Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 5: Gặp lại nhau



Huỳnh Hứa Giai cắn chặt môi chịu đựng, trong bữa cơm cô vẫn im lặng chọn cho mình một góc khuất.

Khi cô đứng dậy muốn rời đi đám người đó thấy vậy cũng không muốn dễ dàng cho cô qua, một người trong đám họ đưa chân ngáng đường khiến Huỳnh Hứa Giai bị vấp ngã sõng soài trên mặt đất.

Đầu cô cũng bị va vào cạnh ghế khiến máu tứa ra rồi chảy lênh láng xuống mặt.

Huỳnh Hứa Giai không để ý đến vết thương đó, tay vẫn chăm chú dọn lại khay cơm.

Cảm nhận không gian bỗng chốc yên lặng, vừa nãy còn có tiếng xì xào, bây giờ đã im ắng lạ thường. Cô vội ngẩng đầu lên, máu chảy xuống mi mắt khiến cô phải dụi đến mấy lần mới nhìn rõ.

“ Tại sao anh có thể xuất hiện ở nơi này được, chút nữa thì cô cũng quên mất anh nổi tiếng như vậy lại có quan hệ rộng. Mọi ngóc ngách của nhà giam này e là chỗ nào anh cũng có thể đi vào “.

Chưa để cô lên tiếng, người trước mặt đã nói:

- Sao, có phải cô thấy cuộc sống bây giờ rất chật vật và khổ sở không, đây đều là cái giá mà cô phải trả.

Huỳnh Hứa Giai bê khay cơm đứng dậy, lau sạch máu trên mặt. Vết thương còn mở miệng nên vừa lau xong lại chảy máu tiếp.

- Anh tới đây có chuyện gì sao, bác gái đã tỉnh chưa. Còn cô con gái của tài xế đó không sao chứ.

Lệ Phó Thành thở dài một hơi đầy mệt mỏi, thanh âm trầm khàn chất chứa sự chán chường:

- Cô nhắc tới họ như vậy không thấy tội lỗi với những gì mình gây ra sao.

- Có vẻ như anh vẫn không tin nhưng em không hề làm mấy chuyện xấu xa đó.

Lệ Phó Thành hừ lạnh, liếc con ngươi màu hổ phách.

- Nếu không làm gì sai, tại sao lại nhận tội.

- Còn không phải là vì anh từng nói hay sao, phải có em hoặc tài xế đó nhận tội. Anh ta còn có con nhỏ, em thì chẳng có ai quan tâm. Đó chính là lí do em nhận tội nhưng thực chất em và anh ta cũng chẳng làm gì sai, tại sao chỉ dựa vào mấy chứng cứ đó đã buộc tội bọn em.

- Bây giờ còn ra vẻ làm người tốt?

- Có nói anh cũng sẽ không tin em, anh mau về đi. Nơi đây không phù hợp với một người cao quý như anh.

Huỳnh Hứa Giai đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả ánh mắt đều đang dồn về phía mình.

- Tôi có rời hay không cũng không phải là quyền của cô.

Huỳnh Hứa Giai bây giờ không còn tâm trạng nói chuyện với anh, vết thương trên trán đã bắt đầu đau rát kinh khủng. Cô cố lắc nhẹ vài cái để trước mắt mình không bị mờ loà đi.

Đợi đến lúc Lệ Phó Thành rời đi, ở đây mới có thể trở về trạng thái ban đầu. Huỳnh Hứa Giai nhanh chóng rời khỏi chỗ đó để trở về phòng giam của mình.

Cô mệt mỏi nằm xuống nền đất lạnh lẽo, trước mắt dần tối đi rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đến khi phải có một xô nước lạnh dội xuống mới khiến Huỳnh Hứa Giai tỉnh lại. Cô bị sặc nước mà ho sặc sụa, ánh mắt nheo lại nhìn người đang đứng.

- Nếu nghỉ ngơi xong rồi còn không mau ngồi dậy làm việc, đừng có tỏ ra lười nhác.

- “ Không phải tôi đã xin quản ngục rồi sao “. Cô chau mày có chút tức giận nhìn bọn họ.

- Mày tưởng đây là ở nhà hả, trong cái tù này tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo lời của tao. Nếu không mày chỉ có con đường chết.

- “ Đừng gây sự vô cớ, cũng đừng có bắt nạt người khác. Cô nhìn những tù nhân khác đi, đều bị cô đánh thành mức thảm hại rồi “. Huỳnh Hứa Giai đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt của Thanh Khởi.

“ Chát “

Cô vừa dứt lời đã bị ngay cái tát từ cô ta giáng xuống, Huỳnh Hứa Giai mỉm cười nhẹ. Đây không biết đã là cái tát lần thứ bao nhiêu mà từ khi sinh ra đến giờ cô phải chịu rồi.

Chỉ trong ít phút sau quản ngục cũng đến, thấy có tranh chấp giữa hai người vội đi đến tách ra. Nếu Huỳnh Hứa Giai đoán không nhầm chắc chắn cô ta sẽ bị bỏ hai bữa đến đói lả.

Vẻ mặt bình tĩnh lúc nãy cũng trở về dáng vẻ buồn bã mà nó vốn có, vết máu trên trán cũng đã ngừng chảy.

Cô không nghỉ ngơi nữa, cả người ướt sũng bước ra ngoài. Ở trong đây Huỳnh Hứa Giai chỉ có duy nhất hai bộ quần áo, bộ quần áo kia phơi còn chưa khô nên chỉ có thể mặc tạm bộ này.

Dưới ánh nắng gay gắt, Huỳnh Hứa Giai chăm chỉ hoàn thành công việc cắt cỏ của mình. Áo bắt đầu khô nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô không thể nào tránh được cảm lạnh.

Quả thật, tối hôm đó cả người cô nóng rực, sốt mê man. Đến nửa đêm cổ họng trở nên khô khốc khiến Huỳnh Hứa Giai choảng tỉnh giấc, cô không ngủ nữa chỉ ngồi ở góc tường nhìn.

Đôi mắt vô hồn không kìm nổi sự đau thương mà ươn ướt, một đời người tại sao lại cho cô cái bất công này. Tại sao lại trao cho cô cái sự đen đủi, tạo hoá lại trêu ngươi cô như thế.

- “ Anh ta chắc là vẫn sống tốt “ Huỳnh Hứa Gia nghĩ đến người tài xế lúc trước, đôi mắt cũng nhắm lại mệt mỏi. Lọn tóc đen xoã xuống mặt che đi từng biểu cảm khó coi.

Thời gian cũng dần trôi, trong những năm này Huỳnh Hứa Giai sống không tốt đẹp gì. Trong tù không tránh khỏi những chuyện này nên có thương tích là điều dễ hiểu.