Lay Động Tiếng Lòng

Chương 2



Thịnh Như Ỷ để ý người ngồi bên cạnh mình.

Mái tóc dài thẳng đến giữa lưng, dáng người mảnh khảnh, ban đầu thì thấy ngồi buồn uống rượu, uống một hồi thì bờ vai khẽ run lên, giống như đang khóc vậy.

Một người có thể khiến Thịnh Như Ỷ chú ý trong cái quán bar đông đúc này, chắc có lẽ là vì gương mặt của đối phương thu hút cô, Thịnh Như Ỷ uống rượu, ngồi trầm mặc một lúc.

Thật đáng tiếc, tuổi còn quá nhỏ, chắc mới vừa đôi mươi.

Thịnh Như Ỷ không bao giờ kết giao với những người trẻ tuổi hơn mình, đó là nguyên tắc của cô. Kết giao với người trẻ tuổi, chưa đủ chín chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề.

Điều đặc biệt hơn nữa là những người trẻ tuổi sống theo cảm xúc.

Kha Nhược Sơ căn bản không muốn để ý đến người lạ, nhưng mà đối phương lại ân cần chu đáo đưa khăn giấy cho cô, nên cô lịch sự đáp lại, "Tôi không cần."

"Vậy sao lại khóc?" Thịnh Như Ỷ thản nhiên hỏi, dù sao đêm nay cô cũng rảnh rỗi, có người tán gẫu cũng tốt.

Kha Nhược Sơ quay đầu lại về hướng giọng nói. Không biết là do nước mắt hay do rượu mà trước mắt cô có chút mơ hồ.

Ánh đèn trong quán bar chập chờn, lúc tối lúc sáng, phản chiếu khuôn mặt của một người phụ nữ, những đường nét trên gương mặt rất rõ nét, đặc biệt là cái mũi thanh tú, cô ấy hơi ngẩng đầu, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy ly rượu thuỷ tinh, đôi môi đỏ mọng nhấp từng ngụm rượu nhỏ, một cảm giác rất nhẹ nhàng.

Kha Nhược Sơ bị cuốn hút vào đó hai giây, không phải chỉ vì vẻ đẹp của cô ấy. Mà là bởi vì thần thái đặc biệt cùng với chút phong tình của cô ấy.

Lúc này, Thịnh Như Ỷ cũng quay đầu sang, công khai nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp hấp dẫn kia, thật là ngây thơ còn rất sạch sẽ, chỉ là vẫn còn thuần khiết chưa trải sự đời.

Nếu lớn tuổi thì tốt biết mấy, trong lòng Thịnh Như Ỷ lại tiếc nuối lần nữa.

"Người tôi thích lại không thích tôi."Kha Nhược Sơ cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hồng cười khổ mà trả lời. Nương theo men say, cùng người bên cạnh tâm sự. Kha Nhược Sơ sống nội tâm và ít khi nói cho mọi người nghe về suy nghĩ của mình. Đêm nay, có thể nói ra được, như vậy cũng tốt.

Có lẽ là vì đối phương là người dưng, cũng không cần bận tâm đến chuyện đó, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa nơi này, ai cũng không quen biết ai.

Thịnh Như Ỷ nghe vậy, bỗng dưng bật cười. Người cô ấy thích lại không thích cô ấy sao? Chuyện này như là một lẽ thường tình, nhưng khi nói ra rồi thì có cảm giác như tan nát cõi lòng, Thịnh Như Ỷ tiếp tục hỏi với giọng điệu lười biếng, "Chưa từng nói qua sao?"

Kha Nhược Sơ thất thần, "Đúng vậy...."

"Thông thường rơi vào tình cảnh này, nói nhiều lần thì sẽ tốt hơn thôi." Giọng điệu rất thoải mái như người đã từng trải.

"Phải không...." Hai mắt của Kha Nhược Sơ đã mất tiêu cự, có chút phân tâm, cô duỗi tay chống đỡ đầu, xoa xoa đầu, cảm thấy mặt quá nóng, cả người đều khó chịu.

"Bị nhiều lần rồi, sẽ tự hiểu thôi." Thịnh Như Ỷ hững hờ nói.

Có phải lúc trẻ, ai cũng có lúc ngu như vậy không? Thích một người rồi cho rằng cả đời này sẽ không thích người khác, nhất thời chuyện cũ ở trong lòng lại ngoi lên, Thịnh Như Ỷ cúi đầu xoay ly rượu, rồi lại uống vài ngụm, khoé miệng cười giễu cợt.

Kha Nhược Sơ ngày càng choáng váng, về sau dường như không nghe người bên cạnh nói cái gì nữa, hình như... cô say rồi, cô muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo.

Lòng bàn chân như dẫm lên mây, suýt chút nữa muốn trôi dạt về phương bắc.

Quả nhiên là say rồi.

Cô loạng choạng lách qua đám người ầm ĩ ở phía trước, tìm đến nhà vệ sinh, mắt ngày càng mờ, có những hình ảnh chồng lên nhau.

Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ rời đi, Thịnh Như Ỷ cảm giác có gì đó không đúng, vì vậy cô thả ly rượu xuống, đi theo.

Trong nhà vệ sinh, Kha Nhược Sơ vặn vòi nước ra, dội nước lạnh lên gương mặt nóng hực của cô, từng giọt nước chảy dài trên gò má rồi đi xuống cằm, rồi rơi trên bồn rửa tay. Kha Nhược Sơ chống tay lên bồn rửa tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Chỉ là tỉnh táo không được bao nhiêu, tác dụng của cồn ngày càng thấm vào, Kha Nhược Sơ lắc đầu, cô cực kỳ hối hận, cô đã quá tự tin vào tửu lượng của bản thân rồi.

"Không sao chứ?" Thịnh Như Ỷ đi vào nhà vệ sinh, thuận tay đỡ lấy Kha Nhược Sơ đang đứng không vững.

"Tôi không sao...." Mặc dù rơi vào tình huống thế này, nhưng Kha Nhược Sơ vẫn miễn cưỡng mà nói "Cảm ơn."

Ngay cả việc đi thẳng cũng không đi được, đầu óc choáng váng tới mức đó rồi mà còn nói không sao. Không cần hỏi cũng biết được uống nhiều rồi. Thịnh Như Ỷ lấy một tờ khăn giấy, một bên giúp Kha Nhược Sơ lau mặt, một bên nói, "Tối nay, đừng uống nữa, đi về đi."

Những người say xỉn trong quán bar, Thịnh Như Ỷ đã gặp rất nhiều rồi, nhưng đêm nay, đây là lần đầu tiên cô đi quan tâm một người khác.

"Vâng...." Kha Nhược Sơ nhẹ nhàng vâng một tiếng, trong nhất thời đầu óc choáng váng, chân liểng xiểng, cô ngả vào vòng tay Thịnh Như Ỷ.

"Cẩn thận một chút..." Thịnh Như Ỷ theo bản năng ôm lấy eo Kha Nhược Sơ, người trong lòng ngực thấp hơn cô nửa cái đầu, cô cúi đầu hỏi, "Có thể tự đi về được không?"

"Vâng ~" Kha Nhược Sơ lại vâng một tiếng, tiếp theo thì được một tấc tiến một thước, hai tay ôm lấy eo người ta, giống như ôm một cái gối ôm vậy.

Chắc có lẽ là thói quen từ lúc nhỏ, mỗi lúc cô uỷ khuất, ngoài miệng thì Kha Nhược Sơ không nói câu nào nhưng lại lén lúc ôm cái gối khóc thầm. Cho nên lúc cô cảm thấy uỷ khuất sẽ cần ôm một cái gì đó, giống như là cách an ủi vậy.

Thịnh Như Ỷ liếc nhìn gương mặt đỏ hồng của cô gái trong lòng ngực, cô cầm lòng không được cười bất đắc dĩ, từ trước tới nay đều gặp kẻ mượn rượu làm càn chứ chưa bao giờ thấy người uống say lại làm nũng như vậy.

Dễ thương như một con cừu.

Tuy rằng đáng yêu thì có đáng yêu đó, nhưng mà lại đi ôm người ta, chiếm tiện nghi của người ta mà không có chút ngại ngùng nào sao.

Trong lúc, Thịnh Như Ỷ đang bối rối vì cái ôm này, hình như cô nghe tiếng tiếng sụt sịt.

Hình như lại khóc nữa rồi.

Tiếng khóc không lớn nhưng lại làm cho người ta đau lòng.

Trong phút chốc, Thịnh Như Ỷ cảm giác bản thân trở về nhiều năm trước, vì một người không thích mình mà lại rơi nước mắt. Mà cô lại ngốc giống cô gái này, nhất thời mềm lòng, Thịnh Như Ỷ không đẩy Kha Nhược Sơ ra, cứ để cho cô ấy ôm vậy thôi. Nghĩ thầm trong đầu, đêm nay coi như làm người tốt vậy.

"Hôm nay là sinh nhật của tôi..." Kha Nhược Sơ lẩm bẩm

Nghe cái giọng nói uỷ khuất càng không thể uỷ khuất hơn được nữa, lòng Thịnh Như Ỷ mềm nhũn ra, cô tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai đối phương, một tay giúp Kha Nhược Sơ lau nước mắt, vọi vàng dỗ dành, "Sinh nhật vui vẻ."

Dưới khoé mắt trái còn có nốt ruồi, Thịnh Như Ỷ dùng đầu ngón tay chạm vào nó. Người ta nói rằng những người có nốt ruồi dưới mắt rất hay khóc. Bây giờ xem ra, đã có bằng chứng chứng mình cho việc này rồi đúng không?

Một giọng nói ôn nhu bên tai, khiến Kha Nhược Sơ luyến tiếc không muốn buông tay, đương nhiên cô biết rằng đối phương chỉ là một người xa lạ nhưng vẫn quyến luyến cái cảm giác ấm áp này.

Kha Nhược Sơ dựa đầu vào vai người kia, tính giở trò vô lại, không muốn buông người ta ra.

Muốn ôm một lát nữa.

Cổ là nơi mẫn cảm của Thịnh Như Ỷ, mà cái cô gái này lại cố tình không an phận, đem gương mặt nhỏ kia dán lên cổ của cô, Thịnh Như Ỷ theo bản năng mà né tránh.

Trong lơ đãng lại đụng vào, hô hấp thực sự khó khăn mà.

"A...~" Kha Nhược Sơ cảm thấy mùi hương trên người đối phương rất dễ ngửi, cô giống như một con mèo, chóp mũi cọ cọ vào làn mỏng kia, say sưa ngửi lấy mùi hương kia, "Thơm quá..."

Trong nhà vệ sinh rất an tĩnh.

Ngay lúc này đây, nghe được tiếng thì thầm của người kia, hơi thở của Thịnh Như Ỷ càng khó khăn hơn. Ngàn vạn lần không ngờ đến, cô lại bị một cô gái nhỏ này dễ dàng quyến rũ vậy.

Thịnh Như Ỷ hít vào một cái, đưa tay ra nâng mặt Kha Nhược Sơ.

Ngược lại, Kha Nhược Sơ còn ôm chặt lấy cô hơn, cô ngẩng đầu, trong mơ hồ, ánh mắt cô dán chặt lên gương mặt đang cận kề trong tầm tay. Khoảng cách của cả thật sự quá gần, làm cho mặt của cô càng nóng hơn.

Dưới ánh đen màu cam mờ ảo, tạo nên bầu không khí hết sức mờ ám.

Cả hai đều không lên tiếng, chóp mũi hai người dường như chạm vào nhau, khoảng cách của hai người lúc này thật sự quá gần. Hơi thở phả ra nóng như lửa đốt, cùng với mùi hương chỉ có những người phụ nữ mới có được. Ngực cả hai đều phập phồng, ép chặt vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương.

Một chút trêu ghẹo, một chút cám dỗ.

Đầu óc Kha Nhược Sơ trống rỗng. Cô không biết tại sao nữa, giống như muốn uống nước khi khát nước vậy. Kha Nhược Sơ nhắm hờ đôi mắt, cứ như thế mà xoá bỏ khoảng cách cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng ở trước mặt.

Một nụ hôn chạm nhẹ sau đó dứt ra, rất đơn thuần, còn mang theo một chút ngại ngùng.

Thịnh Như Ỷ ngây người, có một hơi ấm phủ lên đôi môi của cô, một nụ hôn của một cô gái trẻ thật mềm mại và ngọt ngào còn có thêm mùi rượu. Thiên thời địa lợi, bầu không khí này cùng với cảm giác xúc động, khó có thể không xảy ra chuyện gì...

Thịnh Như Ỷ không né tránh, cô cúi đầu, cô không nhịn được mà hôn đáp trả lại, lòng bàn tay đang ôm lấy gương mặt kia dần dần trở thành cái vuốt ve.

Kha Nhược Sơ nhắm mắt lại, bản thân cô đã mất kiểm soát, có chút vụng về đáp lại nhưng lại tham luyến sự ấm áp và ngọt ngào mà cô chưa từng có được.

Họ ôm lấy nhau, hai đôi môi cũng quấn quít lấy nhau. Đôi môi này lùi lại thì bị đôi môi kia quấn lấy và ngược lại, không phân biệt ai là người chủ động. Cả hai đều điên cuồng hôn lấy nhau.

Sau đó, họ tách ra nhau. Một chút bối rối.

Hơi thở của Thịnh Như Ỷ trở nên gấp gáp, đầu ngón tay cô xoa đôi môi mềm mại của đối phương. Bất chợt, cô mỉm cười, cô gái dễ đỏ mặt thế này, thật sự muốn "khi dễ" ghê, Thịnh Như Ỷ thở dài thấp giọng nói, "Đồ ngốc, hôn môi cũng không biết, chị đây dạy em nhé...."

Chuyện làm chưa xong, tiếp tục thôi.

Một tiếng giày cao gót vang lên, còn có tiếng người nói chuyện.

Ngày càng gần.

Có người đi vào.

Lúc này, Kha Nhược Sơ hoảng hốt, bây giờ cô mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gương mặt xa lạ kia. Cô mới ý thức được bản thân vừa mới làm gì, cô đỏ mặt nép vào ngực người kia. Sau khi tỉnh được đôi chút, cô cảm thấy mình như điên rồi. Ngay sau đó, cô cố gắng thoát khỏi người kia, loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thịnh Như Ỷ đứng như trời trồng, mới vừa rồi hôn môi, cô thật sự có cảm giác, mà đối phương đột nhiên....

Này có ý gì đây?

Ghẹo cô xong rồi bỏ chạy sao?

Thịnh Như Ỷ liếc nhìn về phía cửa, trên môi vẫn còn chút dư âm của hơi ấm vừa rồi, cô lây tay vuốt tóc, nhớ tới cái dáng vẻ hôn vừa ngại ngùng vừa nghiêm túc của cô gái nhỏ kia, Thịnh Như Ỷ mỉm cười. Hoá ra, khi dễ cô gái nhỏ, cũng rất thú vị nha...