là đang chê ta hành động quá chậm, muốn trực tiếp ra tay sao...?

"Lão nương xé rách miệng ngươi!"

Lão thiên gia, rốt cuộc con đã gây ra tội nghiệt gì mới bị Nguyên Tử Dực này bám lấy.

Nguyên Tử Dực giữ chặt hai tay đang cào xé trên mặt hắn, nỉ non: " Có lẽ nàng sẽ không tin nhưng ta đã chờ nàng từ rất lâu rất lâu rồi..."

Mồm mép! Tứ Trúc vùng vằng thoát khỏi hai tay của hắn, hất cằm chống nạnh mắng to: "Đúng vậy, có quỷ mới tin ngươi!". Nói xong tông cửa một đường chạy thẳng ra ngoài

Nguyên Tử Dực nhìn theo bóng trắng rất nhanh biến mất, thê lương cười.

"Nàng quên cũng đến thật sạch sẽ..."

Không, là vốn dĩ ký ức của nàng không có hắn...

...

Từ trong tịnh phòng chạy ra, Tứ Trúc mắt nhắm mắt mở lao đao đầu chạy thục mạng về phía trước liền đâm sầm vào một bờ ngực rắn chắc, vạt áo lục sắc thoang thoảng mùi tùng bách dễ chịu. Vốn là người nên chắp tay tạ lỗi nàng lại ôm trán giả vờ kêu lên đau đớn.

"Ui da.. ngươi đi đứng kiểu gì vậy,không nhìn đường sao,hừ... thôi thôi ta cũng không rảnh đôi co với ngươi...Cáo từ! Không hẹn gặp lại..!" Rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Tứ hoàng tử Nguyên Tử Tiêu bị mắng ngốc lăng, y khẽ nhún chân mày nhìn theo hướng Tứ Trúc chạy mất dạng lắc đầu cười khẽ, xoay người rời đi.

Guồng quay vận mệnh bắt đầu xoay chuyển, Ti mệnh mặt mày tối tăm mạnh tay lôi Nguyệt lão đầu đến nhìn Vạn Tiên Kính dưới đáy hồ Chiêu Tinh.

"Ngươi mau xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!"

Nguyệt lão đầu đưa hai tay lên dụi mắt, nhìn xong liền khóc kêu hai tiếng oan uổng. Lão thực sự bị oan, chuyện này không phải do lão sắp xếp a...

"Đây...chuyện này quả thực không phải lỗi của ta, mấy chuyện như này... ta nào dám thò tay làm loạn, vị kia... có thể quản cũng là vị ở Hàn Thiên Cung kia, ai da... ti mệnh đại nhân, mấy chuyện này không phải chuyện ta và ngươi quản được a, cứ để mặc theo tự nhiên đi..."

Ti mệnh tức giận nhìn Nguyệt lão đầu nghiến răng cảnh cáo:

"Nguyệt lão đầu, ta nói cho ông biết, chuyện Hàn Thiên Cung chúng ta không quản nhưng chuyện thiên giới ông dám không quản sao? Trong hai vị kia..."

Nguyệt lão đầu hoảng rồi, hai tay khua khoắng loạn xạ, chân bước không vững đi tới lui vòng quanh người Ti mệnh.

"Ai da.. chuyện lớn như vậy mà bây giờ ngươi...Ngươi định đào hố cho ta nhảy đúng không?...ai da làm sao đây?"

...

...

Tứ Trúc hai tay ôm má nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mặt, nhăn mày khổ sở nhìn Nguyên Tử Tiêu, cuối cùng vẫn là nhăn nhó đặt quân cờ vào hũ ngọc phẩy tay.

"Ta lại thua rồi, không chơi nữa, huynh thật là biết cách bắt nạt người khác, có khổ cũng không kêu được."

Nói xong liền với tay muốn lấy uống trà, Nguyên Tử Tiêu nhanh tay cầm lấy chén trà thay một chén mới đưa qua.

"Trà nguội, uống không tốt."

Tứ Trúc đón lấy tách trà cười ha hả, uống một hơi hết sạch, liền đứng dậy xoa xoa eo, vươn người nghiêng trái phải một hồi bụng liền biểu tình. Ha ha, nàng chỉ biết cười gượng nhìn y. Xấu hổ chết mất, ngươi đúng là không có tiền đồ chút nào!

Trong thoại bản lúc này nam tử có phải nên đưa đồ ăn hay nói vài câu đại loại như "Ta sẽ dẫn muội đi ăn món ngon" sao? Mắt Tứ Trúc sáng rực, chớp mắt long lanh nhìn Nguyên Tử Tiêu.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta không phải đồ ăn của muội."

"Nhưng huynh có tiền, đúng không?" Hai tay nàng không tự chủ xoa vào nhau, nhìn chăm chăm vào vạt áo trước ngực Nguyên Tử Tiêu, tìm kiếm chỗ nào lồi lõm...không phải là tìm hầu bao, là hầu bao đó hiểu không!

Nguyên Tử Tiêu mặt ửng đỏ, ho lụ khụ ngượng ngùng mở quạt che đi tầm nhìn của nàng.

"Được rồi, chúng ta mau ra ngoài chơi thôi! Nếu ta có nhiều tiền trong tay thì tốt rồi..." Nói tới đây hai mắt nhìn Nguyên Tử Tiêu lại phát sáng, Tứ Trúc chắp ta sau lưng đi tới lui quanh người y, đầu gật gù vuốt cằm cười gian...