Lấy Chồng Ma

Chương 38: Bọn Họ đã đến



Lấy Chồng Ma

Chương 38

___________

Dứt lời, miếng sâm âm dương xoay thành từng vòng từ từ biến hóa ra lớn hơn, nó hút cô cùng nửa kia của mình lên thân, một bên nửa âm là tâm ma, còn bên mặt dương là cô.. Hai người đứng đối diện, nhìn nhau không chớp mắt, mặc kệ cho nó cứ xoay vòng rồi dần dần hai cơ thể bỗng nhòe đi rồi biến mất..

Lúc này, tại một gốc đào bên dưới, một lão giả bỗng nhiên hiện ra, trông khuôn mặt cực kì phúc hậu. Ông ta mỉm cười nhìn lên rồi thở dài.

- Quả nhiên người này làm được. Cũng không uổng công lão già như ta sắp xếp, quẻ bói này là phúc hay họa vẫn phải phụ thuộc ý trời. Sống cũng đủ lâu rồi cũng nên chết đi thôi.. Haiz..

Sau đấy người kia phất tay, lập tức khung cảnh nơi này biến mất, tất cả lại trở lại như lúc đầu..

____________

Thanh chầm chậm mở mắt, trước mắt lại là một đường hầm đen tối, cô trông thấy phía trước mặt cô là cậu Ba cùng Trương Tình đang nhắm mắt mà đứng như hai pho tượng. Sau lưng họ là một lối vào, cô cũng không vội vàng mà đi sát lại hai người, đôi tay đưa lên áp sát vào trán, một luồng khí tức thánh khiết từ cơ thể cô chạy vào.. Chỉ trong thoáng chốc hai người kia đã chầm chậm mở mắt..

Cậu Hai vừa tỉnh lại đã nắm chặt tay cô mà hỏi..

- Nàng không sao chứ..

Cô cười mỉm lắc đầu, đột nhiên Trương Tình lại nhìn cô một lượt rồi nghi hoặc hỏi.

- Cô rất lạ.. Ta chưa bao giờ có cảm giác bản thân sợ hãi cô như vậy..

Cậu Hai ngạc nhiên nói với Trương Tình.

- Anh đang nói cái gì thế..

Trương Tình đáp.

- Cậu không thấy gì khác sao..

Chưa đợi cậu Hai trả lời thì cô đã chen ngang..

- Cũng không có việc gì. Mọi người nhớ tới thanh âm vừa nãy không..

Sau đấy cô bắt đầu trường thuật lại những gì vừa mới xảy ra, tuy nó diễn ra trong đầu cô mấy năm nhưng ở ngoài chỉ mới trải qua chưa tới nửa ngày.. Nghe xong, cả hai người cùng lúc kinh ngạc không thôi, Trương Tình lúc này mới nói.

- Thì ra ở bên trong có cất giấu một cuốn đạo thuật bất tử.

Cô gật đầu.

- Đúng vậy. Nhưng sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa Trâm Anh từng vào đây. Mộ chủ cũng bảo rằng cô ta thật sự nguy hiểm, ngay cả phong ấn mà mới bốn tuổi cũng có thể phá được.. Bây giờ chúng ta nên làm gì, đợi cậu Ba hay vào giải quyết kẻ bên trong..

Suy nghĩ một lát, cậu Hai mới lên tiếng..

- Theo ta thì giải quyết Trâm Anh trước.. Nếu như nàng nói thì cô ta có thể quen biết với tâm ma mộ chủ. Một khi hai người kia hợp sức thì…

Ngay lúc này, từ trong sâu tận vách động phía sau tiếng bước chân gấp gáp vọng đến.. Cả ba người đều dõi mắt nhìn lại, cậu Hai thở dài..

- Vừa nhắc đã đến.

Nhưng ngoài sức tưởng tượng của cả ba thì phía ấy không chỉ có hai ánh đuốc, mà là ba cái.. Bóng người dần dần hiện ra, cả lập tức cau mày lại, bởi vì phía đó chính là Trâm Anh dẫn đầu, phía sau chính là hai người lão Trương cùng với bà lớn. Trên tay lão Trương còn cầm theo một sợi xích sắt kéo lê dưới mặt đất một con sói to lớn..

Ba người lập tức kinh hô.

- Ba.. Cậu Ba.. Các người..

Trâm Anh sau khi trông thấy cả ba thì dừng lại trước một đoạn, chân bước lên một bước rồi cất lời giễu cợt.

- Không ngờ phải không..

Từ phía sau, lão Trương giả mạo cầm theo dây xích trói cậu Ba đang bất tỉnh bước lên, lão lạnh lùng cất giọng..

- Hai đứa con bất hiếu, còn không mau tạ tội với cha mẹ.. Dám lập mưu để thằng Ba bị đào thải khỏi lựa chọn người kế nghiệp Trương gia.. To gan lớn mật..

Nghe lão nói vậy càng làm cho cậu Hai cùng Trương Tình sôi máu, hai người chằm chằm nhìn lão như muốn ăn tươi nuốt sống. Đột nhiên Trương Tình cất giọng lãnh ý..

- Lão cẩu, mày không phải là cha tao.. Trâm Anh, là cô làm nên những chuyện này..

Lời nói của cậu Tình làm cho những người kia nhất thời ngạc nhiên, bà lớn bên cạnh cũng không biết con trai mình đang nói gì mà lên tiếng hỏi..

- Con nói gì thế. Đây là cha con.. Không được vô lễ..

Trương Tình cười ngặt nghẽo đáp.

- Cha.. Haha.. Đây không phải là cha.. Cũng không phải là chồng của mẹ.. Cha chúng con đã chết, xác còn để ở phía trên. Đây là người khác.. Là anh em sinh đôi của cha..

Cậu Hai cũng lên tiếng..

- Mẹ. Lời anh Tình nói là thật. Bọn con đã xác định qua..

Bà lớn như choáng váng đầu óc, bất giác quay đầu sang nhìn lấy người đầu ấp tay gối với mình mấy chục năm nay, không khỏi bất ngờ mà lên tiếng..

- Ông.. Ông..

Nhưng bà ta chưa nói hết câu, một bàn tay nhanh như gió vụt qua, trước sự chứng kiến của mọi người, một cột máu đỏ phun ra phía trước.. Bà lớn bất ngờ đưa tay bịt lấy cổ đã bị móng vuốt dài đâm sâu vào cuống họng, làm thủng tận ba cái lỗ lớn. Bà ta chỉ kịp ú ớ vài câu không nên lời, cả thân người cứ như diều đứt dây đổ rụp xuống đất chết tức tưởi.

Lão Trương bên cạnh thu lại tay, đưa vuốt lên miệng thè lưỡi ra khẽ nói.

- Biết nhiều quá cũng không tốt.. Giờ đến lượt chúng mày..

- Mẹ.. Không..

Cậu Hai cùng cậu Tình tức khắc kinh hô, nhìn mẹ mình chết trước mặt mình như vậy khiến cho hỏa khí trong người bộc phát. Không cần nghĩ ngợi nhiều, hai người không hẹn mà cùng lúc lao lên hướng về phía lão Trương mà ra đòn sát thủ.

Lão ta cũng biết mình không thể nhởn nhơ được nữa, trong hang động vang lên một tiếng sói tru kinh hồn, cả người lão Trương lại biến đổi trở thành nửa người nửa sói.

Đúng lúc này khi hai bên đã gần chạm mặt vào nhau thì Trâm Anh ở bên cạnh lão ta nhảy lên, năm ngón tay kẹp mười chiếc kim châm phóng tới.

Nhìn qua thì cũng biết cô ta hạ thủ lưu tình, chỉ ném về những phần không tổn hại tới tính mạng là các khớp xương trên cơ thể. Nhưng nếu bị trúng châm thì tất nhiên là không thể cử động được nữa..

Đường kim bay rất nhanh, nhanh hơn gấp mười lần lúc giết lão Tạ ở khu rừng ngoài kia, chỉ thấy trong bóng tối ánh sáng bạc cứ vậy mà lóe lên. Cậu Hai cùng Cậu Tình bất giác nghiêng người, bọn họ cũng không đủ nhanh mà né được hết, nhìn những mũi kim còn lại đang bắn về phía mình mà bất lực trong lòng..

Nhưng mà bọn họ dường như đã quên mất phía sau còn có ai.

Thanh lúc này cũng không hề di chuyển, cũng không có bất cứ động tác gì, ánh mắt chỉ nhìn Trâm Anh mãi không rời.

Cả cậu Hai cùng cậu Tình càng kinh ngạc hơn, rõ ràng thời gian vẫn trôi qua nhưng cơ thể vẫn không thể cảm nhận thêm một chút đau đớn nào.. Tất cả kim châm phóng ra đều biến mất không một chút tung tích, hai người kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng của Trâm Anh cất lên kinh ngạc..

- Không thể nào.. Không thể nào.

Cậu Hai kéo lấy cậu Tình lùi lại vài bước, thật sự bọn họ đã rất lỗ mãng khi chủ động tấn công như vậy. Chỉ chớp mắt một cái, bọn họ nhìn lên thì đã thấy tất cả mười mũi kim đều đã gim thẳng lên trần nhà.. Thấy vẻ mặt của Trâm Anh ngạc nhiên như vậy thì hai người mới quay đầu lại nhìn lấy cô. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho hai người có chút sợ hãi. Trên người cô lúc này phát ra ánh sáng nhàn nhạt thánh khiết như tiên tử, hai tay kết ra vô số ấn chú phức tạp, lập tức một luồng sáng mỏng từ cô tỏa ra bao trùm lấy hai người, làm bọn họ dễ chịu vô cùng.

Cậu Hai kinh ngạc nói.

- Là nàng làm sao..

Lúc này, gương mặt cô đã thấm đổ mồ hôi, sắc mặt đã nhợt nhạt đi hẳn, cô khẽ gật đầu rồi gọi hai người kia lùi lại..

Rồi cô quay sang nhìn lấy Trâm Anh cất lời..

- Nếu cô muốn tiếp tục gây chiến thì chúng ta thử sức một trận..

Trâm Anh cau mày..

- Cô đã nhận truyền thừa của chủ mộ.. Quả nhiên là ta không nghĩ tới chuyện này.. Nhưng muốn thắng được ta thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô ta cũng xáo động không yên, cũng không có bất cứ hành động gì tiếp theo mà bất động quan sát. Không khí xung quanh lúc này rơi vào trầm mặc, cũng không ai dám nói gì hay làm gì.

Khi hai người đã lùi lại, Thanh mới nhỏ nhẹ nói khẽ.

- Thực sự lúc nãy rất nguy hiểm. Em không biết vì sao mình có thể làm được như vậy, nhưng dường như em chưa quen với sức mạnh này. Bây giờ sợ không thể sử dụng, chúng ta tạm thời lui trước. Nếu không để cô ta phát hiện ra sẽ không hay..

Trương Tình trầm mặc không nói, cậu ta biết Trâm Anh không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, chỉ mới một chiêu đã làm hai người đủ khốn đốn. Cậu Hai cũng vậy, cậu nhìn xác mẹ mình nằm dưới đất lại nhìn em trai đang bị xích cổ lôi đi mà không khỏi tức giận nắm chặt tay.. Thanh hiểu được ý nghĩ của hai người mà cất lời

- Bọn họ sẽ không giết cậu Ba. Còn chuyện mẹ hai cậu em rất tiếc, nhưng mà người chết không thể sống lại.. Chúng ta cần phải đi tiếp.

Suy nghĩ một lúc, hai người cũng đành bất lực gật đầu.. Lúc này Thanh mới nhìn Trâm Anh lên tiếng..

- Chỗ này chật hẹp không đủ cho chúng ta giao thủ, vào trong rồi tính..