Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 45: Đã có một Từ Hạo Sênh thích Ôn Điềm nhiều như vậy



Tầm 1 tháng sau Huỳnh Hứa Giai mới tỉnh lại, chuyện công ty của Lệ Phó Thành cũng được giải quyết êm xuôi.

Cô tỉnh lại, cứ ngỡ như mình vừa mơ một giấc mơ hoang tàn nhưng sự đau đớn trên cơ thể cho cô biết tất cả đều là sự thật.

Huỳnh Hứa Giai ngồi dậy phát hiện chân mình lại không nhúc nhích được, bàn tay chỉ có thể khó khăn nâng cơ thể nặng nề tựa vào đầu giường.

Cô nghĩ chân mình bị tê sau khoảng thời gian dài hôn mê, nên nhoài xuống muốn luyện tập. Kết quả cô lại ngã nhào xuống nền đất. Trừ chân ra tất cả chỗ khác đều cảm thấy đau.

Lệ Phó Thành chạy vào đỡ cô, liền bị cô hất ra.

- Tôi không muốn nhìn thấy anh.

- “ Dù ghét tôi thế nào cũng đừng để bản thân mình đau chứ “. Đáy mắt anh toát lên tia lo lắng lẫn đau lòng.

Đây đâu phải Lệ Phó Thành mà cô quen, người cô quen là người luôn lạnh lùng tàn bạo cơ mà. Huỳnh Hứa Giai nghi ngờ nhìn, ngoại trừ vẻ ngoài xuề xoà hơn lúc trước thì không có gì thay đổi cả.

- Sao vậy, thấy tôi đẹp trai quá nên nhìn sao.

Huỳnh Hứa Giai khẽ lườm một cái mà Lệ Phó Thành lại cười, hôm nay anh có vấn đề về đầu óc sao.

Anh ôm cô, đặt cô ngồi dựa vào đầu giường bệnh, tay kia thành thạo mở hộp cháo nóng hổi.

- Bác sĩ nói em còn yếu nên phải ăn mấy món thanh đạm.

Huỳnh Hứa Giai vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng.

- Chân của tôi là làm sao vậy?

Bàn tay Lệ Phó Thành bỗng chốc khựng lại, nhưng vẫn cố mỉm cười nói:

- Mùa đông trời lạnh, chiếc khăn em tặng thật ấm áp.

Cô biết anh là đang lảng tránh, cũng như đã dự đoán được trước. Bình tĩnh hỏi lại:

- Tôi hỏi chân của tôi là làm sao vậy, nếu anh không nói tự tôi sẽ đi tìm bác sĩ.

Lệ Phó Thành bưng bát cháo đến thổi thổi cho nguội.

- “ Tôi không ăn “. Huỳnh Hứa Giai ngoảnh đầu tránh thìa cháo mà anh muốn đút cho mình.

- Mau ăn đi, nếu em ăn tôi sẽ nói cho em biết.

Cô cuối cùng cũng nuốt một miếng cho có. Lệ Phó Thành hài lòng cười.

- Chân của em cần phải tịnh dưỡng thêm, không phải do em hôn mê lâu quá sao.

- Lệ Phó Thành, chúng ta li hôn đi.

Huỳnh Hứa Giai không nhìn anh, hình như cô đã chán ghét anh rồi.

Cánh tay Lệ Phó Thành run run, bát cháo cũng rơi xuống.

- Em vừa tới tỉnh dậy, chắc chắn là vẫn còn mơ màng. Chuyện này nên suy nghĩ kĩ.

- Tôi đã nghĩ rất kĩ, là do trước đây tôi quá tự mãn với bản thân mình. Tôi sao có thể khiến một ác ma như anh yêu mình được. Chúng ta thật sự rất khác biệt, có rất nhiều những bất đồng, tôi vì tình yêu bị coi thường, bị nghi ngờ. Giải thoát là cách tốt nhất cho cả hai rồi.

- Tôi không muốn.

- Anh nên nghĩ những gì anh đã gây ra cho tôi, vì cứu anh mà đôi chân này cũng bị phế luôn.

Lệ Phó Thành tròn mắt kinh ngạc:

- Sao... Sao em biết. Rõ ràng tôi chưa từng nói với em.

Huỳnh Hứa Giai cười lạnh:

- Dựa vào đôi mắt anh tôi cũng đoán ra rồi.

Anh khẽ bật cười, trong đôi mắt lại hiện lên buồn bã. Nhìn khuôn mặt cô lạnh nhạt như vậy, trong lòng anh lập tức trở nên khó chịu.

Lệ Phó Thành cầm tay cô lên đặt trước lồng ngực mình, ánh mắt chân thành nhìn cô.

- Em xem, tim tôi đập nhanh như vậy. Hiện tại cứ ở bên em tim tôi lại đập rất nhanh, tôi sẽ cố gắng sửa sai. Cho nên xin em đừng rời bỏ tôi được không.

- Liên quan gì đến tôi.

Huỳnh Hứa Giai dứt khoát thu tay về, tâm trạng trở nên kích động. Cũng may Ôn Điềm tới giúp cô trấn tĩnh phần nào.

Là Lệ Phó Thành gọi cô ấy đến, anh sợ Huỳnh Hứa Giai tức giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Có Ôn Điềm bên cạnh anh cũng yên tâm hơn.

Huỳnh Hứa Giai được Ôn Điềm đẩy ra bên ngoài để hít thở khí trời, cô ngồi trên xe lăn cảm thấy bản thân mình bây giờ như một phế vật. Chẳng làm gì được cho đời, bây giờ lại thành ra như vậy.

Đôi mắt bỗng chốc ngập nước, cô cố hít một hơi sâu.

- Cậu và Từ Hạo Sênh sao rồi.

Huỳnh Hứa Giai nhìn chiếc xe đang đỗ ở cổng bệnh viện, đó chính là xe của anh ta.

- Bọn mình hẹn hò rồi.

Cô ngạc nhiên quay sang hỏi:

- Từ bao giờ vậy.

- Khoảng vài tuần trước, đó là một đêm mưa lớn.

Huỳnh Hứa Giai tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì vào đêm hôm đó kéo bọn họ lại gần như vậy.

- Anh ta đã nói gì với cậu sao.

- Đêm mưa tầm tã hôm ấy đã có một Từ Hạo Sênh không màng hết tất cả, chạy đến chỉ để nói với mình một câu sinh nhật vui vẻ, nói muốn năm nào cũng muốn được cùng mình đón sinh nhật. Một Từ Hạo Sênh chỉ có một tấm chân tình, trên tay còn cầm theo hộp bánh kem đã ướt sũng.

Cô nghe Ôn Điềm nói cũng thấy cảm động theo, đâu phải ai là công tử đào hoa đều là người xấu. Đã có một Từ Hạo Sênh thích Ôn Điềm nhiều như vậy. Cô ấy vốn là người tốt, người tốt thì sẽ có được những thứ xứng đáng.

Từ Hạo Sênh nổi tiếng thay người yêu như thay áo, mỗi ngày một cô. Bây giờ yêu Ôn Điềm nhiều đến thế, đâu phải ai muốn cũng có. Huỳnh Hứa Giai thấy vui cho bạn mình.

- Cậu chắn chắn sẽ hạnh phúc, mình tin là vậy.