Lên Tàu Trước, Mua Vé Sau

Chương 18: Chuyển nhà lần 2 ("Em dâu" bất đắc dĩ)



Ba Kha biết tin thì mừng phát điên. Ông được lên chức, lại một phát có 2 đứa nhỏ gọi là ông ngoại, tâm tình như ở trên mây. Thế là hôm nay, Kha Đổng quyết định phát cho nhân viên trong công ty mỗi người một bao lì xì 22 tệ, với lý do "Dự án đầu tư đạt lợi nhuận gấp đôi".

Kha Hoành Dật đang ở Mỹ cũng ngái ngủ bật dậy trả lời tin nhắn: [Thay anh gửi lời tới Doãn Tư Hàn, thực sự cảm ơn anh ta.]

Lại nhắn: [Còn nữa, thay anh gửi lời khen tới Doãn tổng, anh ta quả thực rất lợi hại, cả thương trường lẫn tình trường.]

Trăng sáng trên trời đêm: [Anh tự về đây mà nói với anh ta! Bao giờ thì anh về? Em nhớ anh rồi.]

Anh trai thối: [Anh lập tức sắp xếp công việc, chiều mai về thăm em.]

Kha Hằng: "..." Đây là vui mừng tới mức nào vậy? Trước đây cô kêu gào anh về nước, anh viện đủ lí do. Vậy mà bây giờ nghe tin này liền tức tốc tức tốc bay về đây.

Doãn Tư Hàn chơi một vố khiến cả thiên hạ trầm trồ, bây giờ anh là thần tượng của biết bao người đàn ông.

—————

Hai người trở về biệt thự, Kha Hằng thay dép vào phòng khách ngồi. Doãn Tư Hàn vào bếp rót nước ấm cho cô.

Cô đặt túi xách xuống bàn, đang định cầm điện thoại báo tin này cho Tô Bạch Lan, thì đã thấy cô ấy nhắn tới.

Lan Lan đại nhân: [Mình mang thai rồi.]

Trăng sáng trên trời đêm: [Cậu chơi Truth or Dare à?]

Lan Lan đại nhân: [Không, mình nói thật.]

Không đợi Kha Hằng trả lời lại, cô ấy nhắn tiếp.

Lan Lan đại nhân: [Gần 1 tháng rồi.]

Kha Hằng trực tiếp choáng, tay run rẩy suýt nữa thì rơi điện thoại.

Trăng sáng trên trời đêm: [Vậy cậu tính thế nào? Đã nói với Doãn tổng chưa?]

Lan Lan đại nhân: [Nói rồi, anh ta sướng phát điên. Bọn mình đã quyết định giữ lại đứa bé rồi.]

Trăng sáng trên trời đêm: [Bảo bối, chúc mừng cậu.] Cuối cùng cậu cũng chịu gả đi rồi.

Hai người đang nhắn tin qua lại, Kha Hằng dư quang thấy Doãn Tư Hàn từ phòng bếp đi ra, một tay bưng cốc nước, một tay nghe điện thoại. Anh cúp máy, ngồi xuống sofa.

Doãn Tư Hàn đưa cốc nước lên miệng cô, anh nói. "Doãn Tư Vũ vừa gọi điện tới, thông báo Tô Bạch Lan đã mang thai."

Kha Hằng há miệng uống vài ngụm nước, dỏng tai nghe anh nói. "Cậu ta muốn vợ chồng chúng ta cho bọn họ ở nhờ, muốn em thuyết phục Tô Bạch Lan."

Cô nhíu mày khó hiểu. "Bọn họ quyết định giữ lại đứa bé rồi, còn thuyết phục gì nữa?" Lại há miệng uống nước, hôm nay rất khát.

"Tô Bạch Lan vẫn không muốn kết hôn, bọn họ sinh con nhưng sẽ không lĩnh chứng."

Một lời này của anh khiến Kha Hằng suýt nữa phun sạch nước trong miệng ra. Cô ho sặc sụa, như thế mà cũng được nữa hả?

Doãn Tư Hàn vỗ vỗ lưng cô, rút giấy ăn lau khoé miệng cô. "Vì thế nên cậu ta muốn tới đây sống, biết đâu nhìn thấy chúng ta hạnh phúc, Tô Bạch Lan lại thay đổi suy nghĩ."

Kha Hằng bĩu môi, tôi với anh lại hạnh phúc quá cơ.

"Được, tôi cũng muốn ở chung với cậu ấy." Cô xoa xoa cổ họng. "Vậy khi nào 2 người bọn họ chuyển tới đây?"

Anh lắc đầu. "Không, chúng ta sẽ chuyển đi."

Cô liền nghiêng đầu thắc mắc. "Chẳng phải anh nói bọn họ tới đây ở nhờ hả? Bây giờ lại là chúng ta qua nhà của Doãn Tư Vũ sao?"

Doãn Tư Hàn đặt cốc nước xuống bàn. "Chúng ta tới biệt thự khác của anh."

"Ồ." Lúc này Kha Hằng đã hiểu. "Nhưng sao phải phiền phức như vậy?" Chuyển tới đây cũng được mà, đâu có thiếu phòng.

Doãn Tư Hàn nhìn cô, cười như không cười. "Nhà này của anh, trừ vợ và con anh ra, không cho phép ai ở cả."

"..." Cô lẩm bẩm. "Đồ con ong thối!"

"Em nói cái gì?" Doãn Tư Hàn nghe không rõ.

Kha Hằng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cô chuyển đề tài: "Thế bao giờ chúng ta chuyển đi?"

"Đợi Doãn Tư Vũ thuyết phục được Tô Bạch Lan đã." Lúc nãy cậu ta gọi điện tới nhờ anh, có vẻ là mới nghĩ ra ý tưởng này.

Kha Hằng gật gù, xong lại ngả lưng vào sofa, ngửa cổ nhìn lên trần nhà. "Haizzz, nhìn đi, còn chưa tới nửa năm, mà tôi đã chuyển nhà tới 3 lần." Cô chuyển nhà còn nhiều hơn đi du lịch.

Doãn Tư Hàn vén vài sợi tóc của cô ra sau tai. "Đợi bọn họ yên ổn, mình sẽ chuyển lại về đây." Đây là căn biệt thự anh yêu thích nhất, cũng là nơi anh muốn sinh sống cùng cô và các con.

—————

Tác phong của Doãn Tư Vũ rất nhanh nhẹn, sau khi Tô Bạch Lan đồng ý sống chung với Kha Hằng, anh ấy liền cho người vận chuyển hành lý tới biệt thự của Doãn Tư Hàn.

Khi xe của Doãn Tư Hàn lái vào sân, đã thấy Doãn Tư Vũ cùng Tô Bạch Lan tới rồi.

Kha Hằng thấy bọn họ đã tới liền nhanh chóng chạy vào trong nhà. Hai người kia đang ở phòng khách.

"Lan Lan, chúc mừng cậu." Kha Hằng chạy tới ôm chầm lấy cô ấy.

Doãn Tư Vũ tách 2 người ra. "Đều đang mang thai, đừng ôm ấp chặt như thế."

Tô Bạch Lan không hài lòng, nhếch mép cười anh. "Thế thì anh đừng có ôm em nữa đấy." Nói xong lại quay sang tính ôm Kha Hằng.

Nhưng Doãn Tư Hàn đã đi vào, anh kéo Kha Hằng ra, nhắc nhở Tô Bạch Lan: "Em dâu, cô ấy mang thai đôi, phải đặc biệt cẩn thận."

Ý là, chỉ có mình anh được ôm thôi.

Hai người phụ nữ cũng không so đo nữa. Tô Bạch Lan hỏi Kha Hằng. "Cậu ăn gì chưa? Mình có đặt đồ ăn, đang giao tới đây rồi."

"Vẫn chưa nữa, cho mình ăn với." Sáng nay Doãn Tư Hàn bắt cô ăn cháo bào ngư, cô ghét ăn hải sản nên chỉ ăn vài miếng là kêu no.

Nói rồi 2 người liền kéo nhau vào bếp, không thèm để ý tới 2 anh em họ Doãn.

Doãn Tư Hàn đi lên lầu thay đồ trước. "Anh hơi hối hận về quyết định của mình rồi đấy." Tại sao lại đồng ý cho bọn họ tới ở cùng cơ chứ. Biệt thự bên kia tốt biết bao, thế giới hai người tự do biết bao.

Doãn Tư Vũ: "...", cũng đi lên lầu, chuẩn bị bàn kế hoạch tác chiến.

—————

Hai cô gái đợi một lát thì đồ ăn được giao tới. Người giúp việc giúp bọn họ bỏ thức ăn ra tô, bưng ra bàn bếp. Kha Hằng và Tô Bạch Lan vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Kha Hằng gắp một miếng nấm mèo. "Lan Lan, cậu thế nào mà..." Bụng cũng to rồi?

Cô biết Doãn Tư Vũ cùng Tô Bạch Lan là mối quan hệ yêu đương, nhưng Tô Bạch Lan theo chủ nghĩa không kết hôn, cô ấy không thể có kế hoạch sinh con được.

Tô Bạch Lan thở dài. "Sơ suất." Cô ấy lắc đầu ngao ngán. "Cái gì càng lo nó xảy ra thì nó càng xảy ra."

Kha Hằng không thể không đồng tình, cô cũng thở dài.

Tô Bạch Lan dí ngón tay chọt chọt trán Kha Hằng, nửa đùa nửa thật. "Là tại vợ chồng nhà cậu."

Kha Hằng hoang mang. "?"

Hoá ra, từ khi Kha Hằng chuyển tới sống cùng Doãn Tư Hàn, Tô Bạch Lan cũng về ở chung với Doãn Tư Vũ. Dù có làm biện pháp bảo vệ, nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Kha Hằng dở khóc dở cười nhìn cô ấy. "Thế nên bây giờ cậu trở thành em dâu bất đắc dĩ của mình rồi."

"NO." Tô Bạch Lan giơ ngón tay trỏ, lắc lắc. "Con của mình là cháu cậu, nhưng mình chỉ là bạn thân cậu thôi."

"Thật sự không kết hôn hả?" Kha Hằng tò mò hỏi cô ấy.

Tô Bạch Lan gắp một miếng thịt xá xíu. "Không. Bọn mình cùng nhau nuôi đứa trẻ, nhưng mình là mình, anh ấy là anh ấy."

Kha Hằng không tin được nhìn cô ấy. "Như vậy cũng được hả?" Chưa từng nghe qua không kết hôn mà cùng nhau nuôi con đấy.

"Được chứ sao không?" Cô ấy lại gắp thịt xá xíu bỏ vào miệng. "Mỗi người đều có cuộc sống riêng, tự do biết mấy. Có con đã gò bó lắm rồi, mình vẫn chưa muốn dây dưa vào toà thành hôn nhân. Phải đánh đổi quá nhiều."

Kha Hằng đập nhẹ đôi đũa xuống bàn. "Sao cậu không chỉ mình cách này?" Bây giờ cô cảm thấy mình như bị lừa hôn vậy.

Tô Bạch Lan cười ha hả. "Chúng ta khác nhau. Mình theo chủ nghĩa không kết hôn, cậu thì không vậy."

"Mình cũng đang theo đuổi chủ nghĩa độc thân mà." Cô bĩu môi làu bàu. Hiện tại thì hay rồi, không những đã lĩnh chứng, mà hôn lễ cũng tổ chức xong xuôi rồi.

Cuộc trò chuyện của 2 cô gái đã lọt vào tai anh em họ Doãn. Lúc này bọn họ đang từ trên lầu xuống, đứng ở chân cầu thang vừa hay nghe được đôi bạn thân tâm sự.

Doãn Tư Hàn lườm Doãn Tư Vũ. "Quản người của cậu cho tốt." Anh còn chưa dụ được người thành công, cậu lại lôi thêm thuyết khách về chia rẽ.

Doãn Tư Vũ: "..." Anh ấy cũng muốn khóc lắm đây. Cứ ngỡ Kha Hằng sẽ giúp anh ấy thuyết phục Tô Bạch Lan. Ai mà ngờ, cô còn học cô ấy làm càn.

Trông thấy 2 người đàn ông đi vào phòng bếp, Kha Hằng và Tô Bạch Lan chấm dứt đề tài đang nói.

Tô Bạch Lan bỏ một miếng gà xào cay vào miệng, khen. "Món này ngon này! Trăng nhỏ, nếm thử không?"

Kha Hằng há miệng to. "Có."

Tô Bạch Lan gắp một miếng gà cay đút cho cô. "Thế nào?"

Kha Hằng nhai nhai một lúc, nhận xét. "Chưa đủ cay."

Tô Bạch Lan gật đầu tán thành. "Cậu còn nhớ không? Lần đi Nhật năm trước chúng ta ăn gà xiên sốt cay ở một quán ven đường, siêu cay luôn."

"Nhớ, nhớ. Mình nhớ đó là món gà cay nhất mình từng ăn luôn." Kha Hằng uống một ngụm canh. "Nhưng cũng là thứ ngon nhất. Sau này ăn qua bao nhiêu loại cũng không thấy cay như lần đó nữa."

Tô Bạch Lan tiếp tục ăn gà cay. "Đúng vậy. Chừng nào chúng ta sang Nhật thì ghé lại quán đó ăn đi. Mình bắt đầu thèm hương vị đó rồi."

"Mình cũng vậy! À, nếu sang còn phải bảo dì làm súp nấm cay nữa!" Súp nấm cay mẹ Tô Bạch Lan làm rất ngon.

Doãn Tư Hàn ngồi xuống cạnh Kha Hằng, nhắc cô uống thêm canh. "Em hạn chế ăn cay thôi."

Kha Hằng liếc anh. "Tôi có tìm hiểu rồi, phụ nữ mang thai ăn cay không có vấn đề gì đâu."

"Vẫn là ăn ít thôi, hại dạ dày." Sức khỏe cô thất thường, ăn uống linh tinh rất dễ đau bụng.

Doãn Tư Vũ cũng hoàn toàn ủng hộ, anh giật lấy đĩa gà cay, để cách ra xa.

Kha Hằng cùng Tô Bạch Lan không thèm để ý tới bọn họ, bắt đầu ăn các món khác. Nói chuyện một hồi rồi lại nhắc tới bộ phim đang chiếu.

Kha Hằng bỗng nhiên gọi. "Doãn tổng."

Cả Doãn Tư Hàn cùng Doãn Tư Vũ đều nhìn cô.

Kha Hằng ngại ngùng, cô quay sang Doãn Tư Hàn, lại chỉ chỉ tay về phía Doãn Tư Vũ. "Tôi gọi anh ấy."

Doãn Tư Vũ dở khóc dở cười. "Chị dâu, lần sau chị cứ gọi thẳng tên em hoặc kêu Tiểu Ngũ cũng được. Chị gọi "Doãn tổng" như thế rất dễ gây hiểu lầm."

Tô Bạch Lan ngồi bên cạnh chống một cánh tay lên vai anh ấy, nói như lẽ đương nhiên. "Sao mà hiểu lầm được. Anh nghĩ Trăng nhỏ sẽ gọi chồng cậu ấy là Doãn tổng à? Nghe Doãn tổng thì chỉ có gọi anh thôi!"

Kha Hằng đỏ mặt, cô quả thật gọi Doãn Tư Hàn là "Doãn tổng". Cô liếc Doãn Tư Hàn, anh mím môi không nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt có thể cảm nhận được anh đang không vui.

Doãn Tư Vũ như vỡ lẽ. Anh ấy nhìn Kha Hằng. "Chị dâu, chị có gì muốn hỏi em à?"

"Ồ." Kha Hằng nhớ ra liền hỏi. "Tôi nghe nói anh có đầu tư vào giới giải trí. Tĩnh Tuyền là nghệ sĩ của công ty anh à?"

Cô thấy có phần giới thiệu Vũ Thần là nhà đầu tư cho bộ phim "Thâm cung Tịch Mịch" mà cô ấy đóng. Vũ Thần là tập đoàn của Doãn Tư Vũ.

Doãn Tư Vũ lắc đầu. "Không phải, là của lão Lục đó. Cậu ta giải nghệ về tiếp quản Mộ Trung. Vũ Thần trên danh nghĩa là nhà đầu tư, nhưng thực chất người đứng sau là Mộ Trung."

Kha Hằng nghe xong liền hứng thú. "Ra là Mộ Thần giải nghệ để về tiếp quản công ty. Thật lợi hại!"

Doãn Tư Vũ lấy lòng cô. "Chị dâu, nếu chị muốn tới thăm phim trường của cô diễn viên kia thì nói với anh trai em. Anh ấy sẽ dẫn chị đi." Anh ấy nhìn Doãn Tư Hàn. "Chỉ cần anh ấy nói với lão Lục là cậu ta đồng ý ngay."

Doãn Tư Hàn nâng mí mắt, cho Doãn Tư Vũ một ánh mắt tán thưởng.

Tô Bạch Lan nghe vậy liền phì cười. "Sao phải phiền phức thế. Trăng nhỏ cũng là chị dâu của Doãn Tư Mộ. Nếu thích, cậu trực tiếp đi nói với cậu ta là được. Cậu ta sẽ trực tiếp dắt cậu tới phim trường ý chứ."

Kha Hằng sáng mắt, đập bàn cái đét. "Đúng ha, mình chính là chị dâu của Mộ Thần mà!"

Doãn Tư Hàn: "..." x 1000 lần hối hận vì chuyển tới đây.

Doãn Tư Vũ: "...", cúi đầu thật thấp, thật muốn bịt miệng bạn gái mình. Nếu cô còn nói nữa, 2 người bọn họ sẽ bị tống cổ đuổi ra khỏi đây mất.

Vở kịch nhỏ: