Liễu Tướng Quân

Chương 16: Thế tử gia ra tay



Lam Nhi đang nói chuyện đột ngột cảnh giác hỏi lớn, bên ngoài cửa cũng không nghe tiếng Liễu Tự và Khải Tiệp trả lời, cùng lúc đó âm thanh va chạm của kim loại và tiếng người la hét đan xen cũng trở nên huyên náo. Hồng Nhi Lam Nhi lập tức mặc lại y phục cho Liễu Trường Lệnh, vừa khoác xong trung y thì ánh lửa bên ngoài cũng sáng lên cho thấy hộ vệ Liễu gia đã tập trung tác chiến.

Khi cánh cửa vừa mở ra thì lập tức xuất hiện một ám khí hình hoa mai bay nhanh về phía ba người Liễu Trường Lệnh, Lam Nhi nhanh tay đẩy Liễu Trường Lệnh sang một bên tránh được chiêu hiểm. Ám khí màu trắng bạc sáng loáng ghim chặt vào vách gỗ phía sau, phản chiếu ánh lửa bập bùng chói mắt.

Hồng Nhi hai tay hai thanh đoản đao Hồ Hoạt sắc bén đứng trước người Liễu Trường Lệnh che chắn đề phòng lại có ám khí, còn Lam Nhi thì nhanh như chớp rút Thi Thuyên kiếm trên eo bảo vệ phía sau lưng hắn đề phòng đánh lén. Liễu Tự và Khải Tiệp nhìn qua tình hình, thấy Liễu Trường Lệnh an toàn liền xông vào tham chiến cùng hộ vệ Liễu Gia, trực tiếp đối kháng với người áo đen đến ám sát Liễu Trường Lệnh.

Có thể đi theo bên người Liễu Trường Lệnh làm hộ vệ thân cận thì thân thủ nhất định không tầm thường, thậm chí phải là hàng cao thủ trong cao thủ cho nên khi hai người Liễu Tự và Khải Tiệp tham chiến không lâu đã chế trụ được người áo đen nọ. Thấy cuối cùng đã bắt được người, Liễu Trường Lệnh cũng im lặng quay người đi vào trong. Liễu Tự hiểu ý liền giao lại người áo đen cho Khải Tiệp xử lý, bản thân dẫn người đi bố trí lại tuyến phòng vệ xung quanh, cũng điều tra thêm về sự việc vừa xảy ra để báo cáo lại khi Liễu Trường Lệnh hỏi đến.

Liễu Trường Lệnh ngồi giữa phòng thong thả uống trà, ánh mắt bình thản nhưng gương mặt lại toát lên sự âm trầm hiếm thấy. Hồng Nhi khoác thêm lên vai hắn một lớp áo choàng dày để giữ ấm, còn cẩn thận buộc kín cổ áo. Lúc nãy do quá vội vã nên cũng không lau khô người, lại chỉ mặc đến trung y nên Lam Nhi gọi người mang đến một bếp than lớn, còn tự mình cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới mang vào trong.

Sau khi cẩn thận sắp xếp ổn thỏa các tuyến phòng vệ, Liễu Tự liền trở về phục mệnh bên cạnh Liễu Trường Lệnh: "Thế tử." – Liễu Tự quỳ một chân hành lễ với Liễu Trường Lệnh. Liễu Trường Lệnh nhìn thoáng qua một chút rồi mới nâng bàn tay ra hiệu cho Liễu Tự đứng dậy báo cáo tình hình. Nhận được hiệu lệnh từ chủ nhân, Liễu Tự đứng dậy trình bày rõ ràng những điều đã thu thập được: "Thế tử, hộ vệ Liễu gia bị hạ thuốc hai người nhưng chỉ phá vỡ liên kết vòng trong, vòng ngoài không hề có dấu hiệu xâm nhập. Rõ ràng thích khách là người trong khách điếm, hoặc có thể nói chính xác hơn thì là người của một trong hai đội ngũ có mặt trong khách điếm đêm nay. Hắn lẻn vào từ phía sau phòng của người, e là không phải đến để ám sát mà là đến để nghe lén. Tạm thời không phát hiện ra thêm đồng bọn khác."

Lúc phát hiện thích khách là lúc Liễu Trường Lệnh đang tắm, dù hắn có nghe được gì hay không thì người này nhất định không thể giữ lại. Mà nếu đã không thể giữ lại thì hình thức ra tay cũng không thể quá nhân đạo được, một là có thể giết gà dọa khỉ, hai là cũng để cảnh cáo những kẻ có ý thăm dò bí mật của hắn, vậy thì xem như tên thích khách này gặp xui xẻo vậy.

Không khí lúc này cũng vô cùng quỷ dị, bên trong phòng im phắc như tờ, chỉ nghe tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn gỗ nhè nhẹ nhịp nhàng của Liễu Trường Lệnh. Bên ngoài phòng đuốc cháy sáng rực, trước cửa còn đặt một chậu than lớn cháy đỏ, hộ vệ Liễu gia đứng xung quanh rất có trật tự cùng một người toàn thân mặc y phục dạ hành đang phủ phục quỳ dưới đất.

Thời gian chậm chạp trôi qua khoảng một nén nhang thì Liễu Trường Lệnh cũng đột ngột bước ra đến cửa, ánh mắt sắc bén lấp lánh ẩn chứa một tia nhẫn tâm lạnh lẽo, Lam Nhi tự mình đi ra đến trước mặt thích khách kéo khăn che mặt xuống, vậy mà xuất hiện trước mắt mọi người lại là một trong những thị vệ đi theo Đại tổng quản tuyên chỉ, còn là người từng đứng cạnh hắn rất nhiều lần. Điều này thực sự quá nguy hiểm, nhưng với tình hình trước mắt, khả năng hắn nghe lệnh Đại tổng quản không cao bởi vì hiện tại đối với Chu Đại tổng quản thì sự an toàn của hắn vô cùng quan trọng, nhiệm vụ của Đại tổng quản là phải tìm cách đưa hắn an toàn về Nội Đình. Nếu hắn có tổn hại gì hay là bị giết chết trên đường đi thì coi như cái đầu của lão già họ Chu hắn cũng dọn chỗ theo luôn, huống hồ Đương kim Hoàng đế tất nhiên hiểu rõ kết quả nếu quân An Hà đối đầu với Liễu gia quân sẽ như thế nào, không chỉ gây ra nội chiến khốc liệt mà còn tạo ra lỗ hổng để ngoại bang thừa cơ tấn công từ nhiều phía.

Tên thích khách bị Khải Tiệp dùng ngân châm khiến hắn tê liệt toàn thân nhưng trong ánh mắt của tên thích khách đó không chứa một tia sợ hãi nào, sự lạnh lùng quyết tuyệt hiện rõ trong mắt khiến Liễu Trường Lệnh cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng Liễu Trường Lệnh lại rất tự tin về thủ đoạn của mình nên cũng nhàn nhạt bước đến gần hai bước cúi người quan sát kĩ hơn một chút. Khải Tiệp dù đã khiến hắn tê liệt nhưng vẫn lo lắng cho sự an toàn của Liễu Trường Lệnh nên đặt kiếm trước yết hầu chế trụ khiến tên thích khách đó luôn phải quỳ hai chân dưới đất.

Hộ vệ mang ra một bộ bàn nhỏ, đặt cách tên thích khách tầm năm bước chân. Liễu Trường Lệnh thong thả ngồi xuống nhấp từng ngụm trà một. Mọi người xung quanh cũng lấy Liễu Trường Lệnh làm trung tâm chừa ra một khoảng tròn khá rộng rãi. Trước thái độ im lặng của Liễu Trường Lệnh, mỗi người có mặt ở đó đều cảm thấy khá sợ hãi và lo lắng.

Khi chén trà được đặt xuống bàn, Liễu Trường Lệnh chỉ nhẹ nhàng nói một chữ "lưỡi" thôi thì ngay lập tức tên thích khách đã bị Liễu Tự cắt lưỡi xuống, một tiếng rên đau cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc lưỡi của mình bị cắt xuống một cách gọn gàng. Liễu Trường Lệnh yên lặng ngồi trên ghế nhìn tên thích khách một lúc nhưng cũng không nói gì, thật lâu sau mới nhìn Liễu Tự cười nhẹ một cái mà bàn tay trái, bàn tay phải, mắt trái, tai phải của tên thích khách đều bị cắt xuống. Có lẽ đối với người thường thì sự đau đớn này đủ để hắn chết đi sống lại nhiều lần rồi, nhưng đối tượng lại là một người có thể chất vô cùng tốt, bên cạnh lại có một đại phu cực kì giỏi có thể giúp hắn tỉnh táo nhất khi bị tra khảo.

Khi năm bộ phận cơ thể của tên thích khách đã bị cắt xuống, lúc này Liễu Trường Lệnh mới ung dung nhàn nhã đứng lên nhìn hắn một chút rồi nói: "Cho dù ta vô dụng không làm được chuyện gì lớn lao, trên không thể báo ân quốc gia, dưới chưa bảo toàn bách tính được nhưng chung quy vẫn xuất thân từ tướng phủ, phụ thân ta nhiều năm chinh chiến, ít nhiều thì ta cũng sẽ học được chút ít thủ đoạn từ người chứ, đâu thể nào để các ngươi trèo lên đầu Thế tử Định Quốc An ta đây ngồi được. Hôm nay, chân ta còn chưa đi xa Bình Nguyên thì các ngươi đã nóng lòng tiễn ta lên đường rồi, nếu các ngươi đã không giết được ta, vậy để ta cho các ngươi thấy thủ đoạn của Định Quốc An Thế tử Liễu Trường Lệnh ra tay độc ác thế nào."

Liễu Trường Lệnh ngồi xổm xuống mặt đối mặt với tên thích khách kia, trong đáy mắt lóe lên một tia sắc lạnh, ngón tay thon dài vờn từ con mắt bị moi chỉ còn một hốc máu đỏ tươi sang con mắt lành lặn, ép tên thích khách nhìn rõ từng chuyển động của mình. Và dù tên thích khách không thể cử động được nhưng cơ thể vẫn run lên vì đau đớn và sự sợ hãi đang ngày một tăng dần.

Khi tất cả những người đứng xung quanh đều tập trung vào ngón tay của Liễu Trường Lệnh thì ngay trước sự chăm chú của họ, Liễu Trường Lệnh bất ngờ nhanh như chớp cắm sâu hai ngón tay vào con mắt đó, máu bắn ra dính cả tay áo của hắn khiến thị giác của mọi người bị kích thích cực kì mạnh, lúc rút ra cũng mang theo cả tròng mắt rơi xuống, bỏ lại một hốc mắt tuôn máu ròng ròng và một gương mặt đầy máu như quỷ dữ.

Ánh mắt Liễu Trường Lệnh u ám nhìn bàn tay đầy máu của mình một cái rồi ghét bỏ đưa ra để Hồng Nhi Lam Nhi dùng rượu rửa sạch. Suốt cả quá trình, từ ánh mắt đến khí tức tản mát xung quanh Liễu Trường Lệnh đều khiến những người xung quanh có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Bốn người Hồng Lam Liễu Khải đi theo hắn đã lâu, hiểu rất rõ tính cách con người hắn. Bình thường luôn mang dáng vẻ ôn hòa tốt tính, đối xử rất tốt và dễ chịu với những người xung quanh. Trước mặt Liễu Trường Lệnh, họ có thể thoải mái đùa giỡn không cần kiêng dè nhiều thứ, có khi hắn cũng sẽ tham gia vào những trò đùa đó. Tuy nhiên, khi hắn nghiêm túc hoặc thực sự nổi giận thì bất cứ ai cũng không dám có hành động tùy tiện nào, thậm chí không thể nói sai một từ. Khí thế bẩm sinh trên cơ thể hắn khi lan tỏa có thể khiến Định Quốc An công danh tiếng lẫy lừng thối lui ba bước.

Thật ra, việc bị thích khách ám sát vốn dĩ không đến mức chọc cho hắn sinh khí, vì những chuyện như thế hắn cũng đã gặp không ít lần, chỉ có điều hắn cực kì ghét bị nghe lén mà tên thích khách hôm nay lại bị bắt lúc hắn đang tắm, điều này vô tình đã phạm vào hai điều tối kị. Để đảm bảo bí mật thân phận thì chỉ có cách giết chết thích khách mà thôi. Nhưng mà cách giết man rợ này lại cho thấy hắn đang trút giận chứ không phải vì tức giận nhất thời, cơn giận đã được kềm nén âm ỉ mấy ngày qua hoàn toàn bộc phát, bộc phát một cách dữ dội mà triệt để nhất.

Việc bị ép trở về Nội Đình lần này vô tình đã cuốn lên những ẩn tình phía sau, kéo theo rất nhiều mối quan hệ mập mờ lợi ích của hệ thống quan viên và hoàng thất. Tuy nói Liễu gia trung lập không nghiêng về bên nào, nhưng cũng không thể không tìm hiểu kỹ càng những sợi dây đang chồng chéo lên nhau một cách phức tạp trước mắt được. Nhưng mà càng tìm hiểu sâu hơn thì những mắc xích móc nối trong vụ án Dung gia năm xưa càng trở nên rõ ràng hơn, đó cũng là một trong những nguyên nhân thực sự phía sau khiến hắn phát hỏa, mà khi phát hiện thích khách là một trong những tên thị vệ đi theo bên cạnh Đại tổng quản thì Liễu Trường Lệnh lại càng không nhịn được mà xuống tay tàn nhẫn hơn.

Tuy sinh ra là nữ nhi nhưng Liễu Trường Lệnh lại có tính cách mạnh mẽ và vô cùng quyết đoán. Được nuôi dạy như một nam tử thực sự càng khiến tính cách hắn quyết tuyệt và kiên cường hơn rất nhiều. Mỗi ngày của hắn đều sống trong sự phòng bị trước sau, hành sự cẩn thận dè dặt. Liễu Trường Lệnh rất yêu thương dân chúng, sống có trách nhiệm, vui vẻ hòa nhã với mọi người, rất nhiều chuyện đều ép dạ cầu toàn miễn sao người thân hắn được bình an là đủ. Thế nhưng, Liễu Trường Lệnh trong mắt kẻ thù lại như Tu La khát máu, vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, thủ đoạn ngoan tuyệt tàn ác. Có lẽ, từ khi sinh ra và lớn lên, hắn đã không thể dung được hai từ "kẻ thù" này rồi, nhất là những người có sức uy hiếp, có khả năng tổn hại đến Liễu gia, Liễu gia quân và những người vì mục đích không từ thủ đoạn làm hại đến dân chúng vô tội.

Rửa tay cho Liễu Trường Lệnh xong, Hồng Nhi rút khăn lụa từ trong áo ra cẩn thận lau thật kĩ từng ngón tay của hắn. Liễu Trường Lệnh dáng cao vai rộng đứng đó nhìn xuống tên thích khách bằng khí sắc lạnh tanh nhưng cũng đầy khí thế cường ngạo, một lúc sau mới quay lưng đi vào trong, tâm bình khí hòa ra lệnh: "Đánh chết, ta thay y phục xong sẽ đưa hắn cùng sang thăm hỏi Đại tổng quản Chu Quách."