Liễu Tướng Quân

Chương 3: Thất Khiếu Bát Xà Độc



Ngưu xa của Thế tử Liễu gia dừng trước đại môn Liễu phủ. Gia đinh nha hoàn vội vã đưa Lam nhi vào phòng chữa trị, đại phu giỏi nhất phủ cũng đã được cho gọi, vừa đến trước mặt liền bị Thế tử nửa lôi nửa kéo đi vào phòng.

Trên giường, đôi môi Lam Nhi đã sớm tím tái, sắc mặt nhợt nhạt và cơ thể run lên từng hồi. Hồng Nhi và Liễu Tự nhanh chóng bảo những người khác ra ngoài rồi đóng cửa lại, Liễu Tự tự giác ôm kiếm đứng chắn cửa ra vào canh giữ bên ngoài không để người khác làm phiền.

Đại phu quen thuộc bày ngân châm ra, tự mình đốt đèn rồi nhúng ngân châm qua rượu, hơ qua lửa sau đó đưa cho Liễu Trường Lệnh.

Trong lúc này, Liễu Trường Lệnh đâu còn chút dáng vẻ nào là một hoàn khố vô dụng ham hưởng thụ, mê nữ sắc. Ánh mắt trong suốt kiên định khiến cho bất cứ người nào nhìn lâu vào cũng xuất hiện cảm giác trần trụi hoang sơ. Bàn tay đã tháo hết những chiếc nhẫn quý giá sang trọng màu sắc sặc sỡ xuống, lau nhẹ qua khăn thấm rượu liền trở nên sáng bóng sạch sẽ, màu da không trắng nõn mà hơi ngâm đậm chất người phương Nam, ngón tay dài không ốm nhỏ thanh mãnh như nữ nhi mà đầy đặn hữu lực, đẹp đến hoàn hảo.

Hai ngón tay của Liễu Trường Lệnh thuần thục nhận ngân châm, xác định vị trí rồi đâm xuống một cách dứt khoát và chính xác. Liễu Trường Lệnh và đại phu nhịp nhàng người đưa kẻ nhận, thoáng chốc đã ghim hơn 20 ngân châm lên người Lam Nhi. Máu đen từ mũi, tai và miệng Lam Nhi từ từ chảy ra đặc quánh. Hồng Nhi đứng bên cạnh định lấy khăn lau đi liền nhận được cái lắc đầu của đại phu đành im lặng đứng nhìn.

Liễu Trường Lệnh cứ thế ghim hết châm này đến châm khác lên cơ thể Lam Nhi, thẳng đến lúc trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng mới ngừng lại. Thở phào một hơi dài, sau đó ngoắc tay cho Hồng Nhi đến chăm sóc Lam Nhi, bản thân cầm lấy khăn qua quýt lau tay vài cái rồi đến ghế tựa ngồi xuống khép hờ đôi mắt. Đại phu thu dọn đồ đạc xong, lấy ra giấy bút đến ngồi đối diện Liễu Trường Lệnh im lặng chờ đợi.

Dường như có một sự ăn ý đặc biệt giữa những người trong căn phòng này, lại thoáng cảm giác sự ăn ý đó chỉ có thể do vô số lần đã từng mới có thể dưỡng ra được. Không cần nói ra bất cứ câu gì, chỉ cần một cử chỉ hoặc một ánh mắt liền có thể khiến cho đối phương hiểu được việc cần làm. Phối hợp nhịp nhàng như thế cần có bao nhiêu tinh tế và quen thuộc, người ngoài khó mà cảm nhận rõ được.

Liễu Trường Lệnh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng miệng đã chậm rãi bắt đầu đọc tên một số loại dược liệu, đại phu cũng liên tục ứng theo viết thành đơn thuốc. Sau khi viết xong, đại phu mang đến bên cửa gõ nhẹ hai tiếng, Liễu Tự bên ngoài lúc này mới mở cửa nhận đơn thuốc vào tay.

"Phần trên là uống, phần dưới là nấu nước ngâm." Đại phu chỉ đơn giản nói một câu như thế, Liễu Tự liền gật đầu quay lưng phân phó người đi chuẩn bị thuốc.

Sau khi đóng cửa lại, đại phu lấy từ trong tráp ra một lọ sứ xanh biếc, đổ ít chất lỏng trong lọ vào lòng bàn tay rồi đến bên cạnh Liễu Trường Lệnh nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay hắn.

Đến khi đại phu xoa bóp xong hai tay cho Liễu Trường Lệnh thì Hồng Nhi cũng đầu đầy mồ hôi bước qua, nói: "Thế tử, Hồng Nhi đã lau sạch vết máu cho Lam Nhi rồi. Tình hình hiện tại cũng không đáng ngại nữa, hay là Hồng Nhi hầu Thế tử đi nghỉ ngơi, giờ cũng sắp sang canh tư rồi. Chuyện còn lại ở đây cứ giao cho Khải Tiệp đại ca và Liễu Tự đi."

Liễu Trường Lệnh mở mắt nhìn Hồng Nhi một cái, lại quay mặt đăm chiêu nhìn Lam Nhi hôn mê nằm trên giường một lúc thật lâu mới uể oải lên tiếng: "Năm nay ta mười lăm tuổi rồi, chắc là rất nhanh sẽ nhận được chiếu chỉ vào kinh. Mấy năm nay danh xấu lan xa, người trong Định Quốc An phủ ở Nội Kinh cũng báo lại lời đồn đại về Thế tử Định Quốc An vô dụng yếu nhược, chỉ sợ mấy lời đồn đại này vẫn chưa làm an lòng Hoàng đế. Việc hôm nay, không biết là có người thực sự muốn diệt ta hay là Hoàng đế muốn dò la thực lực của ta nữa."

Khải Tiệp đại phu nhìn Liễu Trường Lệnh, lộ ra sắc mặt u ám hỏi: "Thế tử, loại độc mà Lam Nhi trúng là gì vậy?"

Liễu Trường Lệnh xoay lại nhìn Khải Tiệp, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy độc này thế nào?"

Khải Tiệp nghiêm túc trả lời: "Thuộc hạ cảm thấy độc này không giống như những loại độc bình thường ở An Hà, giống như có nguồn gốc từ Độc Cách Ly."

Liễu Trường Lệnh gật đầu xác nhận, trả lời: "Đúng vậy, đây là Thất Khiếu Bát Xà Độc của Xà Tộc."

"Xà Tộc?" Hồng Nhi ngạc nhiên kêu lên.

Lúc này Liễu Tự bên ngoài cửa cũng đi vào, vừa vặn nghe Hồng Nhi nói liền nhìn Khải Tiệp một cái, hướng Liễu Trường Lệnh hành lễ xong cũng đứng yên đợi hắn nói tiếp.

Liễu Trường Lệnh nghiêng đầu nhìn Khải Tiệp, thấy đôi tay hắn vô thức siết chặt lại, yết hầu khẽ động nên cười nhẹ một chút. Ra hiệu cho Hồng Nhi rót trà, uống một ngụm thông giọng xong mới từ từ giải thích: "Xà Tộc là bộ tộc cao quý nhất của Độc Cách Ly, có thể nói là cao quý hơn cả Hoàng thất Độc Cách Ly nữa. Tuy gọi là Xà Tộc nhưng họ hoàn toàn không có cùng huyết thống với nhau. Bên trong nội bộ Xà Tộc phân bố thế nào cũng chưa có ai điều tra được, chỉ biết Xà Tộc độc chiếm một vùng trung tâm quan trọng, được quân đội ngày đêm bảo vệ vô cùng cẩn mật."

Nghe đến đây, Hồng Nhi không ngăn được mà thắc mắc: "Thế tử, nếu không có cùng huyết thống sao có thể gọi là Tộc được. Như thế khác nào bao nhiêu công sức gầy dựng giữ gìn đều trao vào tay người khác, mà phụ mẫu huynh đệ đều chẳng có gì sao?"

Liễu Trường Lệnh cười cười, đứng lên đi đến bên cạnh Lam Nhi ngồi xuống, vừa tuần tự rút châm vừa nói: "Bọn họ là một nhóm người được bảo hộ của Hoàng gia và bách tính. Độc Cách Ly khác với Mạc Cách Ly ở chỗ họ không giỏi chiến đấu nhưng lại cực kỳ giỏi dụng độc. Những thứ độc họ dùng thường được bào chế vô cùng tỉ mỉ, độc tính âm hiểm và phức tạp."

Thả vài chiếc châm vừa rút ra từ người của Lam Nhi, Liễu Trường Lệnh rít vào một hơi qua kẽ răng rồi thở hắt ra, nói tiếp: "Nếu hôm nay ta là người trúng châm độc thì chắc chắn lúc này ta đã mất mạng rồi. Thứ nhất, vì ta là người duy nhất ở đây có thể giải được loại độc này. Thứ hai, là vì trước kia ta từng trúng Cửu Hoa Xà. Hai loại độc này gặp nhau chính là chí độc, tim ngừng đập trong ba hơi thở."

Liễu Tự nghe vậy khó hiểu hỏi: "Nhưng mà Thế tử trúng Cửu Hoa Xà đã 5 năm, chất độc vốn đã được giải từ lâu rồi mà."

Liễu Trường Lệnh đáp: "Tuy rằng ta trúng Cửu Hoa Xà đã qua nhiều năm, cũng đã giải độc nhưng dạ dày vẫn bị tổn thương, cho đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Nếu trúng thêm Thất Khiếu Bát Xà độc nữa, cho dù ta có chín cái mạng cũng không cầm cự nổi 1 canh giờ."

"Ác độc thật đấy!" Hồng Nhi lo lắng, bất giác đứng xích lại gần Liễu Trường Lệnh thêm một chút, bày tỏ nghi vấn: "Không lẽ người muốn hạ độc Thế tử là cùng một bọn với người trước kia? Thời gian lâu như vậy không có động tĩnh gì, bây giờ lại ra tay với Thế tử, mục đích của họ chắc không đơn giản chỉ là muốn lấy mạng Thế tử thôi đâu, rốt cuộc mục đích thực sự là gì?"

"Ta không biết mục đích của họ là gì, nhưng đám người trước kia và cô nương vũ cơ hôm nay ám sát ta không chung một nhóm. Lại nói, Xà Tộc kia có sự tuyển chọn nhân mạch rất kỳ lạ, phàm trẻ sơ sinh là nam hài vừa tròn tháng đều sẽ bị mang đi, sau một tháng lại được trả về. Đến năm 9 tuổi, những đứa trẻ phát độc đều sẽ nhận được một viên giải dược, từ đó sống yên ổn như những người bình thường khác. Còn những đứa trẻ đã qua thời hạn mà vẫn không phát độc sẽ được đưa đi, lúc đó gia đình sẽ nhận được năm nghìn lượng bạc trắng và một tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài đó có thể đổi được ba lần khai ân cho tử tù, mỗi năm có thể dùng lệnh bài đến nha môn nhận 30 lượng bạc vào ngày cuối cùng của năm, và được nhận trong 30 năm."

"Trao đổi thế này cũng quá hời rồi, trong nhà sinh thêm vài nam hài thì cả đời sẽ không cần lo cái ăn cái mặc nữa." Liễu Tự lắc đầu cảm thán.

Hồng Nhi bật cười đáp: "Ngươi mơ đẹp thật đấy, đâu phải nam hài nào sinh ra cũng đều được chọn. Khi mang thai cũng đâu quyết được là nam hài hay nữ nhi chứ, sinh ra nhiều không nghèo chết mới lạ đó."

Khải Tiệp đại phu im lặng lắng nghe, lúc này lại nhíu nhíu mày suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Thế tử, vậy sao người biết vũ cơ hôm nay và nhóm người áo đen trước kia không chung nhóm?"

Liễu Trường Lệnh ngẩng đầu nhìn Khải Tiệp một cái, thả chiếc ngân châm cuối cùng vào chậu nước, đứng dậy đắp lại chăn cho Lam Nhi rồi mới nói: "Thứ nhất, Xà Tộc chỉ dùng nam, không dùng nữ. Thứ hai, ngân châm của Xà Tộc được đặc chế rỗng ruột, trong ruột đều là chất độc cực mạnh. Một khi trúng châm thì chất độc ngấm dần qua da thịt, muốn độc phát tác cần ít nhất nửa nén hương. Người trúng châm sẽ rất khó để cứu chữa vì ngân châm có gai ngược ở đuôi, rất khó rút ra. Muốn lấy được châm cần phải xác định vị trí chính xác, dùng dao rọc một đường mới có thể lấy ra được, lúc đó độc cũng đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng rồi."

Liễu Trường Lệnh nói xong nhìn thẳng vào mắt Khải Tiệp. Khải Tiệp liền tiếp lời: "Còn độc của vũ cơ hôm nay, dù đúng là độc của Độc Cách Ly nhưng bị sử dụng theo cách ngược lại. Chỉ tẩm độc bên ngoài và dùng ngân châm bạc chứ không dùng ngân châm vàng."

Liễu Trường Lệnh mĩm cười gật đầu có ý khen ngợi, tiếp tục nói: "Thứ ba, Xà Tộc chọn người khắc khe nên sẽ không dùng người phí phạm. Vũ cơ này cầm ngân châm trực tiếp bằng tay, lại giấu ngân châm trong tóc được một khoảng thời gian, e rằng lúc này cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn."

Ba người nghe xong liền choáng váng nhìn nhau, trong lòng chợt cảm thấy lạnh run. Cách thức giết địch giết luôn người của mình thế này thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Liễu Trường Lệnh phủi phủi hai tay vào nhau vài cái, không có hình tượng ưỡn người vươn vài một cái rồi phân phó: "Được rồi, quay qua quay lại ta cũng sắp mệt chết rồi. Gọi hai nha hoàn đến chăm sóc Lam Nhi, khi nào cô ấy tỉnh lại thì cho uống thuốc rồi ngâm dược liệu đủ một canh giờ, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Liễu Tự và Khải Tiệp lui xuống nghỉ ngơi đi, sau khi dùng bữa trưa xong thì đến chỗ ta, ta có việc giao cho hai người. Hồng Nhi theo ta về phòng, bản thế tử không chịu nổi nữa rồi." Nói xong liền ngáp một cái thật lớn rồi dẫn đầu đi ra ngoài.