Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 17: Lệ Quỷ Này Có Chút...Đáng Yêu?



"Grào"

Theo một tiếng gào thống khổ vang lên, cả chiếc xe đạp lẫn Miên Dương cũng liền đã mất khống chế mà ngã thẳng xuống đất.

Nhưng không quản được cảm giác đau đớn, Miên Dương đã lập tức quay đầu, cảnh giác nhìn về phía sau.

Chỉ có điều, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hình ảnh kinh khủng dọa sợ, nhưng sự thật, lại hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của y.

Đã nói lệ quỷ hình dạng khủng bố, xấu xí hơn cả Cố Tiểu Hoa đâu?

Tiểu nam hài bị dán một lá bùa vàng thấm chu sa ở giữa trán, tựa như một tiểu cương thi đang thống khổ giương nanh múa vuốt kia lại là gì?

Đối lập này, thật sự là vẫn rất to lớn.

Lắc lắc đầu, gắng gượng đem lá bùa trên trán gỡ xuống, nam hài chỉ khoảng 4,5 tuổi với thân hình ốm yếu, gầy guộc, làn da xám xanh như bị bỏ đói lâu ngày này cũng đã chống người bò dậy.

Chỉ có điều, tuy hình thể nhỏ nhắn, nhưng tốc độ của hắn lại vô cùng nhanh. Ngay khi Miên Dương còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh của hắn cũng đã chớp nhoáng xuất hiện ở trước mặt, trực tiếp nhào lên người y.

"Này!" Lưng bị đập mạnh xuống đất, theo bản năng, Miên Dương liền thấp giọng kinh hô một tiếng.

Ngay sau đó, đập vào mắt y liền đã là một cái miệng nhỏ mở to, với từng chiếc răng sắc bén, nhọn hoắc tựa như răng cá mập, bóng loáng đến mức có thể nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình ở bên trong.

"Grừ!!!"

Nam hài giơ cao hai móng vuốt, dùng sức đè lên người y, bày ra tư thế như dã thú bị chọc giận, chuẩn bị cấu xé con mồi. Không thể không nói, chỉ riêng bộ hàm đó cùng với mười móng tay sắc nhọn như dao kia, cũng đã đầy đủ dọa người.

Chỉ tiếc, cố tình, tiểu quỷ này lại mọc ra một khuôn mặt...

Nói thế nào nhỉ?

Siêu cấp...đáng yêu!

Tuy rằng vẫn rất gầy, nhưng ánh mắt lại rất to, đặc biệt là tròng đen, tuy rằng vẫn ẩn chứa sự phờ phạc và bạo ngược đặc trưng của lệ quỷ, nhưng vẫn mang đến cảm giác ngây thơ, ngốc manh.

Nhất là khi phối hợp với bảng thông tin màu trắng trong suốt, treo lơ lửng trước mặt này, cũng đã có thể khiến người ta khẳng định được một việc...

Tiểu quỷ này là một con "hổ giấy", thuần túy đang phô trương thanh thế!

[ Quỷ Chết Đói - Cấp bậc: D cấp ( bạch y lệ quỷ.]

Như đã nói từ trước, bạch y lệ quỷ chính là loại quỷ quái vừa ngưng tụ được thực thể, dùng sợ hãi của nhân loại làm thức ăn, có một chút thủ đoạn linh dị, mạnh mẽ hơn tàn hồn, nhưng lại không đủ năng lực để làm bị thương con người.

Cũng chẳng trách, với hàm răng sắc nhọn đó, cắn mạnh lên vai y lại chỉ để lại một vệt nước miếng, ngay cả y phục đều không thủng, càng đừng nói đến trầy da.

Mắt to trừng mắt nhỏ, có lẽ cũng nhìn ra được Miên Dương không sợ mình, ánh mắt có chút hốt hoảng, tiểu quỷ đã lần nữa trợn to mắt, bày ra biểu cảm mà chính mình cho rằng là đáng sợ nhất, hướng về phía Miên Dương gào thét thị uy.

Chỉ có điều, không biết có phải là do có phần luống cuống hay không, một tiếng gầm 'dữ tợn' này của hắn khi ra khỏi miệng lại đột ngột biến thành một tiếng...

"Ngao!"

"?????"

Bầu không khí lâm vào trì trệ, nhìn xem vẻ mặt ngơ ngác của Miên Dương, có lẽ là cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nam hài liền xụ mặt, chỉ có thể vô năng cuồng nộ, lần nữa cắn chặt động mạch của y.

Không hề thấy đau, nhưng cảm giác ngứa ngáy thì lại rất rõ.

Khá là nhột...

"Ha...ha ha...đừng cắn...tiểu đệ đệ...mau nhả ra đi...ha ha...đừng gặm nữa..."

Ở bên trong ba lô, lắng nghe tiếng cười giòn giã như chuông reo của Miên Dương, thần sắc khuôn mặt của vị tân lang trên tấm ảnh cũng đã chậm rãi trở nên âm u.

Từng tia huyết khí bắt đầu rò rỉ ra khỏi ba lô, phảng phất một giây sau sẽ đem tên 'dã nam hài' to gan lớn mật dám nhúng chàm thê tử nhà mình kia băm thành ngàn mảnh.

Chỉ có điều, còn chưa để An Vũ Hiên động thủ, lúc này, Miên Dương cũng đã kịp thời đem nam hài đẩy ra khỏi người. Không kịp nhìn xem bộ giá y xinh đẹp đã dính đầy bùn của mình, y đã vội vã bò dậy, nhìn về phía bầu trời phía sau.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Miên Dương liền bị dọa đến hai chân nhũn ra.

Bởi vì chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa y và đoàn bóng đen kia cũng đã gần đến mức không cần dùng âm đồng, đều có thể nhìn thấy được vô cùng rõ ràng.

Thuận tay xoa xoa đầu của tiểu nam hài, Miên Dương một bên khuyên giải, một bên lại nhặt lấy chút đồ vật linh tinh rơi vãi khỏi ba lô, nhét trở về:"Tiểu đệ đệ, không có thời gian chơi với đệ nữa, ta phải đi rồi..."

Mặc dù hành động của Miên Dương chỉ là thuận tay, nhưng dư ôn từ lòng bàn tay y truyền đến, vẫn còn vương lại trên mái tóc của tiểu quỷ này, khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút.

Loại ấm áp này, là thứ mà đã rất lâu rất lâu rồi, hắn chưa từng được cảm nhận qua.

Rất thoải mái, cũng rất dễ khiến người ta mê luyến...

Nhìn xem bóng lưng dính đầy bùn đất đang loay hoay đỡ xe đạp dậy, có thể nói là chật vật bất kham, nhưng vẫn tỏa ra một loại năng lượng...rất quật cường, rất tự tin, lại tràn ngập sức sống kia của y.

Chần chừ một chút, nam hài liền cất bước, chậm rãi đi theo y.

**Gmail bị khóa mấy ngày làm ta suýt đứng tim luôn rồi. Tưởng rằng mất acc luôn rồi chứ, huhu, không đăng chương được mấy ngày rồi.