Liệp Chứng Pháp Y [Quyển 1]

Chương 42



Vừa nhìn thấy Trình Phong bị còng tay và áp giải vào trong xe, Thượng Quan Vân Phỉ khóc còn thảm thiết hơn quản lí của cậu ấy. La Gia Nam cũng dỗ không được. Trình Phong ngồi ở ghế sau đưa cho cô một cái khăn tay rồi dịu dàng an ủi mấy câu. Thượng Quan Vân Phỉ nhận lấy khăn tay, lại nức nơ nhìn thần tượng của mình qua gương chiếu hậu. Khoé mắt và chóp mũi cô đỏ ửng trông rất đáng thương.

"Tôi tự vệ." Trình Phong nói với La Gia Nam. "Chu Đại Quốc nhào vào tôi trước."

"Có gì về Cục rồi nói."

Nghe nói Trình Phong bị áp giải về Cục, mấy nữ cảnh sát trẻ tuổi tụ tập ở hành lang phòng thẩm vấn mà nhìn vào trong. Phó Giám đốc Thịnh Quế Lan nghiêm mặt bước ra khỏi thang máy rồi mắng các cô mau quay về làm việc.

"Trần Phi, tình huống thế nào?" Cục phó Thịnh gõ cửa tiến vào phòng giám sát rồi nhìn kính một chiều. Bà và Trần Phi vào Cục Công an cùng một lúc, cho dù chức vị thế nào thì hai người vẫn gọi nhau bằng tên. Từ lúc đó đến nay, trong Cục chỉ còn hai người họ trụ lại.

"Cậu ấy nói là tự vệ. Lão Triệu nói chờ cho cậu ta nghĩ kĩ một chút rồi thẩm vấn." Trần Phi nhìn chằm chằm Triệu Bình Sinh và La Gia Nam phía sau bàn thẩm vấn. "Quế Lan, muốn ở đây xem video giám sát không?"

"Không được. Lát tôi phải ghé Viện kiểm sát." Thịnh Quế Lan nhắc nhở ông. "Tôi xuống để cho ông biết tin lúc nãy bên toà soạn gọi điện cho tôi, nói là muốn theo dõi quá trình thẩm vấn. Tôi từ chối rồi, nhưng ông nhắc nhở cấp dưới túm cái miệng lại, trước khi kết án một chữ cũng không được để lộ ra."

Trần Phi gật đầu xem như xác nhận. Thịnh Quế Lan là phát ngôn viên của Cục Công an thành phố. Mỗi lần nghi phạm là người nổi tiếng, bà còn căng thẳng hơn tất cả mọi người. Thời đại internet phủ sóng như bây giờ, sức ảnh hưởng của dư luận xã hội như hổ rình mồi, mà bà lại là người chịu trách nhiệm cho bộ mặt của Cục Công an thành phố.

Triệu Bình Sinh nhìn chằm chằm vào Trình Phong gần một tiếng mà ông vẫn chưa thấy nửa dấu hiệu nào trong mắt cậu ta cho thấy phòng tuyến tâm lí của cậu ta đã sụp đổ. La Gia Nam vừa ngủ gục ở ghế bên cạnh, tỉnh dậy mà hai người này vẫn còn đang "đấu mắt." Hắn huých cùi chỏ vào cánh tay đội phó ở dưới bàn.

"Quan hệ giữa cậu và Vương Tuyết Đình là gì?" Triệu Bình Sinh hỏi.

"Không gì hết." Trình Phong vẫn ở đó. Cậu bắt đầu động đậy vai gáy với thái độ giễu cợt, "Cô ấy chỉ là fan của tôi, biết cô ấy trong công ty giải trí."

"Tại sao cô ấy lại gọi cho cậu vào ngày bị tai nạn?"

"Cô ấy không dám nói với anh trai mình, cũng không có người để nói chuyện nên đành phải đi tìm tôi."

"Cậu lúc nào cũng quan tâm đến fan hâm mộ thế à?"

Trình Phong liếc mắt về kính một chiều rồi cười nói: "Tôi biết các anh đang nghĩ gì. Các anh nghĩ tôi có chút danh tiếng nên đi quấy rối fan hâm mộ. Xin lỗi, để các anh thất vọng rồi. Tôi không thích phụ nữ."

La Gia Nam đang viết biên bản thì đầu gối hơi đau.

Triệu Bình Sinh ho một tiếng rồi hỏi tiếp: "Cậu biệt chuyện của Vương Tuyết Đình vậy sao không báo cảnh sát?"

"Tôi không biết." Trình Phong dừng một chút. "Ban đầu tôi không biết. Cô ấy có nói gì đâu, chỉ khóc thôi. Tôi sang nhà cô ấy để trông cô ấy một đêm. Lần tới gặp lại cô ấy là trước lúc cô ấy chết. Cô ấy đưa tôi một cái điện thoại, bên trong có một video. Tôi xem xong mới biết chuyện."

"Điện thoại này đúng không?" Triệu Bình Sinh giơ túi vật chứng lên.

Trình Phong gật đầu. "Điện thoại này cô ấy lấy lúc ra khỏi phòng. Cô ấy nói có một ca sĩ da đen quay video lại rồi nói với tôi cô ấy phải ra nước ngoài để trị thương, điện thoại cô ấy giao cho tôi giữ giúp để lưu lại bằng chứng. Chờ khi nào cô ấy đủ dũn cảm để đối mặt với chuyện này thì tính tiếp."

"Phòng kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần cũng không tìm thấy video."

"Tôi xoá rồi. Cô ấy cũng đã chết, vậy thì chôn chuyện này cùng với cô ấy." Trình Phong rũ mắt, lông mi dài đổ thành bóng trên mặt.

"Vậy cậu làm cách nào để liên hệ với Chu Đại Quốc?"

"Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng nên tới nhà Vương Tuyết Đình để tìm cô ấy. Ai ngờ anh trai cô ấy nói cô ấy uống thuốc ngủ tự sát rồi." Trình Phong thở dài. "Đám súc sinh đó về nước rồi, tôi xem lịch sử cuộc gọi thì tìm thấy số điện thoại của Chu Đại Quốc. Tôi nói gã mau đi tự thú nhưng chuyện đó chả là cái đinh gì trong mắt gã. Tôi gửi video cho gã thì gã mới cuống lên. Gã nói gã cho tôi hai triệu để đổi lấy điện thoại. Hai triệu à? Tôi tham gia đại một chương trình nào đó cũng được nhiều hơn."

"Sau đó cậu quyết định giết gã sao?"

"Tôi nói rồi, tôi tự vệ." Trình Phong nặng nề nhấn mạnh ba từ cuối. "Gã hẹn gặp tôi thì tôi đi."

"Cậu cũng gan đó." La Gia Nam chen vào.

Trình Phung lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Anh cảnh sát, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Tuy tôi như vậy nhưng tôi cũng là đàn ông."

Trời, vậy mà tôi nghĩ cậu thẳng. La Gia Nam nghĩ.

"Cậu nói tiếp đi." Triệu Bình Sinh vung tay.

"Tôi liên tục thay đổi địa điểm gặp mặt để anh ta khỏi phải sắp xếp người trước. Sau khi gặp thì gã cũng nhận ra tôi nên chắc cũng biết hai triệu đối với tôi cũng không là gì. Vì vậy gã bắt đầu cò kè mặc cả nhưng tôi đâu có muốn tiền. Tôi muốn xem kẻ đã hại chết Vương Tuyết Đình là tên rác rưởi nào thôi. Hôm đó có cảnh báo bão, gã vừa thấy gió nổi là đã mất kiên nhẫn rồi nên hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền. Tôi nói tôi không cần tiền mà cần gã theo tôi đến Cục Công an tự thú. Gã nghe vậy thì cuống lên, sau đó chĩa dao vào tôi."

Nghe vậy, La Gia Nam nói nhỏ với Triệu Bình Sinh. Ông gật đầu rồi hỏi: "Không tìm thấy bất kì con dao nào tại hiện trường. Cậu nghĩ kĩ lại xem gã dùng vũ khí gì để uy hiếp cậu?"

"Dao để ở nhà tôi. Các anh cứ phái người đến xem. Chắc chắn trên dao có dấu vân tay của gã." Trình Phong cong khoé miệng lên. "Tôi từng đóng phim cảnh sát hình sự nên biết lưu giữ chứng cứ mà."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi ném điện thoại ra xa rồi thừa dịp gã đang đi tìm thì đập vào gáy gã bằng gậy." Nói đến đây, vẻ mặt Trình Phong đượm buồn. "Nhưng tôi không nghĩ gã lái té chết. Tôi định gọi cảnh sát, nhưng cuối cùng... Chắc là tôi cũng không muốn đối mặt với sự thật rằng mình đã giết người... Tôi xoá video trong điện thoại rồi ném vào xe của gã rồi ném gậy xuống công trường, dao thì mang về nhà. Tôi nghĩ nếu có một ngày mọi người tra được là tôi thì tôi cũng đã giữ lại cho mình một đường lui."

La Gia Nam chống cằm nhìn chằm chằm vào Trình Phong. Hắn hỏi: "Mọi thứ cậu nói đều hợp lí, phía cảnh sát sẽ xác nhận lời khai của cậu. Nhưng tôi không hiểu sao cậu lại đi xa đến vậy chỉ vì một fan hâm mộ."

Trình Phong lộ ra vẻ tang thương trông không hợp với độ tuổi trẻ măng của cậu ta.

"Vương Tuyết Đình vô tình bắt gặp tôi với bạn trai sau cánh gà... Các anh chắc cũng biết tôi là idol, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sự nghiệp của tôi coi như chấm dứt. Nhưng cô ấy thật sự rất hiền lành, còn hứa với tôi sẽ không đồn chuyện này ra ngoài... Hơn nữa cô ấy còn cổ vũ tôi, nói tôi cứ chờ đến một thời điểm thích hợp thì thẳng thắn công khai với mọi người... Tôi và bạn trai cãi nhau rồi chia tay, tôi chẳng có ai để tâm sự, chỉ có cô ấy an ủi tôi... Tôi không biết tôi có thể làm chút gì cho cô ấy không, cho đến khi cô ấy gặp tai nạn... Anh nói không sai, tôi vì cô ấy mà đi quá xa, nhưng tôi không hối hận. Từ lâu tôi đã luôn tâm niệm làm thần tượng không chỉ là nhảy nhót rồi hát hò trên sân khấu, mà làm thần tượng còn là không để người hâm mộ mình phải thất vọng."

Nói xong, Trình Phong nhắm mắt lại rồi ngẩng mặt dựa vào lưng ghế như thể đã trút được hết thảy gánh nặng.

————————

Lúc ăn trưa, Kỳ Minh hỏi La Gia Nam: "Vụ án Chu Đại Quốc giải quyết xong chưa?"

"Sau khi xác minh tất cả lời khai thì bọn em giao Trình Phong cho Viện kiểm sát rồi. Để xem thẩm phán sẽ xử như thế nào." La Gia Nam gặm đùi gá, hai bên má phồng lên: "Mà thằng nhóc này trông thì ẻo lả như vậy chứ hành động thật sự rất đáng mặt đàn ông. Nhưng tiếc là tuổi cậu ấy nhỏ quá nên cũng không suy nghĩ thấu đáo."

"Em nói về người khác như vậy mà không ngượng à?" Kỳ Minh khịt mũi. "Lúc lật bàn làm việc của đội trưởng Trang, em có suy nghĩ thấu đáo không?"

"Em làm vậy vì bản thân hay sao? Em vì anh chứ bộ!" La Gia Nam nói xong thì nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, vì vậy hắn nói nhỏ lại: "Ổng đúng kiểu không biết đúng sai còn anh thì rớt mẹ xuống biển đó? May là anh không sao. Anh mà bị gì là em xé đầu Kiều Quân xuống con mẹ nó rồi!"

Kỳ Minh dừng đũa một chút rồi gắp đùi gà trong khay mình sang cho La Gia Nam, nói: "Cho em này. Anh không ăn đâu."

"Ủa này là thịt trắng mà? Với cả đang ăn cơm trưa thì anh sợ gì?"

Kỳ Minh không trả lời.

Tăng ca liên tục cũng không ai chịu nổi. Buổi chiều được nghỉ, La Gia Nam la làng hắn muốn tắt điện thoại di động, còn dặn Trần Phi trái đất có nổ thì cũng đừng tìm hắn để hắn ngủ đến thiên thu luôn cũng được. Vừa ra tới cửa thì hắn chợt nhận ra: Không có xe. Vì vậy hắn chạy đi tìm trưởng phòng Cổ bên Hậu cần để mè nheo đòi hỏi xe mới.

Nói là "xe mới" nhưng thật ra còn cũ hơn chiếc xe kia. La Gia Nam cũng không giận, ngân sách của Cục vốn eo hẹp, bọn họ thì cần xe để đi ra ngoài miết.

"À đúng rồi, hai ngày nay anh không đeo kính, có thấy đường không?" Sau khi lên xe, La Gia Nam bỗng nhớ tới chuyện này.

"Anh đeo kính áp tròng."

"Hèn chi mắt anh hôm nay sáng như vậy."

"..."

Kỳ Minh im lặng một hồi rồi hỏi: "La Gia Nam, vì sao em lại thích anh?"

"Anh đẹp trai, ừm..." La Gia Nam nghiêm túc suy nghĩ: "Thông minh, ừm... Ừm..."

"Đừng có "ừm" nữa." Kỳ Minh đánh gãy lời của hắn. "Lái xe đi."

Mãi đến khi vào trong nhà mà hai người cũng không nói với nhau câu nào. Kỳ Minh xoã tóc định đi tắm thì La Gia Nam ôm lấy eo cậu từ sau. Cậu hơi giật mình, giơ tay đẩy cánh tay đang siết chặt của La Gia Nam.

"Anh đừng nhúc nhích. Để em ôm một cái thôi." La Gia Nam vùi sống mũi vào sợi tóc của Kỳ Minh rồi hít thở mùi hương từ đối phương, nói: "Kỳ Minh, em cũng không biết chính xác em thích anh ở điểm nào, nhưng thích là thích... Em thẳng thắn lắm, em đã chọn rồi thì em không dễ dàng từ bỏ đâu. Chỉ cần anh chịu cho em một cơ hội, em hứa anh sẽ không hối hận."

Nhịp tim ổn định của La Gia Nam khiến Kỳ Minh thả lỏng và nhắm mắt lại, nhưng cậu nhanh chóng mở mắt ra.

"La Gia Nam."

"Dạ?"

"Phía dưới của em đang đụng vào anh."

La Gia Nam lập tức buông tay và lùi lại nửa bước, lúng túng kéo quần áo xuống. Đầu hắn sắp bốc khói luôn rồi. Kỳ Minh quay lại, nhìn xuống rồi lại nhìn lên khuôn mặt của La Gia Nam.

"Em thật sự muốn lên giường với anh như vậy luôn à?" Cậu hỏi.

La Gia Nam không biết nếu gật đầu thì hậu quả sẽ như thế nào nhỉ. Hắn đấu tranh tư tưởng một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tại anh... Tại người anh thơm..."

"Hai ngày nay anh chưa tắm thì thơm kiểu gì?" Kỳ Minh cau mày, nói: "Nhưng em thì đúng là không thơm thật."

"Được, vậy em nói cho anh biết." La Gia Nam thừa nhận Kỳ Minh làm tim hắn mềm xèo... "Em thích anh nên em có phản ứng với anh cũng là bình thường. Anh đừng để ý, cũng đừng lo gì hết. Em là người đàng hoàng, chắc chắn nửa đêm em sẽ không bò lên giường của anh."

Lời này của La Gia Nam tạo nên một hình ảnh "trần trụi" trong đầu Kỳ Minh. Cậu cảm thấy từ bụng dưới truyền lên cảm giác khác thường thì lập tức quay đầu vào trong nhà tắm. Nước ấm từ vòi sen đã khiến phòng tắm bốc lên hơi nước mờ mờ.

Hình ảnh lởn vởn trong đầu khiến Kỳ Minh có chút bất an.

————————

Khách sạn Đại Đô, phòng 1208.

Trang Vũ quét thẻ bước vào, vừa định nhét thẻ vào khe cấp điện thì có người ôm chặt anh từ phía sau. Đàm Hiểu Quang thô bạo hôn lên gáy của anh làm quần áo anh nhăn nhúm. Trong bóng tối, hai người loạng choạng ngã xuống giường, biến thành tư thế mặt đối mặt mà nóng lòng hôn nhau.

"Tôi thích nhìn em mặc đồng phục cảnh sát. Trông rất cấm dục, làm tình cũng hăng hơn." Đàm Hiểu Quang nói vào tai Trang Vũ. Hắn biết đối phương sẽ không đáp lại bất cứ câu nào. Kể từ lần đầu tiên bọn họ "chơi đùa," Trang Vũ ở trên giường cũng không nói câu nào, đến rên cũng rất hiếm.

Trang Vũ vẫn im lặng. Anh cắn chặt môi, thậm chí đến hô hấp cũng hơi kiềm chế. Anh chưa bao giờ làm điều gì khác thường từ khi còn nhỏ. Nhưng kể từ khi gặp Đàm Hiểu Quang, thế giới của anh đã bị đảo lộn. Khi còn học trường cảnh sát, anh đã bị Tần Hiểu Quang kéo đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, những nơi thường thường không có ai. Không biết bao nhiêu chỗ bụi bặm đều bị mồ hôi của bọn họ hoá thành bùn rồi...

Khi cơn đau không thể tránh khỏi ập đến, Trang Vũ kéo khuôn mặt của Đàm Hiểu Quang và ấn vào môi hắn một nụ hôn.

Tàn thuốc chập chờn trong bóng tối, Đàm Hiểu Quang nghe thấy tiếng Trang Vũ lật người. Hắn liền cúi đầu qua một bên, ghé vào vai người kia hôn một cái rồi cười hỏi. "Nghỉ chút rồi lát làm thêm lần nữa nhé?"

"Sáng mai phải họp với giám đốc Tề." Trang Vũ vươn tay chạm vào mặt Đàm Hiểu Quang. "Anh cạo râu đi."

"Tôi còn định giữ lại đấy." Đàm Hiểu Quang dụi tắt điếu thuốc rồi xoay người ôm lấy vòng eo thon của Trang Vũ đang quấn trong chăn. Hắn nói nhỏ vào tai đối phương: "Kiều Quân sắp thành con ghẻ rồi, "Kim Sơn" muốn mượn tay cảnh sát để diệt trừ hắn."

"Tại sao?" Trang Vũ mở mắt ra, từ từ quen dần với bóng tối.

"Hình như Kiều Quân muốn lui rồi. Gần đây tôi thấy gã luôn chuyển tiền ra ngoài cho Đơn Tuấn Đồng."

Trang Vũ đột nhiên bật dậy, nói: "Hắn muốn chạy à?"

"Có vẻ là vậy." Đàm Hiểu Quang vươn tay ôm người vào trong lồng ngực, nói: "Tôi xem em vẫn còn sức, làm thêm trận nữa đi. Không thì lần này đéo biết phải nhịn bao lâu."

"Tôi thấy đêm nào anh cũng đến hộp đêm mà, anh nhịn được à?"

"Này! Em đang mời gọi anh sao?" Đàm Hiểu Quang vỗ lên đùi Trang Vũ một cái rồi nhào lên đè anh xuống: "Hôm nay tôi phải cho em biết rốt cuộc tôi đã nhịn bao nhiêu!"

Hắn cắn lên gáy Trang Vũ rồi hôn ra một dấu đỏ tím. Sau đó hắn lại nói vào tai đối phương: "Mai em nhớ kéo cổ áo lên cao chút, mất công giám đốc Tề nhìn thấy đó nhé."