Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 41: Đi cùng đi



- “ Hoá ra hôm nay anh đã bận rồi, vậy anh mau đi trước đi. Em sẽ đi sau “.

Huỳnh Hứa Giai khuôn mặt thất vọng định quay vào.

- “ Đi cùng tôi đi, dù gì vẫn còn chỗ trống “. Lệ Phó Thành nắm lấy cổ tay cô kéo đến chỗ Tiểu Du Du.

Cô ta tuy lúc nãy nói muốn cô đi cùng nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là giả vờ, lại càng không ngờ Lệ Phó Thành sẽ đồng ý. Bất giác, cánh tay siết chặt lại.

- “ Vậy mau đi thôi “. Tiểu Du Du ngồi ở ghế phụ cạnh Lệ Phó Thành để Huỳnh Hứa Giai ngồi đằng sau.

- “ Khu vui chơi đó liệu sẽ tiện đường với cô ấy chứ “. Tiểu Du Du cố tình nói lớn tiếng cho cô nghe thấy, ý định muốn đuổi khéo.

“ Gì vậy? Hai người họ định đi chơi sao “ Cô nhìn lên chiếc kính chiếu hậu thấy anh cũng đang nhìn mình, Lệ Phó Thành sợ bị phát hiện liền đảo mắt.

- Không tiện. Vậy thì cho cô ta đi cùng đi.

- “ Còn không biết cô ấy có đồng ý hay không mà, chúng ta phải hỏi ý kiến trước đã “ Tiểu Du Du nghĩ dến chuyện sẽ có một cái bóng đi theo cản trở cô ta tức khắc lên tiếng.

- Không phải nói rằng sẽ cho cô ta đi cùng rồi sao?

- “ Vậy thì tôi sẽ đi cùng vậy “. Ai bảo anh là chủ của khách sạn cô đang làm cơ chứ, lại nhìn mặt của anh đáng sợ như vậy tốt nhất không nên chọc vào.

Chiếc xe dừng lại ở chốn nhộn nhịp đông người, bên lề đường bày biện đầy đủ quán hàng.

Ánh mắt cô bỗng chốc sáng rực lên, cái lạnh cũng không ngăn cản nổi nụ cười rực rỡ.

- Đẹp quá.

- “ Cô chưa từng được đi đến đây sao? “ Trong ánh mắt Tiểu Du Du hiện lên rõ ý khinh thường “ Đúng là quê mùa “.

Huỳnh Hứa Giai mặc kệ cô ta, cô muốn chạy đến một cửa hàng mua đồ lại bị anh kéo lại.

- Cấm chạy lung tung, cô mà lạc đường tôi sẽ không tìm cô giống như lúc trước nữa đâu.

Chuyện này có từ khi nào vậy, sao Lệ Phó Thành lại không kể lại với cô ta. Bây giờ anh càng ngày càng có nhiều bí mật khiến cô ta không thể nắm được kế hoạch của mình rồi.

Tiểu Du Du nhất định phải sớm trừ khử được Huỳnh Hứa Giai mới được nếu không cô ta sẽ không thể có được tất cả.

- Lệ Phó Thành. Anh mua giúp em cây kẹo đường bên kia được chứ, em ở đây đợi anh.

Đến khi Lệ Phó Thành rời đi Tiểu Du Du mới lộ bản chất thật sự, đôi mắt chứa sự ghen ghét nhìn Huỳnh Hứa Giai.

- Cô bớt bám theo anh ấy đi.

- “ Xin lỗi nhưng tôi là vợ của anh ấy danh chính ngôn thuận, một người vợ ở với chồng của mình thì có gì là sai. Mà người bám là ai chẳng lẽ cô không nhận ra, là đỉa hút máu sao? “.

Huỳnh Hứa Giai không kiêng dè, càng không sợ cô ta sẽ nói lại cho Lệ Phó Thành biết. Dù sao thì bây giờ cô đã biết rõ bộ mặt của cô ta rồi, không phải dạng tốt lành gì.

- Tâm cơ? Ngoài mặt thì ngoan hiền bên trong lại đang âm mưu.

- Vậy thì tôi không bằng cô Du đây rồi, tự làm mình bị thương rồi đổ lỗi cho tôi để lấy lòng thương từ người khác. Cô không thấy bản thân mình thật thảm hại hay sao.

- Cô... Cô bớt cái miệng lại đi.

Tiểu Du Du giơ tay lên muốn tát cô nhưng bị cô chặn lại, nếu như sức lực của đàn ông cô có thể không đấu lại được nhưng phụ nữ chắc chắn cô cũng phải ngang tầm do đã phải chịu khổ từ khi còn nhỏ nên có thể lực tốt hơn. Huỳnh Hứa Giai đối với cô ta chỉ có hai điều là nhường và không nhường,

- Thẹn quá hoá giận sao. Nếu còn giở thói hống hách nữa thì tôi sẽ tát cô chết trước ". Huỳnh Hứa Giai lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, cô ngước mắt nhìn Lệ Phó Thành đang lại gần.

Tiểu Du Du lại bắt đầu giở trò, giật lấy cánh tay cô ra giả vờ ngã xuống nhưng chiêu này sao còn hữu dụng với cô ta được.

Huỳnh Hứa Giai dùng sức nắm lấy cổ tay cô ta kéo lại, bản thân mình thì mất thăng bằng ngã huỵch xuống một cái.

- “ Cô.. Sao cô lại đẩy tôi “. Huỳnh Hứa Giai đôi mắt kinh ngạc nhìn cô ta.

- “ Hai người đang làm cái gì vậy “ Lệ Phó Thành trên tay cầm cây kẹo đường chau mày khó chịu đi đến chất vấn.

- “ Em không có đẩy Huỳnh Hứa Giai “. Tiểu Du Du vội vàng thanh minh.

Không phải cô ta muốn chơi như vậy sao, vậy được, cô sẽ chơi lại như vậy.

- Chẳng lẽ tôi tự ngã.

- Thì không phải như vậy sao.

Huỳnh Hứa Giai đứng lên phủi đất cát dính trên áo, do cô đã tính toán trước nên sẽ không để lại vết trầy xước gì. Vừa nãy chỉ là trêu đùa cô ta một chút, xem ra hiệu quả cũng không tệ.

Cô đến lấy hai cây kẹo đường mà Lệ Phó Thành đang cầm, một cây của mình còn một cây đưa trước mặt cô ta.

- Những gì cô làm được thì tôi cũng làm được chỉ là tôi không muốn dùng những thủ đoạn thấp hèn này. Tiểu Du Du ngày tàn của cô sắp đến rồi, bây giờ nhân lúc còn yên bình cứ cười cho vui vẻ đi.

- Cô có ý gì.

- “ Lệ Phó Thành, khăn choàng cổ kia thật đẹp. Chúng ta mau ghé qua đó đi “. Huỳnh Hứa Giai trực tiếp phớt lờ cô ta.

“ Tuỳ cô “ anh nhàn nhạt trả lời, trong đôi mắt lại ẩn chứa sự cưng chiều.

“ Huỳnh Hứa Giai, cô ta nói vậy là có ý gì “. Tiểu Du Du đứng một chỗ thầm nghĩ.