Liễu Tướng Quân

Chương 9: Thăm dò



Cả hai cùng uống rượu một lúc, chợt Liễu Trường Minh như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Đại tổng quản: "A đúng rồi, lúc nãy công công có nói đến chuyện có người dèm pha Trường Lệnh, không biết công công nghe được từ đâu?"

Đại tổng quản nghe Liễu Trường Minh hỏi lại vấn đề đó, trong lòng cho rằng Định Quốc An công muốn bao che việc xấu cho con trai mà truy tra gốc ngọn nguồn tin, mà trên thực tế thì tin tức này được truyền từ nội gián được Hoàng thượng bí mật cài trong Liễu phủ hơn hai năm nay. Dù kinh thành Nội Đình cũng có không ít người phú quý quan lại truyền tai nhau về Thế tử Định Quốc An, nhất là những gia tộc có nữ nhi đến tuổi cập kê, nhưng dù sao đây cũng là hai nguồn tin hoàn toàn khác nhau. Chính ông cũng không rõ là gia tộc nào đang bàn luận, nếu nói đại một gia tộc nào đó, dù có hay không thì với tính cách ngang ngược của Thế tử và lòng muốn bảo vệ con của Định Quốc An công, không biết lúc đó lại gây ra sóng gió gì.

Thấy Đại tổng quản lưỡng lự suy nghĩ, Liễu Trường Minh biết bản thân đã thành công trong việc bóp méo suy nghĩ trong lòng lão hồ li này rồi nên cố tình bồi thêm một nhát, cầm ly rượu đưa tới nhỏ giọng nói: "Công công, Liễu mỗ biết ông khó xử nhưng ông cứ yên tâm đi, ta nhất định không tiết lộ ra ngoài. Xảy ra chuyện gì một mình Liễu mỗ gánh vác, tuyệt đối công công không có chút liên quan gì."

Liễu Trường Minh nhìn ra một tia lo lắng trong mắt Đại tổng quản, ông cười thầm trong lòng đến quặn cả ruột, trên mặt lại làm ra vẻ vừa lo lắng vừa cầu cạnh. Ông tự mình nhích lại gần Đại tổng quản hơn một chút, rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, hạ thấp giọng hơn nói: "Công công, hôm nay ông cũng chứng kiến cảnh Thế tử bướng bỉnh ham chơi rồi đấy, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Liễu gia dù sao cũng chỉ có một người thừa tự là nó thôi, sau này cũng phải giao hết vào tay Thế tử, bây giờ cứ để người ngoài bàn tán tự do như thế cũng không hay lắm, sau này e là.."

Liễu Trường Minh không nói tiếp mà dúi ngân phiếu vào tay Đại tổng quản, dùng giọng điệu của bọn nịnh thần phô bày nói: "Công công, ông xem như chúng ta nói chuyện phím đi, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy ông, thế nào?"

Trong lòng Đại tổng quản từ sớm đã không ngừng đem Định Quốc An công ra mắng đến cẩu huyết lâm đầu rồi. Thầm mắng lão đầu ngươi cũng thật biết nói chuyện, con trai ngươi vì một nha hoàn mà gây chuyện bên ngoài, còn tháo luôn bảng hiệu của nhà người ta xuống, nghênh ngang mang theo nha hoàn thông phòng bên mình. Một đêm không có mỹ nhân làm ấm giường liền sinh khí đến mức cả phụ thân mình cũng cãi lại, mấy năm qua bao nhiêu sách vở trúc giản trong phòng đều mới tinh, cả cái Bình Nguyên này ai ai cũng biết Thế tử Định Quốc An luôn thức dậy vào lúc ngọ thiện đã vãn, trời chưa tối đã có mặt ở thanh lâu tửu quán. Bây giờ ngươi lại vì muốn đè ép tiếng xấu cho con mình mà hối lộ ta đây, đó là nghịch tử ác bá chứ nào phỉa hài tử ham chơi?

Dù trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ, nhưng trái lại điều đó sẽ làm Hoàng thượng an tâm. Hai năm qua dù luôn nắm bắt tin tức do nội gián gửi về, chung quy Hoàng thượng cũng chưa an tâm hoàn toàn, lần này ông đến đây vừa truyền thánh chỉ cũng vừa xác nhận lại những tin tức này, xem có thể tiếp tục sử dụng nội gián này hay không. Cũng may, chuyến đi này đã thu được kết quả rất tốt.

Một vị Thế tử đầy tai tiếng như thế này lại được sinh ra từ một gia đình vọng tộc, hằng ngày có không biết bao nhiêu con mắt chòng chọc nhìn vào. Không chỉ để đánh giá thế cuộc, mà còn để suy tính kế hoạch lâu dài hơn, và dĩ nhiên nữ nhân chính là cầu nối lớn nhất trong những kế hoạch này. Chẳng cần Thế tử tài giỏi thông minh, chỉ cần địa vị ổn định và hậu phương vững chắc thì chắc chắn những thế lực khác sẽ không tiếc dùng một nữ nhi để lôi kéo, thậm chí ra đòn sát thủ.

Đối với Hoàng thượng cũng vô cùng có lợi, Thế tử càng vô dụng thì việc khống chế càng dễ dàng, nếu ngày sau đẩy ra chiến trường cũng sẽ nhẹ nhàng thoải mái mà da ngựa bọc thây. Còn hiện tại cứ dung túng hắn điên điên khùng khùng vô pháp vô thiên thế này mà nắm trong tay thì tạm thời cũng có thể coi là đã cầm dao kề vào cổ Định Quốc An công rồi, không lo ông ta làm ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

Thế tử lười học văn ghét luyện võ, bao nhiêu tâm tư đều đặt hết lên người nữ nhân, dù có cho danh vị cao bao nhiêu cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì. Với lại những người quen sống trong phú quý, quen có người hầu hạ cẩm y ngọc thực, không dễ dàng từ bỏ cuộc sống vinh hoa đang có.

Đại tổng quản trong lòng chợt cảm thấy nửa bi nửa hỉ nhịn không được mà thở dài một hơi, xem như ông đã tận mắt chứng kiến cảnh cây ngọt sinh trái đắng rồi. Mà thôi, coi như sự vô dụng của Thế tử là bùa hộ mệnh của Liễu gia đi vậy, vì nếu không vô dụng thì cuộc sống cũng chẳng còn dễ dàng nữa.

Nghĩ vậy, Đại tổng quản nhẹ tay đẩy ngân phiếu trở lại cho Liễu Trường Lệnh, nói: "Định Quốc An công khách sáo rồi, Chu Quách ta mười tuổi đã vào cung làm thái giám trong thượng cục phòng rồi chuyển sang hầu hạ Hoàng thượng, bao nhiêu năm nay rất hiếm khi ra khỏi cung, làm sao mà biết tin đồn đến từ đâu chứ."

Đại tổng quản nói rồi liền gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cúi đầu ăn để tránh đối diện với ánh mắt của Liễu Trường Minh. Lần này đến lượt Liễu Trường Minh khó hiểu nhíu mày, hỏi: "Vậy lúc nãy công công nói.."

Đại tổng quản thấy Liễu Trường Minh đã quyết không buông chuyện này nên cũng không thừa nước đục thả câu, trả lời: "Ậy.. Định Quốc An công cứ yên tâm, ở trong cung không có bất kỳ tin đồn gì về Thế tử cả. Chẳng qua mấy hôm trước ở khách điếm gần đây chúng ta có xuống ăn bữa cơm và thay ngựa. Ta tình cờ nghe được mấy người nói chuyện ở bàn bên nên mới hỏi ngài vậy thôi, cũng để ngài biết bên ngoài có người bàn tán như thế. Điêu dân mà, lời nói không dễ nghe."

Nghe lời này, Liễu Trường Minh trong lòng thoáng cười nhạo khả năng bịa chuyện của vị Đại tổng quản này quá tệ. Ông biết rõ lộ trình gấp rút của đội ngũ tuyên chỉ này vốn ba ngày đi đường mới ngủ một đêm, cuối canh hai nghỉ đầu canh năm đã lên đường. Thay ngựa cũng là thay ở dịch trạm, cứ ba canh giờ thay một lần, vừa thay ngựa vừa bổ sung lương khô nước uống cao lắm cũng chỉ nửa canh giờ. Mật thám của ông liên tục thay nhau thúc ngựa hỏa tốc ngày đêm về Bình Nguyên cũng chỉ đến nơi trước một ngày hai đêm. Làm sao mà có thời gian ở khách điếm nghe người dân dã bàn luận chuyện nhà quan, mà cho dù có thể ghé khách điếm thì vị Đại tổng quản này có thể có thể ngồi bàn bình thường dưới đại sảnh sao, lời này nói ra chẳng khác nào viết sẵn lên mặt đây là nói dối. Trước giờ dưới sự cai quản của Liễu Trường Lệnh, Bình Nguyên an cư lạc nghiệp, cuộc sống dân chúng ngày càng sung túc, khung cảnh náo nhiệt phồn hoa, càng không thể có điêu dân to gan tự do nói lời xằng bậy được.

Bình Nguyên thuộc quản hạt của Liễu gia, dù Thế tử nổi danh ăn chơi bao năm qua nhưng cũng không gây ra chuyện gì lớn ngoài vài chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi không thông kinh văn chẳng màng luyện võ, ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt lui tới lâu quán trà đình tửu điếm.

Hôm nay náo loạn tháo dở biển hiệu của Hồng Kim Lâu ngoài mặt là báo thù cho Lam Nhi, bày ra một bộ mặt vô lại cậy quyền thế nhưng trước đó ám vệ đã điều tra ra, Hồng Kim Lâu là chỗ mà nhóm người dị tộc của Bắc Đế Tỵ Sung thường hay lui tới nên nhân cơ hội này múa một màn Thế tử hư hỏng ngang ngược trước mặt Đại tổng quản, về sau khi Liễu Trường Lệnh vào Nội Đình tự nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt.

Liễu Trường Minh lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, tay lại đẩy ngân phiếu vào lại trong tay của Đại tổng quản, nói: "Công công cứ nhận đi, coi như đây là thành ý của Liễu mỗ bù đắp chút công sức công công đường xa đến đây, ngày sau ở Nội Đình còn mong công công chiếu cố cho Trường Lệnh một chút. Công công đừng ngại, bao nhiêu đây cũng không tính là nhiều đâu."

Đại tổng quản bày ra vẻ mặt khó xử, tay lại cầm lấy nhét vào ngực mình: "Định Quốc An công thực sự khách sáo quá rồi, ngài nói vậy làm lão nô không dám từ chối nữa. Lão nô nghe lời nhận cái này cho ngài vui thôi đó nghe. Ngày sau ở Nội Đình, lão nô sẽ nghe theo Thế tử sai phái."

"Coi công công nói gì kìa, sao Trường Lệnh lại có thể sai bảo ông. Công công là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, là người Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, thời gian công công ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng còn nhiều hơn bất cứ ai, Trường Lệnh sau này được công công trông nom để mắt tới thì Liễu mỗ đã có thể yên tâm rồi. Ngày sau công công có cần gì xin cứ tự nhiên nói, trong khả năng của Liễu mỗ nhất định Liễu mỗ sẽ đáp ứng tất cả."

Liễu Trường Minh đột ngột nắm lấy tay Đại tổng quản khiến ông hơi giật mình, nhưng sau đó Liễu Trường Minh lại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay ông vài cái, nhẹ giọng nói: "Trường Lệnh từ nhỏ mất mẹ, lớn lên mất nhũ mẫu, ta lại ít về nhà nên không thể ở bên cạnh kề cận dạy dỗ trông nom khiến nó văn võ đều không tinh thông. Khi bé Trường Lệnh từng bị trúng độc nên cơ thể nam tử lại nhỏ nhắn yếu ớt, sợ gió sợ lạnh rất dễ bị bệnh. Bây giờ lại một mình ngàn dặm xa xôi về Nội Đình, ta mong công công có thể chiếu cố nó thêm một chút, coi như giúp ta bảo vệ cho nhà họ Liễu huyết mạch duy nhất này để ngày sau có người kế tự Liễu gia, để ta có chết cũng có thể ăn nói với tổ tiên họ Liễu dưới suối vàng, ta sẽ không quên ơn của công công đâu."

Đại tổng quản bản tính thích ngọt, lại nghe Liễu Trường Minh nói như thế khiến ông ẩn ẩn đau trong lòng, dù sau ngày đầy tháng năm đó quả thật là Liễu Trường Lệnh mạng lớn mới có thể sống đến bây giờ nên Đại tổng quản đem cái tay còn lại úp lên trên tay Liễu Trường Minh, hơi nghẹn ngào hứa với Liễu Trường Minh: "Định Quốc An công đừng quá lo lắng, về Nội Đình lão nô sẽ cố gắng giúp đỡ Thế tử khi cần thiết. Thế tử tướng mạo thư sinh, dung mạo khôi ngô xuất chúng, lão nô tin chỉ cần cố gắng bồi dưỡng một thời gian, nhất định sau này sẽ trở thành một tướng soái tài giỏi."

Hai người nói chuyện thêm một lúc, đến khi rượu đã thấm ngà ngà thì Liễu Trường Minh đích thân đưa Đại tổng quản về phòng khách nghỉ ngơi, sau đó bản thân cũng cùng hộ vệ trở về phòng của mình. Hộ vệ bên cạnh đỡ Liễu Trường Minh nằm xuống giường, tháo giày đắp chăn cho ông xong liền lui ra gian ngoài nghỉ ngơi.

Khi tiếng đóng cửa vang lên một lúc, Liễu Trường Minh thanh tĩnh ngồi dậy, cẩn thận dùng chăn phủ lên gối dài, lôi một đôi giày khác dưới giường ra mang vào. Bước chân nhẹ nhàng đi vòng ra sau trướng đây cửa mật thất đi vào.