Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 17: Chiếm hữu



Dứt lời, Lệ Phó Thành cũng luồn tay vào xé chiếc váy trên người rơi xuống. Tham lam luồn lưỡi vào khoang miệng mà hút hết mật ngọt, anh ngang nhiên như rút đi không khí của cô, trong đó chỉ có sự tra tấn không một chút yêu thương.

Lệ Phó Thành đột nhiên dừng lại, đưa ánh mắt trêu đùa nhìn xuống toàn thân nhếch nhác của Huỳnh Hứa Giai đang không một mảnh vải che thân.

Cô đỏ mặt không dám ngước nhìn anh, trong miệng vẫn còn mùi cồn của rượu khiến đầu óc còn trống rỗng mà mơ màng.

Đột nhiên Lệ Phó Thành cởi bỏ chiếc khăn ở hông xuống, làm lộ ra vật to lớn đã sẫm lại. Không màng dạo đầu mà tiến sâu vào trong cô.

Huỳnh Hứa Giai nhất thời chịu sự đau đớn khẽ “ ưm “ một tiếng. Khoé mắt đỏ hoe đã đẫm nước mắt từ bao giờ, năn nỉ cầu xin Lệ Phó Thành.

- Ưm em.... đau, mau...rút ra đi mà.

Toàn thân Huỳnh Hứa Giai đã hoảng loạn đến run rẩy, muốn đẩy cũng không được. Những kí ức đêm hôm đó ùa về khiến cô thêm hoảng sợ.

Cô khóc lóc cầu xin nhưng anh vẫn không dừng lại, như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Rõ ràng là lúc trước anh nói sẽ không động vào cô sao, bây giờ lại...

Bờ môi Lệ Phó Thành mân mê quyến luyến không rời, từng vết cắn đều hiện rõ lên thân thể gầy trắng nõn. Bên dưới vẫn không ngừng ra vào kịch liệt, để lại từng cái đau rát khó chịu.

- Dừng... lại.. không... phải anh yêu... Tiểu Du Du hay sao.

- Nhưng cô mới là vợ tôi, cô còn nợ tôi. Tôi nghĩ nếu cứ trả thù cô như vậy thì dễ dàng quá rồi. Chuyện giữa hai chúng ta đừng nhắc đến cô ấy.

Huỳnh Hứa Giai bấu chặt lấy vai anh, môi cũng bị cắn đến bật cả máu.

- Đau quá.

Cửa phòng vẫn còn chưa đóng, tiếng vang có thể xuống tận dưới nhà. Tuy ở đây không có ai nhưng Huỳnh Hứa Giai vẫn rất lo sợ nếu Tiểu Du Du hay giúp việc đến đột ngột, không phải cảnh tượng này sẽ rất xấu hổ sao.

- Mau... đóng cửa vào đi... mà.

Lệ Phó Thành nở nụ cười xấu xa, nhún vai:

- Cô không muốn mọi người chứng kiến cảnh tượng này sao.

Huỳnh Hứa Giai lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi:

- Không.

Cảnh tượng này đã khiến cô nhục nhã lắm rồi, không biết bây giờ mà còn có người đến nữa sẽ thế nào chứ.

Lệ Phó Thành được nơi mềm mại bao bọc siết chặt hơi nhíu mày, không để ý đến câu nói của cô:

- Mau thả lỏng nếu không muốn tôi chơi đến thân tàn ma dại.

Huỳnh Hứa Giai hoảng sợ làm theo, bây giờ mà còn chọc tức anh chỉ sợ sẽ giống như lời anh nói.

Lệ Phó Thành thừa nhận, cảm giác bên trong cô mang lại rất thoải mái. Miệng thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu. Từng cái luân động đều rất khó khăn.

Huỳnh Hứa Giai không khóc lóc nữa, nước mắt chỉ giàn giụa vô hồn. Thân thể cô bây giờ đã rất mệt rồi, trước sự điên cuồng của anh không còn có sức kháng cự nữa. Miệng cũng cắn chặt để không phát ra mấy âm thanh chói tai.

Phải đến mấy tiếng sau khi thoả mãn rồi Lệ Phó Thành mới buông Huỳnh Hứa Giai ra, trên mặt bàn lẫn dưới sàn còn có chất nhầy nhụa trộn lẫn ít máu. Anh phát hiện đây là lần đầu của cô nhưng không quan tâm đến phòng tắm rửa sạch thân thể.

Huỳnh Hứa Giai đã kiệt sức ngồi bệt xuống đất, tất cả cuối cùng cũng kết thúc. Khuôn mặt cô tái nhợt như muốn ngất đi ngay lúc này, nhưng vẫn cô gắng đến bên giường lấy chăn che đi toàn thân dính đầy mồ hôi đang không mặc gì.

“ Lệ Phó Thành giá như anh chỉ cần ôm em một chút thôi, em sẽ không đau lòng thế này. Nhưng đời này nào có hai từ giá như chứ “.

Sau khi Lệ Phó Thành tắm xong, trên người chỉ khoác chiếc khăn tắm ra. Đến bên giường khẽ liếc Huỳnh Hứa Giai đang ngủ say rồi rời đi.

Đến sáng hôm sau cả người cô ê ẩm, đến đi lại cũng trở nên khó khăn. Lệ Phó Thành cũng thật là... Không biết tiết chế một chút sao.

Huỳnh Hứa Giai vừa mới bước xuống giường đã bắt gặp anh đang ngồi ở bàn, tư thế nho nhã đọc sách.

- “ Mau uống thuốc loại thuốc này vào, tôi không muốn cô mang thai con của tôi “ Lệ Phó Thành đưa cho cô một vỉ thuốc.

Huỳnh Hứa Giai trên người quấn chiếc chăn đi đến, phải chống đỡ mãi cô mới bước được mấy bước. Đợi sau khi rời khỏi phòng anh cô mới bật khóc, đóng chặt cửa phòng mình lại giải toả hết cảm xúc.

Trong lòng của cô bây giờ cảm thấy thật lạnh lẽo, bao chua xót ngậm ngùi. Mái tóc dài mà cô hay buộc vổng lên phải xoã hết xuống để che đi những dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.

Hôm nay, Huỳnh Hứa Giai đã xin nghỉ một buổi để nghỉ ngơi. Vừa nằm xuống giường đã có tiếng gõ cửa vang lên:

- Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn mau xuống ăn sáng để còn uống thuốc.

- Tôi biết rồi.

Cô mệt mỏi mở tủ chọn lấy bộ váy dài cao cổ mặc lên sau đó mới mệt mỏi bước xuống lầu.

Vừa mới đi xuống đã bắt gặp Lệ Phó Thành đang dùng cơm, bên cạnh còn có Tiểu Du Du. Thấy cô đi đến anh cũng chỉ liếc mắt một cái rồi dùng bữa.

- Chai nước đó là thế nào.

- “ Anh nghi ngờ em đang hãm hại anh “. Huỳnh Hứa Giai lên tiếng.

- Trong đây còn có ai nữa sao?