Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 6



Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Gian phòng nghỉ cho người nhà be bé này chỉ rộng hơn mười mét vuông, có một mớ xiềng xích sắt cháy hừng hực treo chính giữa, vốn không đến dăm ba phút là có thể đốt phòng này thành lò nướng, nhưng sự âm u lạnh lẽo và ẩm ướt từ bốn phương tám hướng kéo đến, mạnh mẽ át đi nhiệt độ của ngọn lửa, bốn bức tường lại dần rịn nước như trời nồm.

Xiềng xích sắt của Tuyên Cơ vây lấy người đàn ông tóc dài thần bí kia, bản thân hắn lại bị sự âm u lạnh lẽo này ép không thở nổi, nhất thời cũng không biết là ai đang vây ai.

Những giọt nước li ti đó lướt qua trên tường, để lại dấu vết ướt sũng. Chúng nối liền nhau, hình thành từng hàng chữ, nổi lên trên mặt tường.

Đó không phải là bất cứ một loại ngôn ngữ thông dụng nào trên thế giới, Tuyên Cơ liếc thấy, cột sống ớn lạnh.

Lúc này, người phụ trách đội chạy việc bên ngoài của Chi cục Xích Uyên cũng đã nghe nói, vội vàng chạy tới.

Cửa phòng đóng kín, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, người phụ trách đội chạy việc bên ngoài vội vàng tách mọi người ra, tiến lên gõ cửa: “Chủ nhiệm Tuyên, tôi là…”

“Phần tự giới thiệu này để sau đi.” Tuyên Cơ cắt ngang người ngoài cửa, nhìn chằm chằm kẻ bị xiềng xích nhốt lại, hắn nhanh chóng nói, “Đưa mọi người… trong phạm vi mười kilomet của bệnh viện này đi di tản hết, ngay lập tức! Điều hết những người các anh có thể dùng đến đây, báo lên Tổng cục!”

Người phụ trách ở ngoài cửa còn chưa nói hết nửa câu đã bị một chuỗi mệnh lệnh của hắn ập vào đầu, nhất thời đơ ra, nghĩ bụng: “Ông anh là ai? Môi trên chạm môi dưới, còn sắp xếp công việc cho bọn tôi?”

Bắt đầu từ ngày Cục Dị khống thành lập, đội chạy việc bên ngoài đã cao hơn người ta một bậc.

Ban ngành chức năng từ xưa đã cảm thấy mình hơn người một bậc, hơn nữa do nhân số “khả năng đặc biệt” dẫu sao cũng có hạn, chỉ có ngành chạy việc bên ngoài toàn bộ thành viên đều sở hữu “khả năng đặc biệt”. Các ngành hậu cần khác chủ yếu đều là người bình thường và vài người mang “khả năng đặc biệt” hiếm hoi “sa sút” đến mức làm hậu cần cùng người bình thường, mà phần lớn trong số đó cũng đều là mấy kẻ kỳ lạ vô dụng.

Cho dù Phòng Khắc phục hậu quả là do Tổng cục phái tới, đội chạy việc bên ngoài ở địa phương cũng chỉ tôn trọng họ ngoài mặt, chứ trong bụng chẳng coi ra gì – không khác thái độ của Tướng quân đối với giám quân thái giám cổ đại là mấy.

Việc công bình thường cũng phải chê tiếp đãi họ phiền phức, càng khỏi nói đến không dưng kiếm chuyện kiểu này.

Người phụ trách đội chạy việc bên ngoài tương đối khôn khéo, hắn dừng một chút, kiên nhẫn giải thích: “Lãnh đạo, di tản người dân không phải là việc nhỏ, ừm… giao thông, vật tư, tổn thất kinh tế, đây đều là việc lớn, chưa kể sẽ tạo thành khủng hoảng cho người dân, đừng nói tôi, Chi cục trưởng của chúng tôi đến đây cũng không tự quyết định được. Vả lại người của chúng tôi bây giờ cơ bản đều ở dưới vực, bên phía cây biến dị còn chưa xử lý sạch sẽ, thực sự không rút tay ra được…”

Tuyên Cơ không đôi co, trực tiếp phớt lờ hắn, cao giọng quát: “Lão La, gọi điện cho Tiêu Chinh, nói cho hắn biết cây biến dị là tặng kèm, đây là ‘âm trầm tế’!”

Người phụ trách đội chạy việc bên ngoài tự thấy mình là một người lõi đời có EQ cao, vậy mà vẫn bị loại thần kinh chỉ huy bừa bãi mách lẻo lung tung này làm tức không chịu nổi, vội vàng lấy ra toàn bộ tu tâm dưỡng tính của mình, kiềm chế không chửi thề.

Ai ngờ Tuyên Cơ kia giống như sợ không làm người khác tức chết, bổ sung một câu: “Không biết ‘âm trầm tế’ là gì thì kêu hắn tự lên mạng search!”

Người phụ trách đội chạy việc bên ngoài: “…”

Bà nội nó!

Thịnh Linh Uyên tràn trề hứng thú đứng giữa lửa mạnh bàng thính những lời họ nói, giống như một người sứ có điểm cháy cực cao, bị ngọn lửa quấn thân mà ngay cả sợi tóc cũng không chút sứt mẻ, dường như còn cảm thấy rất ấm áp, khuôn mặt nhợt nhạt bị ánh lửa chiếu ra màu máu, “Hình như ngươi nhận ra được tế văn? Hiếm đấy.”

Tuyên Cơ cười gằn nói: “Ta còn có thể battle với liên quân tám nước cơ.”

Thịnh Linh Uyên cảm thấy hắn nói không phải lời hay ho gì, nhưng cũng không nổi giận, chỉ hỏi bằng một ngữ khí như hỏi trẻ nhỏ lạc đường: “Yêu tộc và nhân tộc nhiều đời huyết thù, cho dù sau đó yêu tộc suy tàn thì cũng tránh xa thế nhân, thoái ẩn núi rừng, tiểu yêu ngươi làm sao vậy? Là chịu oan ức gì tự mình phản tộc? Hay là làm sai bị tộc nhân lưu đày?”

Lúc này, Tuyên Cơ cảm thấy mồ hôi lạnh trên sống lưng mình sắp đóng băng, da gà nổi lên trên cần cổ để trần, nhưng đôi môi tái xanh cũng không ngăn được hắn nổ như pháo: “Cụ à, giờ năm mươi sáu dân tộc chúng ta đều là một nhà rồi, cụ xem lịch cũ từ đời nào vậy? Ngươi mới phản tộc bị lưu đày, phỉ báng là phạm pháp không biết hả? Lão La, điện thoại của anh nợ tiền cước à, đã gọi được chưa!”

Sau khi nhận được điện thoại của Lão La, Tiêu Chinh quả thật ngẩn người, nói hai tiếng “Chờ chút”. Hắn dùng điện thoại di động kết nối vào kho số liệu mạng nội bộ của Cục Dị khống, tìm kiếm “âm trầm tế”, nhưng chỉ nhảy ra mấy đường link tin tức xét xử bọn lừa đảo mê tín phong kiến dân gian, chẳng có thứ gì có giá trị.

“Có phải hắn lại buồn chán, tự dưng đi kiếm chuyện không?” Tiêu Chinh nhíu mày hỏi – tên họ Tuyên kia tuyệt đối làm được chuyện kiểu này, “Anh mở video call, tôi trực tiếp nói chuyện với hắn.”

Người phụ trách đội chạy việc bên ngoài của Chi cục hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi, những người khác nhìn nhau, cũng lũ lượt rút đi theo sếp mình.

Lão La lo bên này không lo được bên kia, bởi vì ông sếp “nhân viên thời vụ” đặc biệt giỏi kiếm chuyện này, hắn rầu rụng hai sợi tóc ngay tại chỗ, bị tai nạn lao động nghiêm trọng.

Không chờ Lão La ngoài cửa bật video call, Thịnh Linh Uyên trong xích sắt bỗng nói một câu không rõ có ý gì: “Tiểu yêu, còn không thả ta ra, coi chừng bị thương.”

Hắn chưa dứt lời, xiềng xích sắt trói trên người hắn đã rung leng keng, hình vẽ trên áo bào của hắn bắt đầu rỉ máu, vệt nước trên tường đột nhiên đậm màu hơn.

Đuôi tóc và chéo áo Tuyên Cơ phút chốc bám vụn băng, chữ “dừng” trên cửa bỗng chốc tan rã. Những vệt nước đáng sợ đó ngấm thẳng qua tường phòng nghỉ sang bên kia, gió tà thê lương quét ngang ra ngoài, đèn trên cửa sổ và trong hành lang tập thể vỡ nát hết, gió kia khi len qua cửa sổ phát ra tiếng rít chói tai, bên trong dường như cuốn theo một tiếng kêu thảm thiết hấp hối.

Nhóm người chạy việc bên ngoài chưa kịp đi xa tập thể xù lông, không tự chủ được lộ ra bộ phận phi nhân loại trên người – ngay cả cổ áo Lão La cũng đùn ra một đoạn chồi trầu bà.

Tiêu Chinh mới kết nối video call vừa vặn nhìn thấy cảnh này, đồng tử bỗng chốc co lại, quay đầu lao vào thang máy: “Phòng Phục hồi sách cổ… Lão La, anh bảo hắn cố gắng thêm một lúc!”

Lão La: “Chủ, Chủ Chủ Chủ nhiệm Tuyên, Tiêu, Tiêu Tiêu nói…”

“Tôi nghe thấy rồi,” Tuyên Cơ gằn từ kẽ răng ra một câu, “còn không nhanh lên, anh kêu hắn chờ ‘đập chậu’[1] cho cha ruột đi!”

Tiêu Chinh là tổng điều hành đội chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống, lúc này không kịp xin chỉ thị từ cấp trên, trực tiếp gọi điện thoại thông báo người phụ trách Chi cục Xích Uyên rút về tất cả người chạy việc bên ngoài ở “tiền tuyến”, khẩn cấp di tản mọi người trong bệnh viện, sau đó rảo bước xông vào Phòng Phục hồi sách cổ.

Phòng Phục hồi sách cổ là nơi nghiên cứu sách cổ mất trang thất truyền, phần lớn nhân viên quanh năm đều khảo cổ ở bên ngoài, khu làm việc rất yên tĩnh, Tiêu Chinh không gõ cửa, xông thẳng vào văn phòng người phụ trách, “Tiến sĩ Vương, ông có biết ‘âm trầm tế’ là cái gì không?”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Tiến sĩ Vương của Phòng Phục hồi sách cổ đeo kính, lưng còng, cổ chắc có thể thò về phía trước hai dặm, nghe nói ông cụ sinh ra cuối thời nhà Minh, khả năng đặc biệt cũng không có gì khác, chính là bất tử, vì thế được đặc biệt mời đến Cục Dị khống, chuyên môn nghiên cứu đồ cổ… khuyết điểm duy nhất là cao tuổi phản ứng hơi chậm.

“Hả? Cái gì?”

“Âm trầm tế! Ông đã nghe bao giờ chưa!”

“À, âm trầm tế hả?” Tiến sĩ Vương mở miệng như vai bà già trong tuồng, Tiêu Chinh sốt ruột đến độ muốn ấn nút tua nhanh, ông cụ run rẩy mở máy tính xách tay, dùng một ngón tay chọc bàn phím, “Biết, biết, chính là một loại tế văn mà… dạo trước, chúng tôi mới làm một chuyên đề, hồ sơ lưu ở… ối…”

Tiêu Chinh giật máy tính của ông lao đến phòng hồ sơ, kéo theo đằng sau sợi dây điện nhảy nhót.

Phòng hồ sơ của Phòng Phục hồi sách cổ được giữ ở mức nhiệt độ ổn định thấp, không thể để ánh sáng chiếu vào, tủ kính xếp thành hàng, trong tủ đóng kín cất bản gốc sách cổ, trên cửa tủ có một màn hình nhỏ, có thể xem chú giải của các nghiên cứu viên. Tiêu Chinh tìm được tủ chuyên đề “tế văn” nằm trong một góc.

Thật ra thì “tế văn” chính là một loại khế ước thông dụng. Tiêu Chinh nhảy qua phần tóm tắt tế văn thường gặp, trực tiếp lật đến chương “ác tế”, chóng vánh xem lướt qua như gió, tìm được vài ba câu về “âm trầm tế” trong một góc.

“Đây là một loại tế văn cổ đã thất truyền từ rất lâu, tương truyền là một loại tà thuật ác độc, có thể thông qua hiến tế sinh vật sống để triệu ma, sinh vật sống phải chết oan chết uổng, trước khi chết oán khí ngút trời, tế phẩm động vật bình thường rất khó thỏa mãn yêu cầu này, cho nên tốt nhất là người. Nhưng định nghĩa ‘chết oan chết uổng’ ‘oán khí ngút trời’ rất khó phân định chính xác, chúng ta chưa thể tìm được tiền lệ thành công, trước mắt còn chưa cách nào khảo chứng tính chân thật, chỉ có một số truyền thuyết dân gian truyền lưu…”

“Không ngại nói cho ngươi biết, tế văn của hắn sắp thành, chỉ thiếu một ‘sinh vật sống’, đây là sinh tế ngàn người.” Thịnh Linh Uyên dùng đầu ngón tay quẹt vết máu trên áo bào của mình, chậm rãi cho lên miệng nếm, “Tiểu yêu, ngươi đã nhận ra tế văn, thì nên hiểu, một khi lễ thành, đừng nói ba sợi xích này của ngươi, ngay cả Thái Sơn cũng không trấn được, ngươi không đi tìm kẻ khởi xướng kia, quấn lấy ta làm gì?”

Tuyên Cơ: “Sợ ngươi cắn người.”

Lúc này, La Thúy Thúy chạy tới, “Chủ nhiệm Tuyên, những ai không thuộc đội chạy việc bên ngoài đã khẩn cấp di tản hết rồi, Chủ nhiệm Tiêu bảo bọn họ nghe anh sắp xếp, kế tiếp làm như thế nào đây?”

Di động của Tuyên Cơ đổ chuông, hai tay hắn đã bị vụn băng bao kín, hầu như không thể nhúc nhích. Ánh mắt hắn thoáng nhìn xuống, di động từ trong túi tự động bay ra, bay đến bên tai hắn, mở máy.

Tiêu Chinh nói nhanh như gió: “Trong Phòng Phục hồi sách cổ có ghi lại, âm trầm tế phải hoàn thành trong vòng cùng một tháng, ‘giờ Tý mùng một’ hiến tế sinh vật thứ nhất, ‘giờ Tý mùng một’ kế tiếp hiến tế kẻ cuối cùng, tôi xem lịch rồi, hôm nay chính là mùng một!”

Thịnh Linh Uyên tựa hồ rất có hứng thú đối với điện thoại di động, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tuyên Cơ: “Sinh vật sống nhất định phải chết oan chết uổng, ngàn người chết bất thường trong vòng một tháng không thể nào im hơi lặng tiếng…”

Tiêu Chinh kinh hãi nói: “Ông nói cái gì?”

“Hoạt tế ngàn người, ma đầu được triệu ra tự nói thế, không biết là thật hay là tên này chém gió linh tinh…” Hơi lạnh xuyên qua miệng mũi, xộc vào phổi hắn, ngay cả hít thở cũng bắt đầu đau, hơi thở của Tuyên Cơ không được tự nhiên tạm dừng một chút, “Tôi cảm thấy… ừm… không giống chém gió.”

“Liên hệ Bộ Công an, tra các vụ án tử vong phi tự nhiên trong một tháng gần đây,” Tiêu Chinh phân phó người bên cạnh một câu. “Ông không sao chứ?”

“Có sao,” Tuyên Cơ cắn hàm răng, run lập cập, “tại sao không tập trung cung cấp hơi ấm cho phương nam của tôi!”



[1] Phong tục trong tang lễ dân gian, lúc khởi quan, con trưởng hoặc cháu đích tôn phải đập một cái chậu sành.