Lấy Cái Tên Rợn Nhất

Chương 7



Về chuyện của Bùi Bản Nùng, Đỗ Ngải từng hỏi Diệp Linh Lung có tìm cô ấy thương lượng chưa, Diệp Linh Lung nghiến răng nghiến lợi: "Phụ nữ thông minh nên trị bạn trai chứ không phải trị tiểu tam!"

Đỗ Ngải: "Vậy là cô quyết định xử lý anh Huy?"

"Không," Diệp Linh Lung đột nhiên nổi giận, suýt tí xốc bàn, "Tiên sư nó, bà muốn chia tay!"

Biên Nguyệt luôn rất thích chị dâu này, kĩ năng chơi game tuyệt hảo, thường xuyên giúp mọi người kiếm điểm, chưa từng sảy chân. Thật ra, từ góc độ hoàn thành nhiệm vụ thiết lập nhân vật và nội dung cốt truyện, cô có thể bỏ mặc chuyện này, cũng chẳng kiếm thêm được điểm nào. Nhưng cô là Bang chủ Tinh Nguyệt Bang, là lão Đại của bọn đàn em, không muốn làm tổn thương sâu sắc bang chúng vì người anh trai đáng thất vọng kia.

Thế là cô dứt khoát đứng ra, một lần nữa phát huy sức mạnh răn đe của lão Đại.

Học sinh lớp 10 và 11 học ở hai tòa nhà khác nhau, sau khi tan lớp tự học buổi tối, Biên Nguyệt đi thẳng từ tòa nhà phía tây sang tòa nhà phía đông, ngồi canh ở cửa. Bùi Bản Nùng vẫn đơn thân chiếc bóng, dáng người mảnh dẻ, từ phía sau cây cột vuông khoan thai bước tới. Biên Nguyệt nhanh chân vọt đến trước mặt cô ấy, chắn đường.

Bùi Bản Nùng thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn người mới tới, chớp chớp mắt.

Xung quanh có học sinh lần lượt đi ra, người tuy rằng đi qua nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên hai người họ, ý tứ tìm tòi rõ ràng. Biên Nguyệt không muốn bị ánh mắt quấy rối, lập tức nắm cổ tay Bùi Bản Nùng kéo cô ấy ra ngoài lớp học gần đó. Phòng học đã tối om, không một bóng người, nhưng đèn trên hành lang vẫn sáng, miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng hai người.

Bất cứ ai bị Biên Nguyệt chặn đường sau giờ học, còn bị kéo tới một nơi vắng vẻ thì nhất định sẽ sợ vỡ mật, có thể hét ầm lên, gào ra một khúc "Hoang tưởng bị hại".

Thế nhưng Bùi Bản Nùng lại cực kì trầm lặng, cô ấy đứng dựa lưng vào vách phòng học, vác quai cặp lên vai. Hôm nay cô ấy cài một chiếc băng đô nhung san hô, tóc trên trán được vén chặt, toàn bộ khuôn mặt lộ ra, nhưng lúc này trên mặt lại vô cùng bình thản, không chút lo âu.

Không chỉ vậy, đối diện với bà trùm âm binh trước mặt, cô ấy còn có thể duy trì văn minh lễ nghĩa, chủ động chào hỏi: "Chào buổi tối, đàn chị."

Biên Nguyệt không khách sáo với cô ấy, đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cô lại đi tìm anh tôi, còn hẹn anh ấy ra ngoài chơi?"

"Đúng rồi, một mình em thật sự buồn lắm, chỉ có thể đi tìm đàn anh Huy thôi."

"Anh ấy đã có người yêu, hơn nữa người yêu anh ấy rất để ý chuyện này."

"Ể?" Bùi Bản Nùng cau mày liên tục, sau đó lông mày đột nhiên giãn ra, tựa như chợt hiểu, "Nếu vậy thì có thể mời chị ấy tham gia, chúng ta cùng ra ngoài chơi."

Biên Nguyệt bỗng chốc không biết nói gì, xét về công kích người khác, cô luôn đứng hàng đầu, nhưng giờ phút này, đứng trước mặt con người cực phẩm này, mọi lời nói đều bay màu.

Nếu ba người cùng ra ngoài chơi cũng có thể xem là một cơ hội rất tốt, để Bùi Bản Nùng tự nhìn nhận lại, để thấy anh trai cô và chị dâu hiểu và yêu thương nhau tới mức nào —— Nhưng Biên Nguyệt trầm mặc hồi lâu, không trả lời ngay. Do trải qua chuyện hôm trước nên cô đã mơ hồ cảm giác được, vị đàn em này nhìn như hiền lành nhưng thật ra không đơn giản, nếu không sẽ không thể vô hình phá giải sự uy hiếp của cô lần trước.

Diệp Linh Lung thẳng tính, thẳng cả trong lẫn ngoài, nếu tùy tiện gặp mặt có lẽ không phải là đối thủ của Bùi Bản Nùng, bây giờ đã tức muốn hộc máu, lúc đó mà cùng đi chơi chắc máu tươi sẽ văng xa ba thước, tế nhân phẩm vừa từ trần của Biên Huy.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Biên Nguyệt đưa ra câu trả lời: "Được, vậy thì cùng nhau đi, để tôi nói anh trai tôi thứ Bảy dẫn bạn gái theo."

...

Không những tìm Bùi Bản Nùng nói chuyện, sau khi về nhà Biên Nguyệt còn tìm tới thẳng phòng Biên Huy, gửi đến cậu ta lời thăm hỏi từ em gái.

"Anh có bị làm sao không? Thứ Bảy định đi chơi với Bùi Bản Nùng hả?"

Biên Huy: "Đúng rồi, làm sao?"

Nhìn vẻ hùng hồn của cậu ta, Biên Nguyệt không khỏi hoài nghi, có phải lúc trước khi cậu ta chất vấn cô thì cô quá oai dũng, nên bây giờ bị cậu ta nắm bắt cơ hội trả đũa không.

"Anh không biết Linh Lung rất để ý à?"

"Anh biết chứ," Biên Huy nâng gọng kính, "Anh nhắn tin cho cô ấy, cô ấy không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe. Nhưng anh dùng hạnh phúc nửa đời sau của mình đảm bảo với cô ấy, anh và Bản Nùng chỉ là bạn bè thôi."

"Vậy cuối tuần anh hẹn nhau ra ngoài làm gì?"

"Chỉ đơn thuần đi chơi thôi mà."

Biên Nguyệt nhìn khuôn mặt có chút đẹp trai, càng hiện lên nhiều chút trap boy của anh trai mình, trầm mặc.

"Quản lý viên, nếu tôi đánh anh trai thì có bị trừ điểm không?"

Quản lý viên: "Chắc chắn có nha, ngay cả anh ruột cũng đánh thì còn chuyện gì cô không làm được?"

Biên Nguyệt xoay người trở về phòng ngủ của mình, cô cảm thấy giữa "sửa đổi quan điểm tình yêu của anh ruột" và "bám trụ ba tiêu chuẩn của bản thân" thì điểm số của mình vẫn quan trọng hơn.

...

Thứ Bảy, là ngày đi chơi chính thức. Bùi Bản Nùng đến nơi hẹn trước thời gian, cô ấy không cần miêu tả vị trí cụ thể, chỉ dựa vào ngoại hình xuất chúng đã có thể khiến người từ đằng xa định vị chính xác —— Mái tóc dài được cột một nửa, một chiếc nơ bướm ghim vào tóc, trang phục mùa hè của JK, hôm nay là váy kẻ caro hồng trắng tôn lên nước da của cô ấy, trên ngực còn đeo sao biển Patrick hồng nhạt, thêm phần xinh đẹp cho nét tươi tắn.

Cô ấy cầm ô đứng đợi ngoài tường rào trường, thấy Biên Huy đi tới, cô ấy giơ tay chào hỏi cậu ta. Ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy Diệp Linh Lung xuất hiện bên cạnh Biên Huy, người vẫn hay mặc áo ngắn tay + quần short trong ngày thường nay cũng đổi thành váy ngắn, áo tay phồng + chân váy xếp ly, rất giống lễ phục trong tiệc cưới sang trọng, nhưng trong vẻ lộng lẫy có chút nóng bức, đi một bước có thể rớt hai lạng mồ hôi.

Thấy vị bạn gái "lộng lẫy" này, Bùi Bản Nùng cũng phất tay chào hỏi, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ. Diệp Linh Lung hơi hất cằm, nheo mắt nhìn cô ấy, khí thế không thể thua được. Thấy cô ấy chào hỏi, cô khẽ gật đầu xem như đáp lại, không quá bất lịch sự cũng không quá mức nhiệt tình.

Cuối cùng, phía sau Diệp Linh Lung, Bùi Bản Nùng nhìn thấy một người khác. Người đó mặc áo phông đen kiểu BF, bên dưới là quần short năm tấc, một chiếc túi đeo chéo trên vai, dưới chân là giày thể thao, toàn thân thùng thình, có thể nói là người ăn mặc thoải mái nhất giữa mọi người.

Sau khi nhìn thấy cô, nụ cười của Bùi Bản Nùng càng thêm rạng rỡ, cánh tay chào hỏi sắp vẫy ra bóng mờ, "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chị cũng tới rồi ~"

Bên ngoài Biên Nguyệt đáp lại, bên trong nói thầm: Có cô ở đây, tôi có thể không tới hả?

Trước khi đồng ý thì Biên Nguyệt đã lập ra một kế hoạch, lần này cô sẽ đi cùng, tác dụng của cô chính là để mắt tới Bùi Bản Nùng, đề phòng cô ấy giở trò, để cô ấy yên lặng đứng nhìn anh trai chị dâu phát cơm chó, ăn cho no căng, biết khó mà lui, từ đây cắt đứt những vọng tưởng quá quắt đối với bạn học Biên Huy.

Lần trước giao thủ, cô đã bất cẩn đánh giá thấp Bùi Bản Nùng, suýt chút nữa bị cô ấy kéo vào, lần này giao chiến, Biên Nguyệt thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ cẩn thận hơn, thấy chiêu phá chiêu, để đối phương lĩnh hội được sự lợi hại của cô!

"Tiểu Nùng, ngại quá, em chờ lâu chưa?" Biên Huy lịch sự hỏi thăm, thật ra cậu ta cũng hơi băn khoăn, vốn chỉ định đi chơi hai người, kết quả dẫn theo hai cái đuôi, còn chẳng phải người hiền lành gì.

"Không sao đâu, em cũng mới tới thôi."

Biên Nguyệt nhảy ra trước một bước đứng giữa hai người, đối diện Bùi Bản Nùng, hùng hồn nói: "Hôm nay tôi đi chung có vui không?"

"Vui chứ, càng đông càng vui mà!" Bùi Bản Nùng kéo ô qua đỉnh đầu cô, che đi cái nắng gay gắt.

Chiếc ô to che lấy hai người họ, đổ bóng xuống. Biên Nguyệt cụp mắt nhìn Bùi Bản Nùng trong bóng râm, đường nét ngày càng xinh đẹp, nụ cười cũng càng lúc càng sâu, trong đồng tử còn phản chiếu hình bóng cô, giống như đang chờ cô đến.

Biên Nguyệt thảng thốt hồi lâu, đến khi hoàn hồn thì nghe Diệp Linh Lung hỏi: "Chúng ta đi đâu ăn?"

"À, gần đây có một quán ăn Tây, thứ Bảy giảm 30%, hóa đơn trên 200 còn tặng hai cây kem ốc quế nữa."

Diệp Linh Lung liếc nhìn Biên Huy, "Sao trước đây không thấy anh dẫn em đi ăn?"

"Không phải anh muốn đi thử mùi vị trước sao, phải ngon thì mới dẫn em đi được chứ."

Bị kẹp giữa em gái, bạn gái và "đối tượng scandal", dù da mặt Biên Huy có dày hơn nữa cũng hơi ngượng, nói chuyện không quá thoải mái. Nhưng Bùi Bản Nùng lại không, cô ấy không vướng chút gánh nặng tâm lý nào, thoải mái dẫn đường, "Theo em đi, qua góc đường kia là tới, trong đó có mì Ý, nhất định đàn chị Linh Lung sẽ thích!"

Quán ăn này chủ yếu phục vụ học sinh sinh viên, giá cả tương đối rẻ, thường xuyên tung ra các chương trình giảm giá và sản phẩm mới, vững vàng ôm trọn dạ dày của số đông học sinh.

Bốn người chọn hai ghế dài đối diện nhau để tiện nói chuyện, Diệp Linh Lung và Biên Huy ngồi một bên, Biên Nguyệt và Bùi Bản Nùng ngồi một bên, bốn người gọi bốn phần beefsteak kèm một phần salad hoa quả.

Sau khi salad được đặt lên giữa bàn, bốn người cầm nĩa, vốn là ai ăn phần nấy, Diệp Linh Lung bỗng đá chân Biên Huy, nói nhỏ: "Đút em ăn!"

Biên Huy kinh ngạc trợn to mắt, trong miệng còn đang gặm bánh mì, hai mặt nhìn nhau, muốn xác nhận có phải mình nghe lầm hay không.

"Nhanh lên một chút!" Diệp Linh Lung lập tức véo đùi cậu ta.

Biên Huy do dự mấy lần, cuối cùng dưới uy quyền của bạn gái, cậu ta đành phải cắm một quả cà chua bi đưa tới. Sắc mặt Diệp Linh Lung đột nhiên thay đổi, lại trở thành dịu dàng ngọt ngào, há miệng cắn, không nhịn được khen: "Wow, ăn ngon quá!"

Giọng nói kia, biểu cảm kia, phong thái kia giống như quả cà chua bi này thật sự do Thánh nữ tự tay gieo trồng, được tưới bằng Thánh thủy, hương vị được trời cao ưu ái, người bình thường không thể ăn được(*) —— Chỉ có bạn gái chân chính mới có thể ăn.

(*Cà chua bi bên Trung Quốc gọi là Thánh nữ quả (圣女果) nha.)

Thấy cô ấy ăn đến ngọt ngào, Bùi Bản Nùng dừng tay, có chút hâm mộ, "Đàn anh Huy, cho em nếm thử một chút đi."

Diệp Linh Lung đang nhai vui vẻ, nghe xong câu này quai hàm giật giật, vẻ mặt suýt chút nữa nứt ra.

"Cô muốn ăn thì tự lấy mà ăn." Biên Nguyệt nghiêm mặt.

Bùi Bản Nùng rũ mày, tự cắm lấy một quả, nhưng sau khi nhai vài lần vẫn không thấy được vị gì, "Nhưng tự em chọn không ngon, hay là đàn anh Huy cắm giúp em một quả đi."

Diệp Linh Lung không quan tâm tới hình tượng thục nữ nữa, hai mắt lồi ra, hung hăng nhìn chằm chằm cô ấy, suýt chút nữa phóng qua cái nĩa đâm nát miệng cô ấy.

Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, Biên Nguyệt nhanh chóng ra tay, cắm một quả đưa đến bên miệng Bùi Bản Nùng: "Tôi chọn cũng ngọt."

Bùi Bản Nùng biết nghe lời phải, nghiêng đầu, nhanh chóng ngậm lấy cà chua từ chiếc nĩa nhỏ, lần này nhấm nháp hết sức chăm chú, nhai kĩ nuốt chậm, sau khi nuốt xuống mặt mày hớn hở, cười còn ngọt hơn cà chua.

"Thật sự rất ngon, đàn chị Nguyệt Nguyệt đút em thêm mấy quả nữa đi ~"

Biên Nguyệt: "???"

Lại bắt đầu được voi đòi tiên?

Salad ăn gần xong, beefsteak cũng được dọn lên, lần này là bốn người bốn phần, mọi người chia đều, không ai quấy rầy, Biên Huy thở phào nhẹ nhõm, lần này chắc sẽ không dính dáng đến "hoạt động đút ăn" nữa chứ?

Cậu ta mới cắt hai lần đã nghe một giọng nói không mời mà đến bên tai, "Cho em khoai tây nghiền của anh đi."

Biên Huy dừng tay, Diệp Linh Lung nhắm ngay đầu gối cậu ta mà kéo, "Nhanh lên một chút!"

Biên Huy cầm lấy muỗng phối hợp cùng nĩa, cuối cùng cũng chia được khoai tây nghiền sang một đĩa khác, Diệp Linh Lung khôi phục dáng vẻ thùy mị, vừa ăn vừa khen: "Wow, ngon thật sự, cảm ơn tình yêu nha, lần nào có khoai tây nghiền cũng cho em ăn!"

Biên Huy mỉm cười đáp lại, ý rằng đừng khách sáo, là do em cưỡng ép rất tốt.

Bùi Bản Nùng thấy cô ấy ăn say sưa, miệng giật giật, mắt liếc sang đĩa của Biên Nguyệt bên cạnh, nhìn chăm chú hồi lâu.

Biên Nguyệt vốn định làm như không thấy, nhưng Bùi Bản Nùng đã nhanh chóng kéo tay áo cô.

"Làm gì?"

Bùi Bản Nùng: "Em cũng muốn ~ "

Biên Nguyệt vừa ngước lên lập tức nhìn thấy đôi mắt to vừa thơ ngây vừa khao khát của cô ấy, còn chớp chớp, sắp chớp ra hai giọt trân châu rồi. Sống lưng Biên Nguyệt tê dại, không chịu được ánh mắt của cô ấy, lập tức vận chuyển khoai tây nghiền qua, đồng thời trong lòng không khỏi phỉ nhổ: Hai muỗng khoai tây nghiền bự, cô cũng không sợ nghẹn!

Sau khi có được khoai tây nghiền, Bùi Bản Nùng lại thỏa mãn "Ưm" một tiếng, bắt đầu ăn với vẻ hài lòng, ăn đến mắt híp lại, như chú mèo đang chơi đùa thư giãn.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Bản Nùng: Em mặc kệ, em cũng muốn ~