Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 33: Trêu chọc



- Mình đang ở thiên đường sao? Nhưng sao trên thiên đường lại có Lệ Phó Thành chứ.

Lệ Phó Thành gối tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn cô. Giọng nói lãnh đạm lại có chút đe doạ.

- Cô đang ở địa ngục đấy. Xem tôi có giống với Diêm Vương muốn đoạt mạng cô không.

Huỳnh Hứa Giai lúc này mới tỉnh táo hẳn, mở choàng mắt ra. Ý thức được mình đang nói mấy điều linh tinh liền dừng lại.

Cô vội gạt phăng bàn tay của anh đang đặt trên người mình ra rồi đứng dậy.

- Anh... Sao anh lại ngủ ở đây vậy.

- Tôi là chồng cô, ngủ với vợ mình cũng không được sao. Điều lí này bị cấm kị từ bao giờ vậy.

Huỳnh Hứa Giai thấy anh nói có lí như vậy nhất thời không biết nên nói thế nào nữa. Nhưng mà tự nhiên lại tỏ ra thân mật như vậy cô thấy không quen. Con người này tính tình lúc nóng lúc lạnh khiến cô không biết đâu mà lần.

Cô đưa tay sờ chiếc bụng đang kêu, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đây đâu phải là chất liệu vải cô mặc hôm qua đâu, cúi xuống nhìn thì bàng hoàng.... Là chiếc váy có ren hồng mà... mà còn... không mặc nội y bên trong nữa.

Huỳnh Hứa Giai đỏ mặt ôm thân thể mình hét lên.

- Anh... Anh thay quần áo cho em sao.

Lệ Phó Thành vẫn nằm thản nhiên ở giường, cười híp mắt gian xảo nhìn cô.

- Ngoài tôi ra còn ai dám thay cho cô sao, đã nhìn mấy lần rồi còn ngại cái gì nữa. Chỗ cần sờ cũng đã sờ.

Sao anh có thể nói mấy câu này trơn tru như vậy chứ khiến Huỳnh Hứa Giai xấu hổ muốn độn thổ.

- Nếu đã dậy rồi mau đi thử đồ đi, tối nay còn cùng tôi đi dự tiệc nữa.

Lệ Phó Thành đưa cô đến tủ quần áo, kéo ra. Bên trong phong cách gì cũng có, đồ còn mới tinh. Nó ở trong phòng cô nhưng cô đâu mua chúng, rõ ràng hôm qua còn chưa thấy xuất hiện. Chẳng lẽ Lệ Phó Thành đã sớm cho người nhét vào từ lúc sáng.

Huỳnh Hứa Giai còn đang thất thần Lệ Phó Thành lại kéo tường kép của ngăn kéo, lộ ra những bộ nội y cũng được sắp xếp gọn gàng.

Anh đưa tay ra dấu mời, ý bảo Huỳnh Hứa Giai cứ chọn bừa một bộ cho tối nay.

Cô đưa tay lật qua mấy bộ, cả quần áo lẫn nội y đều vô cùng phù hợp với số đo của mình.

- Sao anh biết số đo của em vậy.

Anh híp mắt, đút tay vào túi quần âu. Cả người dựa vào tường.

- Bàn tay tôi đo suốt ngày rồi cũng dần thân thuộc thôi.

Huỳnh Hứa Giai nghe vậy tức tối cãi lại:

- Vô sỉ. Gì mà đo suốt ngày chứ?

Lệ Phó Thành khoé môi nhếch lên, định châm chọc cô thêm vài câu, nhưng lúc này điện thoại trong túi vang lên.

“ Lệ Phó Thành không phải anh nói muốn gặp em sao. Vậy bây giờ chúng ta gặp nhau đi “.

- Em đang ở đâu?

“ Văn phòng công ty anh “

- Được. Đợi anh đến.

Lệ Phó Thành cúp điện thoại, cúi mặt nhìn cô:

- Hôm nay cho cô nghỉ một buổi, ở nhà mà sửa soạn đi.

Cô vẫn còn mải chăm chú nghe anh nói chuyện điện thoại mà quên mất mình phải đáp lại câu nói của anh, chỉ vội vàng gật đầu.

Tại công ty của tập đoàn Lệ Thị - trong văn phòng của Lệ Phó Thành.

Anh vừa mới đến đã thấy Tiểu Du Du ngồi đấy, nhìn thoáng qua đang đăm chiêu suy nghĩ gì đấy lại có vẻ lo lắng.

- “ Anh đến rồi sao “. Cô ta mỉm cười đứng dậy.

Anh lướt qua người Tiểu Du Du, ngồi xuống vị trí dành cho chủ tịch kia.

- Em biết anh muốn nói với em chuyện gì chứ?

- Em đâu phải là thần thánh, đâu biết đọc tâm thuật cũng không dự đoán trước tương lai. Được cop𝗒 tại -- trù mtru𝗒ện.V𝘕 --

Lệ Phó Thành khẽ nhếch một bên mày, hai tay đan vào nhau chống cằm.

- Anh rất ghét những kẻ nói dối, em quen anh lâu như vậy ít ra phải biết rồi chứ. Mau nói đi, chuyện của Huỳnh Hứa Giai là thế nào.

Tiểu Du Du sống chết không chịu thừa nhận:

- Sao? Cô ấy làm sao. Em không hiểu anh đang nói gì.

Lệ Phó Thành im lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta. Tiểu Du Du cuối cùng không chịu nổi sức ép như vậy mới buộc miệng nói ra.

- Đúng, là do em đã sai người muốn đưa cô ta ra xa anh. Em thừa nhận mọi chuyện nhưng còn anh thì sao chứ? Anh thay đổi rồi.

Cô ta nói đến đây nước mắt rơi xuống, vẻ mặt bày ra tủi thân nói tiếp:

- Người vốn nên đi dự tiệc với anh là em, không phải năm nào chúng ta cũng đi cùng nhau sao. Anh vì cô ta mà nhìn em như vậy, vì cô ta mà trách cứ em. Lệ Phó Thành, anh đừng quên cô ta chính là hung thủ muốn giết chết mẹ anh.

Lệ Phó Thành tay nắm thành quyền, đôi mắt lập tức đục ngầu. Trên trán, gân xanh cũng nổi lên.

- Tiểu Du Du, mọi chuyện anh đều có kế hoạch. Tốt nhất em nên ngồi yên đi, anh yêu chiều em không phải là để em gây loạn.

- Yêu chiều? Ngoài việc cho em tiền? Thứ em muốn là cái khác cơ.

- Em muốn gì? Ngủ với anh sao? Em vốn không phải là người như vậy. Tiểu Du Du, người thay đổi mới là em.

Cô ta biết mình lỡ lời vội ngồi bệt xuống đất, khóc lớn.

- Lệ Phó Thành. Không phải như vậy đâu, em không có ý như vậy. Em biết anh vẫn còn yêu em mà, em cũng rất yêu anh. Chuyện lần này là em sai rồi, do em không suy nghĩ thấu đáo.