Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 11: Chọn váy



“ D... ” còn chưa để Huỳnh Hứa Giai nói xong điện thoại cũng đã tắt, cô chỉ cố thể nở nụ cười chua xót nói chữ cuối mà lúc nãy mình nói dở “ Dạ “

Huỳnh Hứa Giai vội đi đến phòng thay đồ thay bộ đồng phục trên người ra, xách theo hành lí chạy vội ra ngoài chuẩn bị bắt taxi. Đột nhiên phát hiện ra mình không còn tiền. Hôm nay mới là buổi làm việc đầu tiên, phải đợi hơn một tháng nữa mới được phát lương.

Suy nghĩ đi, suy nghĩ lại cô chỉ có thể quay lại mượn Ôn Điềm chút ít, tuy mới quen mà đã nói đến chuyện tiền nong khiến cô hơi ngại nhưng cô bây giờ đang rất gấp. Mới đầu còn định mượn Thái Hàn nhưng khi hỏi một vài người thấy họ nói cậu đã về rồi.

Huỳnh Hứa Giai đi xuống, vừa mới bước vào cổng biệt thự nhà họ Huỳnh được mấy bước đã thấy đèn bên trong được bật sáng trưng hơn hẳn mọi khi.

Vẫn là bà vú lúc trước, đang đứng đợi ở cổng giục cô:

- Tiểu thư mau vào đi, ông chủ đợi cô đã lâu rồi.

Cô biết mình đến muộn lên vội chạy vào, tóc tai cũng lộn xộn không kịp chỉnh sửa.

- “ Ba con đến muộn “.

Lệ Phó Thành dáng ngồi bá đạo nghe thấy giọng nói, mặt quay sang nhìn Huỳnh Hứa Giai đang ở phía cửa. Nhìn thoáng qua nét mặt hơi bực bội, có lẽ vì đã chờ lâu.

Anh không nói gì trở về tư thế ban đầu. Huỳnh Trương Văn nhìn thấy cô, nét mặt tức giận nói:

- Mày đã lang thang ở đâu suốt 7 ngày qua, chuyện quan trọng như này còn đến muộn. Có biết chủ tịch Lệ đã đợi lâu lắm rồi không.

Huỳnh Hứa Giai bình tĩnh bước vào, cô không biết vì sao ở bản thân mình lại có sự tự tin như vậy. Có thể là vì thấy anh ở đây nên đang ỷ lại vào anh, ba cô còn phải nể anh mấy phần mà. Nghĩ đến đây thật nực cười, còn chưa biết mình là gì trong lòng anh mà đã có sự ỷ lại như vậy.

- Con có việc cần làm thôi.

Huỳnh Hứa Giai tiến tới ngồi cạnh bên anh, nhìn hơn chục bộ váy cưới đính kim cương lấp lánh sáng chói, đoán chừng cũng phải mất mấy tỷ.

Cô thấy giá cả đắt như thế, tự nhiên lại không muốn mặc mấy bộ cầu kì như vậy. Tuy đám cưới là việc quan trọng của đời người nhưng Huỳnh Hứa Giai biết để kiếm được số tiền không phải là dễ.

- Phó Thành, em nghĩ chúng ta nên chọn mấy bộ đơn giản là được.

- “ Cô chỉ việc chọn bừa một bộ không được sao, hay là còn đủ sang trọng để phù hợp với người như cô “. Anh chẳng mảy may suy nghĩ đến câu nói của cô, chỉ buộc miệng nói theo cảm nghĩ của mình.

Lệ Phó Thành coi Huỳnh Hứa Giai là kẻ đào mỏ sao, nghĩ cô tham lam vật chất đến vậy?.

- “ Nếu vậy thì chọn bộ ở giữa đi “. Huỳnh Hứa Giai tuỳ ý chọn một bộ, nhìn cái nào cũng đẹp nên chọn cũng như nhau thôi.

Không thấy tiếng đáp lại, cô quay nhìn xung quanh. Bọn họ vẫn ngồi đấy nhưng không ai chịu trả lời câu nói vừa rồi, cũng chẳng nói xem nó có hợp với Huỳnh Hứa Giai không.

Không hiểu sao Huỳnh Hứa Giai lại nghĩ đến một bộ phim truyền hình mà mình từng xem. Nếu như đây là một bộ phim đó chắc chắn họ sẽ nói đủ điều, chuẩn bị thật kĩ lưỡng để cô gái ấy có thể hạnh phúc nhất. Giá như có mẹ cô ở đây thì tốt rồi.

“ Ọc “.

Tiếng kêu nhẹ phát ra khiến người bên cạnh quay sang nhìn, Huỳnh Hứa Giai xấu hổ ôm chặt lấy bụng mình. Cả ngày hôm nay vất vả làm việc cô chỉ ăn tạm cái bánh mì. Thấy anh vẫn đang nhìn mình chau mày, miệng cô hơi ấp úng nói:

- Xin lỗi, em hơi đói.

Noãn Noãn ngồi ở đó cùng với Diệp Lộ, tuy vẻ mặt vẫn giữ sự tươi cười miễn cưỡng nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi liền đứng dậy. Nhìn những thứ này chỉ khiến trong lòng cô ta gợn lên sự đố kị, sự hận thù Huỳnh Hứa Giai lại càng nhiều.

Đến khoảng 10 giờ tối, Lệ Phó Thành mới lái xe trở về. Trước khi đi anh còn không quên dặn Huỳnh Trương Văn chuẩn bị cho thật kĩ, cô cũng đi theo tiễn anh thỉnh thoảng còn khẽ ngước nhìn Lệ Phó Thành. Sống mũi cao thẳng tắp, dưới ánh trăng dịu mát bóng lưng anh càng toả thêm khí lạnh lẽo.

Nhìn về phía cổ, lúc này cô mới để ý gân của anh đã nổi hết lên. Bàn tay cũng nắm chặt lại, có vẻ như vẫn đang kiềm chế. Huỳnh Hứa Giai từ nãy đến giờ độc thoại một mình cũng biết đường không nói nữa, chắc là Lệ Phó Thành đang cảm thấy phiền phức rồi.

Anh trước giờ vốn ít nói, từ những năm học cấp 3 đã vậy rồi. Hôm nay là do cô quá vui dẫn đến nói nhiều chút.

Ấy vậy mà đêm đó cô háo hức đến nỗi không thể ngủ được, thói quen này vẫn giữ từ lúc còn nhỏ đến bây giờ. Còn nhớ ngày xưa khi lần đầu nghe được Huỳnh Trương Văn cho cô đi học, tâm trạng của cô cũng vui như này. Đêm ấy cũng như đêm nay.

Bao nhiêu ấm ức trong mấy năm qua cũng tiêu tan, Huỳnh Hứa Giai không khỏi thầm nghĩ về tương lai sáng rực phía trước, cô chắc chắn sẽ sinh cho anh đàn con. Dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, còn rất nhiều điều nữa mà trong đêm hôm ấy cô đã tính toán hết.