Lay Động Tiếng Lòng

Chương 29



Thịnh Như Ỷ chỉ trả lời rất đơn giản, "Không."

Rời đi với phong thái yểu điệu.

Lâm Nghiên đứng một chỗ, cảm thấy không vui, cô lấy điện thoại ra, lựa qua lựa lại sau đó chọn một dãy số gọi đi.

Người nghe điện thoại chính là một cô gái trẻ....

Đêm cô đơn buồn tủi, Lâm tổng tự nhiên sẽ không nhàn rỗi, cô phát hiện gần đây cô đối với mấy cô gái trẻ như thế này, rất có hứng thú.

Kha Nhược Sơ lại mang Thịnh Như Ỷ đến tiệm ăn A Hữu.

Lúc không biết ăn gì, thì đến đây, ăn không chán mà lại còn sạch sẽ. Cứ như vậy, Thịnh Như Ỷ cũng là khách quen ở đây.

A Hữu thấy Kha Nhược Sơ hay mang người phụ nữ xinh đẹp này đến đây ăn, cũng âm thầm hỏi Kha Nhược Sơ, có phải muốn theo đuổi Thịnh Như Ỷ không? Kha Nhược Sơ nghe xong, mặt đỏ ửng lắc đầu phủ nhận, nói Thịnh Như Ỷ chỉ là một người chị thôi.

A Hữu nói, trông không giống.

Thật ra lời nói này của Kha Nhược Sơ là lời dối lòng, mặc dù nói Thịnh Như Ỷ chỉ là chị, nhưng cô thật sự xem Thịnh Như Ỷ như một người chị sao?

Có vài hôm không đi ăn cùng nhau, cô liền lo lắng cho Thịnh Như Ỷ, không biết người này có ăn cơm đúng giờ không, sẽ âm thầm ghi nhớ món nào Thịnh Như Ỷ thích món nào không thích, chỉ cần nhận được điện thoại và tin nhắn, lại vui vẻ mà không cần lý do....

Kha Nhược Sơ càng ngày càng cảm thấy, hình như cô đối với Thịnh Như Ỷ đã quá giới hạn rồi.

Cho nên mỗi lần đi ăn cùng Thịnh Như Ỷ, trong lòng Kha Nhược Sơ đều bối rối, sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, Thịnh Như Ỷ có thể không xem cô là em gái được không? Người này đối với cô quá tốt.

Nhưng mà, cho dù nội tâm gào thét thế nào, ở bên ngoài quý cô Kha vẫn làm như không có gì, lúc trước cô yêu thầm người ta ba năm, cũng không có biểu hiện gì cả.

10 giờ tối, trong sân thể dục của trường vẫn còn có một số người chạy tập thể dục, Kha Nhược Sơ chạy được 4km, đứng trên đường băng thở hổn hển, rồi từ từ đi bộ.

Tuần này, cô tăng thêm 1kg.

Thịnh Như Ỷ rất thích gắp đồ ăn cho cô, nói cái gì mà nhìn thấy cô ăn sẽ bất giác mà thèm ăn, cho nên Kha Nhược Sơ phải ăn nhiều hơn. Kha Nhược Sơ sờ sờ cái bụng nhỏ, cảm giác nếu còn ăn như vậy, thì sắp có bụng luôn rồi.

Làm xong động tác co giãn cơ thể, Kha Nhược Sơ cầm lấy chai nước uống, từ từ trở về ký túc xá, gió đêm thổi đến, rất thoải mái.

Trở về ký túc xá.

Trước tiên, Kha Nhược Sơ cầm lấy điện thoại đặt ở trên bàn, nhìn nhìn.

Có vài tin nhắn chưa đọc, nhấn vào, mới phát hiện là Lâm Nghiên gửi đến.

[Chị Nghiên]: Đầu tháng sau, chị đi biển chơi hai ngày.

[Chị Nghiên]: Bạch Mông và chị họ của em ấy cũng đi.

[Chị Nghiên]: Em đi không?

Công ty sắp xếp hoạt động nghỉ phép, có thể mang người nhà đi cùng, Lâm Nghiên cố ý nói có Bạch Mông và Thịnh Như Ỷ, chỉ là sợ nếu hẹn riêng Kha Nhược Sơ, cô gái này sẽ ngại ngùng, đến lúc đó lại không đi.

Kha Nhược Sơ vốn dĩ định nói không đi, nhưng thấy tin nhắn Bạch Mông và Thịnh Như Ỷ cũng đi, quan trọng là có Thịnh Như Ỷ, nghĩ nghĩ, cô trả lời lại tin nhắn của Lâm Nghiên: Được a, em cũng muốn đi biển.

Lâm Nghiên thấy tin nhắn đồng ý của Kha Nhược Sơ, mới đắc ý vì kế hoạch thành công.

Chỉ là sau nay, quý cô Lâm mới phát hiện... cô tự đào hố chôn cô.

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Trường học có khoá.

Sau 12 giờ, trời nắng gắt.

Trong phòng học, Kha Nhược Sơ ngồi ở dãy bàn cuối cùng, dùng tay chống vào đầu, mơ màng sắp ngủ, mí mắt gần sụp xuống, hơn nữa tiếng giảng bài của giảng viên như tiếng ru ngủ, sắp mở mắt không nổi nữa rồi.

Ngày hôm qua, trực ban cả ngày, nào ngờ lúc bàn giao ca trực đêm, thì trong nhà đồng nghiệp có việc, Kha Nhược Sơ giúp đối phương trực đêm luôn.

Tính cô rất hiền hoà dễ nói chuyện, lại là bác sĩ thực tập, cho nên những chuyện thế này, người khác đều nghĩ đến tìm cô giúp đỡ.

Sáng nay, cô về ký túc xá ngủ chưa được ba tiếng, buổi chiều phải căng da mắt đi đến trường, làm sao mà không mệt được.

Cốc cốc cốc....

Tiếng khớp xương gõ vào mặt bàn.

Kha Nhược Sơ bừng tỉnh, cô mở mắt ra, trước mắt là thầy giáo mặc âu phục màu đen.

Giảng viên Từ đẩy mắt kính lên, vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Nghiêm túc học hành."

Dưới một đống ánh mắt nhìn Kha Nhược Sơ, cô đứng dậy, thật xấu hổ, không biết bản thân ngủ từ lúc nào nữa.

Cô mơ mơ màng màng nhìn nội dung trên PPT, sau đó phát hiện đang nói đến trang ba trong sách.

Buổi chiều phải học hai môn, tổng là 4 tiết, học xong là đã đến giờ chạng vạng. Chuông học vang lên, Kha Nhược Sơ vội vàng dọn dẹp sách vở, chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ mới đi ra khỏi cửa phòng, thì đụng phải giảng viên Từ, "Tiểu Kha, em đừng đi, thầy có chuyện muốn nói với em."

Chuyện lo lắng cũng đã đến.

Giảng viên Từ là bạn học của mẹ cô, cho nên hay quan tâm đến chuyện học của cô khá nhiều, đi học là phải điểm mặt, còn chiếu cố cô nữa. Sau đó, Kha Nhược Sơ trong trạng thái buồn ngủ bị bắt lại dạy dỗ hơn 30 phút.

Buổi tối, Kha Nhược Sơ trở về ký túc xá trước, sau đó mới đi về nhà, cũng đã lâu rồi cô không về nhà ăn cơm.

Mặc dù, mỗi lần trở về đều đôi co với mẹ cô không thoải mái, nhưng mà không về thì Kha Nhược Sơ lại không đành lòng, nhìn mẹ cô mạnh mẽ thế đó, nhưng thật ra bà rất cô đơn.

Bao năm qua chỉ có một mình.

Kha Nhược Sơ hy vọng mẹ cô sẽ tìm được một người nào đó để tái hôn, nhưng mẹ cô lại không có ý định như vậy, chỉ một lòng một dạ đặt tâm tư lên người cô.

Viên Lộ Chi tăng ca làm phẫu thuật, hơn 7 giờ rưỡi mới mua đồ ăn về nhà, chờ nấu xong cơm cũng đã 8 giờ.

Một bàn đồ ăn, rất đa dạng nhưng lại không ngon. Viên Lộ Chi không rành chuyện cơm nước, trước khi ly hôn đều do chồng nấu cơm, sau này ly hôn phải tự mình nuôi con gái nên mới bắt đầu học nấu.

Kha Nhược Sơ là người không kén ăn, cho nên cũng không có chê món ăn do mẹ cô nấu. Trước kia là vì muốn mẹ cô vui vẻ, cho nên mẹ cô nấu gì cô cũng ăn rất ngon, còn khen nữa.

"Ăn sườn đi con." Viên Lộ Chi gắp thịt sườn đặt vào chén cho Kha Nhược Sơ.

Kha Nhược Sơ nhìn thấy tâm trạng mẹ cô không tốt, vì thế ăn miếng thịt, cười khen, "Ăn ngon lắm ạ."

Chỉ mới ăn được hai miếng....

Chuyện bắt đầu....

"Nghe nói đã có danh sách nhận học bổng."

Không khí trên bàn cơm thay đổi.

Kha Nhược Sơ ăn một miếng cơm nhỏ, nghe Viên Lộ Chi mở miệng nói, cô khẽ cắn chiếc đũa, "Vâng."

Viên Lộ Chi cúi đầu gắp đồ ăn, mặt vô cảm, "Không đạt được?"

Kha Nhược Sơ trầm mặc một lát.

Viên Lộ Chi cũng không ăn nữa, chỉ nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, trong miệng vẫn không ngừng nói, "Mấy đứa con nhà thầy Ngưu thầy Mã đều có thể đạt được. Người khác hỏi tới con, mẹ còn không có mặt mũi để nói."

Giọng nói không lớn nhưng mà càng nói càng nặng nề.

Kha Nhược Sơ nghĩ khó có ngày trở về nhà ăn cơm cùng mẹ, không muốn làm cho không khí quá căng thẳng, lại mất vui, "Con... học kỳ sau này con sẽ nỗ lực hết sức.

"Nỗ lực học ngủ à?" Viên Lộ Chi ngẩng đầu lên, thuận tay vứt đôi đũa lên bàn, giọng nói nặng nề, "Thầy Từ nói cho mẹ, mặt đều bị con làm mất hết rồi."

"Là do con tối hôm qua...."

"Ngoại trừ nguỵ biện còn có cái gì nữa?" Viên Lộ Chi không cho Kha Nhược Sơ cơ hội nói chuyện, liên hồi nói như pháo hoa, "Ở trong trường, con học cái gì hả? Nhìn xem thành tích của con đi, mẹ ở bên ngoài thật không dám nói con là con gái của mẹ đó, người khác đều nói mẹ đến con gái còn không biết dạy...."

Kha Nhược Sơ mắc nghẹn ở cổ, cũng không nói nữa, cô và mẹ cô mãi cũng không thể hiểu nhau, trừ khi cô nghe theo lời mẹ cô.

Viên Lộ Chi từng kỳ vọng rất cao ở cô, nhưng cô cố tình làm cho bình thường, làm chuyện gì cũng không nổi bật, để mẹ cô không được như ý muốn.

Thấy Kha Nhược Sơ không lên tiếng, "Con có đang nghe mẹ nói không?'

Mỗi lần nhắc đến cô thì chỉ là không có mặt mũi, không dám ngẩng đầu, trong lòng Kha Nhược Sơ thật sự hụt hẫng, cô hít hít cái mũi, giận dỗi nói, "Mẹ có đứa con gái vô dụng vậy đó, còn có cách nào khác sao?!"

Không khí vẫn không tránh được mà rơi vào tình trạng căng thẳng.

"Mẹ ở bệnh viện bận rộn cả ngày, về đến nhà chưa nghỉ ngơi đã nấu cơm cho con, bây giờ còn phải ngồi nghe con giận dỗi à?"

Trong lòng Kha Nhược Sơ càng khó chịu, cô thả chén cơm trong tay xuống, rầu rĩ đứng dậy, thực sự không muốn ở nhà tranh cãi, "Con còn có việc, về trường học đây."

Vừa về nhà lại muốn đi.

"Con đứng lại đó cho mẹ." Viên Lộ Chi nhìn dáng vẻ giận dỗi của Kha Nhược Sơ, càng bực, "Mẹ là mẹ của con còn không được nói con của mình sao? Mẹ nuôi con lớn thế này, mà nói vài câu còn không được à? Lúc trước, không bằng để cho ba con nuôi quách cho rồi, cuộc sống của mẹ còn nhẹ nhàng hơn."

Kha Nhược Sơ đứng yên lặng tại chỗ, nhíu mày, sóng mũi cay cay.

Viên Lộ Chi cũng ý thức được bản thân nặng lời.

Hít một hơi, thoáng hồi phục cảm xúc, Kha Nhược Sơ cũng không đôi co với mẹ nữa, chỉ là vành mắt có chút hồng, "Về sau, con sẽ ở lại trường, mắc công về nhà lại chọc mẹ tức giận."

Viên Lộ Chi không nói, tiếp tục ăn cơm, nhạt như nước ốc.

Kha Nhược Sơ lặng lẽ đi về phòng cầm túi, rồi đi mất. Cô thầm nghĩ, có lẽ cô và mẹ không gặp mặt, hai người sẽ thoải mái hơn.

Trở về trường, Kha Nhược Sơ đi quanh hồ nhân tạo, thất thần đi hơn nửa vòng, bên hồ đề là tốp ba tốp năm người đi dạo, còn cô thì cô đơn lẻ bóng.

Bụng bắt đầu réo.

Giữa trưa chỉ ăn mỗi bánh mì rồi đi học, cơm tối cũng ăn được hai ba miếng.

Kha Nhược Sơ nghĩ bụng định đi ăn gì đó.

Nghĩ đến những đồ ăn lúc đi ăn cùng người kia, giống như lúc này, thật sự rất muốn gặp người kia....

Tiệm bánh ngọt... có một cái sân nhỏ.

Đặt một cái bàn và mấy cái ghế dựa, Thịnh Như Ỷ và Lâm Nghiên đang ngồi uống rượu tán gẫu, bầu trời đêm nay rất đẹp, cảnh bên hồ cũng đẹp.

Thịnh Như Ỷ còn cho rằng nhiệt độ của Lâm Nghiên đối với Kha Nhược Sơ đã hết, mấy ngày trước cô còn thấy Lâm Nghiên ở trong thang máy hôn một người phụ nữ cuồng nhiệt, lại không ngờ đêm nay Lâm Nghiên vẫn nhắc đến Kha Nhược Sơ.

".... Mình hẹn em ấy tháng sau đi biển chơi, em ấy đồng ý rồi." Lâm Nghiên nhấp ngụm rượu vang đỏ, hơi ngửa đầu, vẻ mặt đắc ý.

"Không phải cậu có bạn gái rồi à? Sao lại còn muốn chơi kiểu một chân đứng hai thuyền?"

"Bạn gái gì chứ?"

Thịnh Như Ỷ nhắc nhở, "Lần trước ở trong thang máy."

Lâm Nghiên nhẹ nhàng giải thích, "Hôm đó uống nhiều quá, chuyện ngoài ý muốn thôi."

Nói ngoài ý muốn mới là lạ, Thịnh Như Ỷ còn cho rằng Lâm Nghiên nghiêm túc, cô nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, mới hỏi Lâm Nghiên, "Sao đột nhiên em ấy đồng ý đi?"

Lâm Nghiên chớp chớp mắt, "Cô gái nhỏ có hứng thú với mình nha."

Đang nói thì điện thoại đặt ở trên bàn của Thịnh Như Ỷ vang lên, màn hình sáng lên, tên hiển thị "Thỏ con"

"Thỏ con... này gì thế này?" Lâm Nghiên duỗi tay muốn đoạt lấy điện thoại.

Thịnh Như Ỷ nhanh tay giành lấy trước.

Cầm điện thoại trên tay.

Cô liếc Lâm Nghiên một cái, Thịnh Như Ỷ đứng dậy, đi sang một bên nghe điện thoại.

Kha Nhược Sơ vẫn không nhịn được mà gọi cho Thịnh Như Ỷ, đây là lần thứ hai cô chủ động gọi cho Thịnh Như Ỷ.

"Alo?"

Kha Nhược Sơ đột nhiên không biết nói cái gì.

Thịnh Như Ỷ hỏi lại, "Sao vậy em?"

"Em...." Kha Nhược Sơ cúi đầu, đầu mũi chân cọ cọ lên trên đá, "Em muốn hỏi chị.... Tối nay, có ăn đúng giờ không thôi."

Thịnh Như Ỷ nghe giọng nói của Kha Nhược Sơ, yên lặng một lát.

Cô không nói chuyện....

Kha Nhược Sơ đột nhiên cảm thấy bản thân thật túng quẩn, không tìm được lời nói thích hợp, có phải cô đang làm phiền Thịnh Như Ỷ không? Người này bận rộn như vậy. Trong mấy giây, Thịnh Như Ỷ suy nghĩ rất nhiều, càng không biết nói cái gì.

Thịnh Như Ỷ lại thấp giọng hỏi, "Có phải lại chịu ấm ức gì nữa không?"

Nói trúng tâm trang, Kha Nhược Sơ vẫn còn thói quen mạnh miệng, "Không có...."

"Thế không chịu ấm ức thì khóc cái gì?"