Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 33: Một đêm tra tấn người



Tô Yên vô cùng khiếp sợ: “Công ty đổi chủ?”

Mới một đêm.

Mà Tập đoàn Trịnh Thị phá sản?

Trước đó cô cũng không nghe nói Tập đoàn Lục Thị muốn mua lại.

Thật quá đột ngột.

“Hôm qua sau khi cô đi, giám đốc Lưu bị Trịnh Anh Tài đuổi ra ngoài, khỏi phải nói có bao nhiêu xấu hổ.” Thái Thanh Trúc vui sướng khi người họa nói: “Cái này gọi là báo ứng.”

Tô Yên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe như vậy cũng hả giận.

Tô Yên hỏi: “Cô biết ai sẽ đến tiếp quản không?”

“Nghe nói là Lục Minh Khánh.”

Tô Yên kinh ngạc: “Anh ta không phải đang hoạt động trong làng giải trí à, diễn viên gì ấy?”

Gần như mỗi ngày Lục Minh Khánh đều xuất hiện trên màn hình tivi, Tô Yên đương nhiên biết anh ta, còn biết Lục Minh Khánh chính là con trai của ông cụ ba nhà họ Lục, em họ của Lục Cận Phong.

“Quay phim không ảnh hưởng đến việc tiếp quản công ty, công ty chúng ta lại không lớn, nhà họ Lục không thiếu chút tiền này, chỉ là mua chơi thôi, nếu có thất bại cũng không thiệt hại gì.”

Thái Thanh Trúc mê trai nói: “Hồi nãy cô có thấy không, hôm nay một đám người ở bộ phận thư ký, ai nấy cũng cố ý ăn mặc trưng diện, nghe nói Lục Minh Khánh vẫn còn độc thân, nếu lọt vào mắt xanh của nam thần họ Lục, vậy thì hạnh phúc chết mất.”

Nói xong, Thái Thanh Trúc liếc Tô Yên một cái: “Cô có bạn trai rồi, đừng giành nam thần với bọn tôi.”

“Yên tâm, Tôi không có hứng thú với Lục Minh Khánh, anh ta không phải gu tôi.”

Tô Yên vừa dứt lời, bỗng phía sau truyền đến tiếng nói: “Hửm? Vậy gu đàn ông của cô là gì?”

Tô Yên hoảng sợ, vội quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt của Lục Minh Khánh phóng to trước mặt.

Không phải xui xẻo vậy chứ.

Nói sau lưng người ta, bị người ta bắt được.

Xấu hổ, Tô Yên hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.

Lục Minh Khánh nở nụ cười quỷ dị, Mắt nhìn chằm chằm Tô Yên, càng hứng thủ hỏi: “Cô làm ở bộ phận nào?”

Tô Yên căng thẳng, lẽ nào cô lại đắc tội với giám đốc, bát cơm khó mà giữ được.

“Bộ phận thư ký.” Tô Yên lấy can đảm trả lời.

Lục Minh Khánh có chút đăm chiêu, gật đầu: “Tôi nhớ kỹ cô rồi.”

Đúng lúc này, giám đốc điều hành Chu Khải Sơn mang theo một đám người chạy đến đây: “Giám đốc Lục, tôi là Chu Khải Sơn, ở bộ phận kinh doanh.”

Sáng sớm Chu Khởi Sơn mang theo một đám người đợi sẵn ở cửa chào đón, hoàn toàn không chú ý Lục Minh Khánh đã một mình vào công ty từ lúc nào.

Lục Minh Khánh nhìn chằm chằm Tô Yên, nói với Chu Khải Sơn ở bên cạnh: “Triệu tập tất cả nhân viên, họp sau mười phút nữa.”

Nói xong, Lục Minh Khánh bỏ đi.

Nếu không phải bị Lục Cận Phong lôi ra khỏi ổ chăn, bắt đến đây tiếp quản công ty, thì giờ này Lục Minh Khánh vẫn còn ngủ ngon ở nhà.

Không còn cách nào khác, ai biểu cả nhà họ Lục, anh ta chỉ sợ một mình Lục Cận Phong chứ.

Tô Yên cúi đầu ngồi xuống, cười gượng nói: “Coi bộ gần đây tôi đụng phải sao quả tạ rồi.”

Hôm qua đắc tội ông chủ tiền nhiệm, hôm nay lại đắc tội ông chủ đương nhiệm.

Cô nên hay không nên từ chức đây?

Thái Thanh Trúc cũng thấy Tô Yên thật sự xui xẻo.

“Đừng lo lắng, dù sao công ty nhiều người như vậy, cô chỉ cần đứng ở một góc, không để nam thần họ Lục chú ý là được rồi.”

“Chỉ đành vậy thôi.”

Tô Yên vội vã thụ dọn một chút, sau đó đến phòng họp, các đồng nghiệp trong công ty cũng đều lục tục đi đến.

Hôm nay có khá nhiều người đến, hơn 90% nhân viên nữ trong công ty đến đây là vì Lục Minh Khánh.

Ai nấy cũng trang điểm lồng lộn, không khác gì đang tham gia cuộc thi sắc đẹp.

Tô Yên cố tình đứng ở trong góc, bị đồng nghiệp cao lớn che lại, có lẽ sẽ an toàn.

“Giám đốc Lục, mời.”

Theo giọng nói của Chu Khởi Sơn, bóng dáng của Lục Minh Khánh nhanh chóng tiến vào tầm mắt của mọi người.

Tô Yên hơi dịch người sang một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Lục Minh Khánh dừng lại, ánh mắt lướt qua mọi người ở trong phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tô Yên.

Nói đúng hơn, Lục Minh Khánh chỉ nhìn thấy nữa người của Tô Yên.

Người phụ nữ này, thật thú vị.

Lục Minh Khánh nhếch môi cười quỷ dị, khiến cho đám đồng nghiệp mê trai ở trong phòng họp, hai mắt tim bay phấp phới, xúc động hét lên.

“Đẹp trai quá.”

“Nam thần họ Lục cười lên siêu cấp đẹp trai, tim tôi đập nhanh quá.”

“Nam thần họ Lục cười với tôi đúng không?”

“Mơ hả, rõ ràng là cười với tôi.”

“Má ơi, nam thần họ Lục đi tới đây.”

Đồng nghiệp nữ lớn gan, ngượng ngùng hỏi: “Nam thần họ Lục, có thể ký tên cho tôi được không?”

Lục Minh Khánh nhếch môi cười, vô cùng thân thiết, lộ ra hàm răng trắng tinh, tựa như ánh mặt trời lại giống như ma quỷ: “Được.”

Má ơi, nụ cười này, quả thật là một đòn chí mạng, nữ đồng nghiệp xúc động ngất ngay tại chỗ.

Chu Khải Sơn lập tức gọi bảo vệ khiêng người ra ngoài.

Lục Minh Khánh đút một tay vào túi quần, đôi chân thon dài, khí chất xuất chúng đi tới chỗ ngồi chính.

Nơi đi qua, đều gây không ít náo loạn.

Cuộc họp cấp cao của công ty biến thành một buổi gặp mặt ngôi sao.

Lục Minh Khánh không có một chút kinh nghiệm quản lý công ty, hoàn toàn là bị Lục Cận Phong mạnh mẽ ép tới.

Anh ta cũng đã tìm hiểu qua công ty này, không biết Trịnh Thanh Tài đắc tội gì anh họ mình, mà trong một đêm công ty bị mua lại.

Ra tay đúng tàn nhẫn.

Tô Yên vẫn trốn ở góc phòng, cuộc họp vừa kết thúc, cô lập tức hòa vào đám đông đi ra ngoài.

Tô Yên tới quầy bar, rót ly nước, tự an ủi mình.

Coi như là tránh được một kiếp nạn.

“Tô Yên, cô ở trong này hả?” Thái Thanh Trúc hưng phấn đi vào, trên tay cầm quyển nhật ký: “Thấy không, chữ ký tay của Lục nam thần đó, đêm nay tôi sẽ ôm quyển nhật ký này đi ngủ, như vậy nam thần có thể đi vào giấc mơ, hẹn hò với tôi.”

Tô Yên dở khóc dở cười: “Chỉ là chữ ký thôi mà, cô bao nhiêu tuổi rồi, còn theo đuổi ngôi sao.”

“Không chiếm được, cũng không cho tôi mơ một chút à.” Thái Thanh Trúc liếc Tô Yên một cái: “Người ăn no không biết người đói, bạn trai cô còn đẹp hơn nam thần họ Lục, đương nhiên cô không động tâm.”

“Đương nhiên.” Tô Yên đặc biệt tự hào: “Ai cũng không đẹp bằng bạn trai của tôi.”

“Bớt khoe khoang, biết người ta là chó độc thân, còn thích chọc tức người ta, bạn tốt.

Tô Yên cười: “Được rồi, nếu có nam sinh nào chất lượng, tôi sẽ giới thiệu cho cô đầu tiên.”

Thái Thanh Trúc cười nói: “Nhớ phải giữ lời.”

“Ừ.” Tô Yên mỉm cười: “Đúng rồi, trưa nay tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

“Không thành vấn đề.” Thái Thanh Trúc đưa tay ra dấu.

Tô Yên dự định tới bệnh viện thăm Tô Duy, thuận tiện nghiên cứu di vật mẹ cô để lại.

Trong hộp gỗ rốt cuộc đựng thứ gì?

Bệnh viện nằm gần công ty, Tô Yên vừa bước ra khỏi công ty, đang tính bắt xe, thì đụng phải người cô không muốn gặp nhất.

Tô Vân từ trên xe thể thao Ferrari đi tới, kính râm tóc dài, mặc váy yếm sọc caro, mang giày Martin, vừa đáng yêu lại vừa mang theo chút gợi cảm.

Vừa nhìn thấy Tô Vân, Tô Yên liền cảm giác có chuyện không tốt.

“Chị.” Tô Vân mang theo túi quà, mặt đầy ý cười đi tới chỗ Tô Yên, người qua đường không biết còn tưởng hai chị em tình thương mến thương.

Đang yên đang lành ra vẻ nịnh bợ, không gian dâm thì cũng trộm cướp.

Mỗi lời Tô Vân nói với Tô Yên đều mang theo một tia khinh miệt.

Một bộ mỹ phẩm hơn mấy chục triệu, quá đắt với Tô Yên. cô quả thật chưa từng dùng qua, nhưng nó lại chẳng đáng bao nhiêu với Tô Vân.

Đây là Tô Vân đang nhắc nhở cô, tuy hai người cùng là cô chủ của nhà họ Tô, nhưng khoảng cách lại chênh lệch rất nhiều.

Ánh mắt Tô Yên không chút gợn sóng, liếc nhìn túi quà, lạnh lùng nói: “Tôi trời sinh đã đẹp, không dùng tới những thứ đó, cô giữ lại bản thân dùng đi.”

Tô Vân nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ánh mắt Tô Vân tràn đầy ghen tị, cô ta không biết Tô Yên dùng loại mỹ phẩm gì, mà làn da mềm mịn, trắng nõn như trứng gà bóc.