Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 23: Tự cho là thông minh, cắt đứt quan hệ



Lưu Tuyết Lam cũng nói: “Không phải chỉ là một nhà họ Tô không biết phép tắc thôi sao, dám ức hiếp con trai mẹ, thật không muốn sống nữa rồi. Lý Mộc Sinh, tôi không cần biết, ông mà không lấy lại công bằng cho con trai thì tôi sẽ làm.”

Vào lúc này, thư ký của Lý Mộc Sinh đi qua: “Tổng giám đốc Lý, thư ký của cậu cả nhà họ Lục đến rồi.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Lý Mộc Sinh thay đổi, nghĩ ngay đến việc Lý Văn bị đánh.

Chẳng lẽ lại chọc đến nhà họ Lục nữa à?

Lý Mộc Sinh có dự cảm không tốt, lập tức nói: “Ở đâu? Mau đưa tôi qua đó.”

“Ở đại sảnh.”

Lý Mộc Sinh vội vàng đi đến đại sảnh. Khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong đại sảnh bệnh viện, trong lòng ông ta cũng đã đoán được sơ sơ.

“Thư ký Ngải.”

Người này chính là thư ký của Lục Cận Phong, Emily.

Dù cho Lý Mộc Sinh có địa vị không nhỏ trong giới này, nhưng ở trước mặt Emily, ông ta vẫn có chút kính trọng.

Đương nhiên, sự kính trọng này là dành cho Lục Cận Phong.

Emily mặc đồ công sở, đi theo Lục Cận Phong lâu rồi, cách làm việc cũng hơi giống với Lục Cận Phong, ung dung nói: “Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Lục bảo tôi đến đây chuyển vài câu, lần này chỉ gãy hai xương sườn, nếu còn lần sau, có lẽ nhà họ Lý sẽ mất đi người kế tục đấy.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Lý Mộc Sinh trắng bệch, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất.

Nhà họ Lý là gia tộc lớn, có sự nghiệp lớn, nhưng ở trước mặt nhà họ Lục thì chẳng là gì.

Nhà họ Lục muốn phá huỷ nhà họ Lý là chuyện bất kỳ lúc nào cũng làm được.

Lý Mộc Sinh lập tức nói: “Thư ký Ngải, là do Lý Mộc Sinh tôi không biết dạy con, xin hãy chuyển lại lời cho Tổng giám đốc Lục rằng chắc chắn sẽ không có lần sau, xin Tổng giám đốc Lục hãy nương tay cho, hôm khác tôi sẽ tự mình đến cửa nhận lỗi.”

“Tổng giám đốc Lý đúng là người thông minh.” Emily cười lạnh: “Vậy Tổng giám đốc Lý có lẽ cũng biết phải nhận lỗi với ai rồi đấy.”

Lý Mộc Sinh ngây ra, lập tức hiểu ý: “Đã hiểu, ngày mai tôi sẽ tự mình đến nhà họ Tô nhận lỗi.”

“Cô Tô bị hoảng sợ, Tổng giám đốc Lý cũng biết phải làm gì rồi chứ.”

“Đã biết.”

Emily nói xong, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi.

Lý Mộc Sinh lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh.

Lưu Tuyết Lam thở hổn hển đi qua: “Sao ông còn ngồi ở đây? Mau lấy lại công bằng cho con trai đi. Con trai chúng ta bị gãy mất hai xương sườn, tôi phải khiến con khốn nhà họ Tô kia gãy hai chân. Còn người đàn ông đánh con trai tôi nữa, ông cũng phải tìm ra tên đó cho tôi, đánh gãy hai chân của tên đó.”

“Tìm cái gì mà tìm, người ta đã tìm đến chúng ta trước rồi.” Mặt Lý Mộc Sinh tỏ vẻ khổ não: “Xem con trai ngoan mà bà sinh ra kìa, không có việc gì tự nhiên đi chọc vào nhà họ Tô.”

“Lý Mộc Sinh, ông có ý gì? Bây giờ là con trai chúng ta bị đánh, nhà họ Tô làm sao? Nhà họ Tô có là cái gì chứ.” Lưu Tuyết Lam không vui, cứ nghĩ đến con trai cưng bị đánh, thì tức giận rống lên: “Con Tô Yên đó không phải là không được yêu thương sao, con trai tôi nhìn trúng nó là may mắn của nó rồi. Nhà họ Tô nhỏ bé như vậy, nhà họ Lý chúng ta còn không bỏ vào mắt đấy.”

“Nhà họ Tô không là gì, nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà họ Lục được.” Lý Mộc Sinh phiền não, cũng không còn kiên nhẫn, lạnh mặt nói: “Dạy dỗ con trai bà cho tốt đi, nếu không chúng ta phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhà họ Lý phải tuyệt tử tuyệt tôn đấy.”

“Nhà họ Lục?” Lưu Tuyết Lam không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Lục chứ?”

“Có lẽ Tô Yên đó đã lọt vào mắt của cậu cả nhà họ Lục rồi.” Lý Mộc Sinh cũng không ngốc, nghĩ đến trước sau Lý Văn bị đánh hai lần, người nhà họ Lục đều đến cảnh cáo, hơn nữa đều là vì Tô Yên, nên có gì mà không hiểu chứ.

Lưu Tuyết Lam vẫn chưa thông suốt: “Cậu cả nhà họ Lục sắp chết, Lục Cận Phong đó sao? Không phải thời gian trước nghe nói nhà họ Lục đã huỷ hôn với nhà họ Tô rồi sao? Sao bây giờ lại dính dáng đến nhà họ Lục nữa?”

“Ngu ngốc, đúng là cưới nhầm vợ thì hỏng ba đời.” Lý Mộc Sinh cảnh cáo: “Quản cái miệng bà cho tốt, hoạ từ miệng mà ra đấy. Bà thật sự nghĩ rằng cậu cả nhà họ Lục đó sắp chết sao? Vũng nước của nhà họ Lục rất sâu, gia tộc lớn có đến mấy trăm người, tranh giành quyền lực kịch liệt nhất, ai mà biết là sắp chết thật hay sắp chết giả? Bà chỉ cần nhớ rằng, bây giờ nhà họ Lục vẫn do Lục Cận Phong nắm quyền là được rồi.”

Đầu của Lưu Tuyết Lam làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này.

“Vậy con trai chúng ta bị đánh oan uổng rồi sao?”

“Gãy hai xương sườn là nhẹ rồi. Nếu bà muốn không có người đưa tiễn, nhặt xác con trai thì cứ đến tìm Tô Yên gây sự. Nếu không muốn thì bà hãy quản con trai cho tốt vào, đừng để nó chọc đến người phụ nữ đó nữa. Nếu không, nhà họ Lý của chúng ta coi như xong đời. Giành phụ nữ với cậu cả nhà họ Lục, cũng không xem coi mình có bao nhiêu trọng lượng. Còn tiếp tục như vậy, nhà họ Lý sớm muộn cũng bị cái thằng phá của này hại chết.”

Lưu Tuyết Lam làm sao biết chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, lầm bầm giải thích giúp con trai một câu: “Ai mà biết được cậu cả nhà họ Lục lại nhìn trúng con Tô Yên đó chứ, trước đây không phải là huỷ hôn rồi sao? Hơn nữa, nếu Tô Yên không dụ dỗ con trai chúng ta, con trai chúng ta sao có thể đi chọc nó chứ.”

Lý Mộc Sinh tức đến đau gan: “Tính tình Lý Văn thế nào, bà và tôi còn không hiểu sao? Quản con trai bà cho tốt vào, tôi còn phải đến nhà họ Tô một chuyến. Nếu Tô Yên không chịu tha thứ, chuyện này còn chưa xong đâu.”

Chuyện Tô Yên chọc vào nhà họ Lý rất nhanh đã truyền đến tai Tô Đình Nghiêm.

Tô Đình Nghiêm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, lúc đó khi nghe thấy, ông ta ngồi bệt xuống sofa.

Miệng ông ta không ngừng nói: “Xong rồi, xong rồi.”

Vốn dĩ công ty của nhà họ Tô xảy ra vấn đề về vòng vốn, khó có thể duy trì rồi, bây giờ lại chọc vào nhà họ Lý, chẳng khác nào hoạ vô đơn chí.

Tần Phương Linh bị đánh sưng mặt ở một bên hả hê cười: “Tô Đình Nghiêm, xem chuyện tốt mà con gái lớn của ông làm kìa, bây giờ chỉ đợi nhà họ Tô xong đời thôi, đắc tội với nhà họ Lý làm sao được yên, nghe nói tên Lý Văn đó rất ngang ngược, còn Lưu Tuyết Lam lại là người bao che cho con, nhà họ Lý chỉ có một đứa độc đinh, nhà họ Tô lần này chắc chắn là xong đời rồi.”

Sau khi Tần Phương Linh được đưa về thì bị Tô Đình Nghiêm đánh đến mặt mũi bầm dập.

Hai người cũng xem như đã trở mặt với nhau, khi nghe thấy Tô Yên gây ra chuyện, nhà họ Tô sắp xong đời, trong lòng Tần Phương Linh vô cùng thoải mái.

Lời của Tần Phương Linh như châm dầu vào lửa, Tô Đình Nghiêm tức đến đá bà ta một cái: “Cái con mụ lăng loàn này, tôi đánh chết bà.”

“Ông đánh đi, đến lúc đó lại đắc tội với nhà họ Chu, để tôi xem ông sẽ có kết cục như thế nào.” Tần Phương Linh cũng không sợ, nghênh cổ cười nói: “Tô Đình Nghiêm, ông là tên nhát gan, hèn nhát, ông đánh tôi thì có gì giỏi chứ, sao lúc nãy ông không xông vào? Đó là vì ông sợ Chu Hoàng Long, ông vốn dĩ là không đắc tội nổi với Chu Hoàng Long.”

“Bà im miệng cho tôi.” Tô Đình Nghiêm thẹn quá hóa giận, giáng một bạt tai qua, khiến Tần Phương Linh ngã sấp xuống đất.

“Mẹ.” Tô Vân nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của Tần Phương Linh nên mau chóng chạy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình bị đánh.

“Cha, cha đang làm gì vậy?”

Tô Vân đỡ Tần Phương Linh dậy, nhìn thấy gương mặt bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn của bà ta, giật mình một cái.

Tô Vân biết rõ còn hỏi.

Đương nhiên là cô ta biết sự việc đã bị bại lộ.

Chuyện mẹ mình ngoại tình đã bị tóm được, chỉ là không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như vậy, Tô Đình Nghiêm trước giờ luôn nghe lời bà ta thế mà lại đánh bà ta thành như vậy.

Ai mà không biết câu nói trong nhà có chuyện xấu cũng không thể lọt ra ngoài, phải đóng cửa rồi hãy đánh chứ?

Vừa thấy Tô Vân đến, Tần Phương Linh ôm lấy cô ta mà khóc: “Tiểu Vân à, mẹ không muốn sống nữa, cái con Tô Yên chết tiệt kia hãm hại mẹ, cha con muốn đánh chết mẹ kìa.”

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.” Tô Vân vỗ về Tần Phương Linh, nhìn về phía Tô Đình Nghiêm, nói: “Cha, con đã nghe nói về chuyện tối nay rồi, nhất định là do Tô Yên hãm hại mẹ, cha phải nghe mẹ giải thích đã. Trước đây mẹ cũng từng nói với con là công ty của mình xảy ra vấn đề, mẹ đi tìm chú Chu để tìm cách kéo lại đầu tư, cha hiểu lầm rồi.”

Việc vẫn chưa hoàn toàn xong, Tô Vân sẽ không ngu đến mức trở mặt. Dù cô ta không thèm cái danh cô chủ nhà họ Tô này, cô ta muốn làm cô chủ nhà họ Chu.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa được nhà họ Chu nhận về, nên cô ta không thể quá đáng với bên nhà họ Tô này.

Tô Vân cho Tần Phương Linh một ánh mắt, trên đường đến đây, cô ta đã biết rõ những chuyện xảy ra tối qua rồi.

Tần Phương Linh nhẹ giọng, phối hợp nói: “Ông Tô, Tiểu Vân nói không sai. Tôi và Chu Hoàng Long là trong sạch, chỉ vì thấy gần đây ông quá vất vả, luôn sầu muộn vì chuyện tiền nong, nên tôi mới hẹn Chu Hoàng Long ra ăn cơm, muốn nhờ ông ta đầu tư vào công ty.”

“Cha, cha và mẹ đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi, cha còn không tin mẹ con sao?” Tô Vân và Tần Phương Linh kẻ xướng người hoạ: “Mẹ con một lòng một dạ với cha, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với cha chứ.”

“Đúng đấy ông Tô, chúng ta là vợ chồng mười mấy năm rồi.” Tần Phương Linh lau nước mắt, vô cùng uất ức mà nói: “Tôi một lòng vì cái nhà này, thế mà ông lại hoài nghi tôi. Bây giờ thì tốt rồi, đắc tội với Chu Hoàng Long không nói, con gái lớn của ông còn đắc tội luôn với nhà họ Lý, bây giờ chỉ còn đợi nhà họ Lý đến tận nhà chúng ta tính sổ thôi.”

Tần Phương Linh cố ý chĩa mũi nhọn về phía Tô Yên.

Quả nhiên, vừa nghe đến tên Tô Yên, Tô Đình Nghiêm lập tức nổi giận: “Đứa con bất hiếu này.”

So với việc Tần Phương Linh không chung thuỷ, bây giờ việc cấp bách là phải làm sao để đối phó với nhà họ Lý.

Tô Vân và Tần Phương Linh nhìn nhau một cái, thấy đã di chuyển sự chú ý của Tô Đình Nghiêm, Tô Vân có vẻ lo lắng, nhưng lại châm dầu vào lửa, nói: “Cha, tên Lý Văn đó rất ngang ngược, chắc chắn sẽ đến gây sự. Cho dù Tô Yên không còn ở nhà nữa, nhưng dù sao vẫn mang họ Tô, vẫn là người nhà họ Tô, nhà họ Lý sẽ chỉ tính sổ lên đầu nhà họ Tô mà thôi, đến lúc đó thì nhà họ Tô sẽ xong đời mất.”

Tô Đình Nghiêm mày chau mặt ủ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tần Phương Linh lại nói: “Chuyện này do Tô Yên gây ra, vậy thì nên để nó tự giải quyết, oan có đầu nợ có chủ. Ông Tô, muốn nhà họ Lý không đến kiếm chuyện, vậy thì chỉ còn một cách.”

“Cách gì?” Tô Đình Nghiêm vô thức hỏi, và cũng thấy được sự kiêng dè của ông ta với nhà họ Lý.

Đáy mắt Tần Phương Linh loé lên sự đắc ý, nói: “Cắt đứt quan hệ với Tô Yên. Chỉ cần nó không phải là người nhà họ Tô nữa, vậy nhà họ Lý sẽ không có lý do gì đến tìm chúng ta gây sự.”

Tô Vân nghe thấy, trong lòng vui mừng, xúi giục nói: “Đúng đó cha, con cảm thấy đề nghị này không tệ, cha đừng do dự nữa, nếu không đến khi trời sáng người nhà họ Lý đến thì sẽ trễ mất.”

Tô Đình Nghiêm nhíu mày: “Nhưng dù sao Tô Yên vẫn là con gái của nhà họ Tô.”

“Cha, nếu nhà họ Tô tiêu đời, Đế Đô này sẽ không còn nhà họ Tô nữa.” Tô Vân không cam lòng, nói: “Những gì cha vất vả gầy dựng hơn nửa đời người sẽ mất hết. Chúng ta cắt đứt quan hệ với Tô Yên, giải quyết bên phía nhà họ Lý trước. Còn bên chú Chu, hôm khác con sẽ đưa Hướng Nam cùng hẹn chú Chu cùng đi uống trà, nể mặt nhà họ Sở, chuyện hôm chắc chú ấy sẽ bỏ qua thôi.”