Lầu Xưa Độc Khách - Chờ Tri Kỷ

Chương 6: Tương tư ái thê - Cố sự thiên ma giới



Bây giờ Tiêu Triệt cực kỳ hối hận vì đã mang tên vương bát đản ngu ngốc kia đến đây, y đưa mắt liếc tiểu bạch lang đang nằm trong lòng Mộ Khê lim dim tận hưởng nàng vuốt ve người nó, thật là tức chết đi được! Tiểu bạch lang rùng mình không dám cựa quậy bị y một tay xách cổ vứt sang bên cạnh.

"Nó gọi là Bạch Thái (cây cải trắng), tuy hơi ngu ngốc nhưng vẫn chấp nhận được."

Mộ Khê khóe miệng giật giật, tội nghiệp nhìn tiểu Bạch Thái...

"...khụ... quả là một cái tên không tệ rất, rất đáng yêu"

Tiểu Bạch Thái khóc ròng trong lòng, nó mới không cần đáng yêu đâu, dòng tộc yêu lang con nào cũng uy vũ, dũng mãnh, nào có con nào giống nó, vừa mập, vừa xấu lại còn bị ghét bỏ, đến cái tên, nghe thôi cũng đã đủ thấy... nếu bị đồng tộc phát hiện nó chắc chắn bị chê cười đến chết mất. Nó ủ rũ gác đầu lên hai chân trước nhìn chủ nhân đang dùng hết vốn liếng lấy lòng người ta. Thôi thôi dù sao nó cũng nghĩ kỹ rồi, vì tương lai tươi sáng của nó, nó sẽ một lòng bám lấy nữ chủ nhân không rời. Nghĩ đến cảnh ngày ngày bị Tiêu Triệt vỗ béo tiểu Bạch Thái liền rụt cổ yên lặng không dám phá hỏng chuyện tốt của chủ nhân.

Mộ Khê nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tiểu Bạch Thái nép bên cạnh Tiêu Triệt đành cố nhịn cười, quay sang nhìn y. "Bạch Thái quả thực rất đáng yêu, ngài kiếm ở đâu ra vậy, ta không nhớ Thanh Miên Cốc còn có bạch yêu lang đấy?"

Y nghe xong liền nhếch miệng cười. "Vô tình nhặt được trong một lần đi Vạn Huyết Nhai tra xét cấm chế Ma giới, nếu nàng thích thì để nó lại chỗ nàng, dù sao nó vừa ngu ngốc lại tham ăn để ở chỗ ta cũng vô dụng."

Oan uổng quá! Đây chính là trắng trợn chụp mũ lên đầu nó a! Chỉ vì lấy lòng nữ chủ nhân liền không cần nể tình chủ tớ mà hi sinh nó mà. Tiểu Bạch Thái trong lòng nước mắt đã đổ thành sông, ngoài mặt chỉ có thể trưng ra bộ mặt ngu ngơ đáng thương hề hề ôm lấy chân Mộ Khê dụi đầu làm nũng. Nếu không được nàng thu nhận tiểu Bạch Thái không dám nghĩ đến chủ nhân sẽ đem nó ném đi đâu... Đi đâu cũng không tốt, đám người kia toàn là quái vật, không không ngay cả lũ Thanh Long, Xích Hổ kia ai cũng mạnh hơn nó hết, ở chung với bọn chúng một ngày nó liền mảnh xương cũng không còn. Tiểu Bạch Thái liền nghĩ thôi đã thấy rùng mình càng ra sức cuốn lấy Mộ Khê. Hừ, đợi nó được nữ chủ nhân yêu thích xem những tên kia còn dám hống hách bắt nạt nó không!

Nhìn tiểu Bạch Thái mũm mĩm trắng trẻo dưới chân, Mộ Khê bật cười thành tiếng, vuốt ve người Bạch Thái: "Được rồi, được rồi, để Bạch Thái lại chỗ ta đi."

Chỉ một câu nói của nàng khiến một người một sói đều hớn hở. Bạch Thái liền chồm dậy, cuộn tròn người nhào vào trong lòng nàng nũng nịu.

Vui đùa một hồi cũng đã muộn, gió đã bắt đầu nhiễm hơi sương lạnh, Mộ Khê khẽ run lên. Tiêu Triệt quân không để lọt bất kỳ sự khác lạ nào của nàng, y đứng dậy đi vòng đến trước mặt nàng, phủ xuống vai nàng áo choàng ấm áp. "Gió lạnh, ta đưa nàng trở về."

Hoàng hôn đỏ rực, Tiêu Triệt quân ôm nàng chầm chậm dọc theo suối nhỏ trở về nhà gỗ. Tiểu bạch lang lững thững theo sát bên cạnh, gió lạnh khẽ thổi qua, ngàn hoa xao động từ từ thả nhẹ cánh cuốn bay theo gió. Mùi hương tùng bách vấn vương nơi cánh mũi, thanh mát dịu dàng vỗ về, mí mắt từ từ hạ xuống, nàng yên tĩnh nằm trong vòng tay ấm áp của y.

Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường ấm, sợ nàng bị nhiễm lạnh, y lại cẩn thận kéo góc chăn cho nàng rồi ngồi xuống bên giường. Y cứ ngồi đó ngây người nhìn nàng. Không biết qua bao lâu y bất đắc dĩ thở dài đưa tay lưu luyến vuốt tóc nàng đứng dậy ra ngoài. Tiểu bạch lang đang nằm ở ngoài hiên thấy y đi ra liền đứng dậy kêu lên vài tiếng rồi chạy đến bên chân y. Tiêu Triệt ra hiệu cho Bạch Thái yên lặng rồi lặng lẽ đi đến bên ghế trúc nằm xuống nhắm mắt lại, Bạch Thái hiểu ý không dám gây ra tiếng động, chạy đến nằm phục xuống cạnh chân ghế trúc, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh, mắt lim dim ngủ.

...

Chờ đến khi Mộ Khê tỉnh dậy mặt trời đã lên cao rồi, nàng xuống giường bước ra ngoài hiên. Người nằm trên ghế trúc đêm qua đã không còn, tiểu Bạch Thái vẫn còn đang ngái ngủ nằm duỗi dài chân bên cạnh. Trên ghế hình như có gì đó, tay nàng run run cầm lên lá thư y để lại trên ghế, bên ngoài thư đề bốn chữ rành mạch "Tương tư ái thê". Mộ Khê sa sầm mặt mày, cố kìm nén mở thư ra.

"Nương tử,

Vạn Huyết Nhai có dị động, ta phải đến đó một chuyến, thời gian này nàng ngoan ngoãn ở lại đào viên cư dưỡng thân cho tốt, chớ vọng động. Nếu nàng không nghe lời, ta sẽ lập tức bái kiến nhạc phụ đại nhân thực hiện hôn ước, đường đường chính chính quản thúc nàng.

Ngoan, chờ ta trở về.

Bỉ thái sưu hề.

Nhất nhật bất kiến,

Như tam thu hề!"