Lily And Piggy

Chương 15



(っ◔◡◔)っ ♥ 015. Biết là anh (h) ♥

Edit: Vũ Quân

Giang Giang nằm trên sô pha, cô dùng tay cố gắng kéo cổ áo ra, móng tay không cẩn thận cào lên cổ, tạo ra những vệt đỏ kinh người.

Bùi Kính nhanh chóng chạy qua giữ chặt tay cô, anh cúi người bế cô vào phòng ngủ.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đây là nơi anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng giây phút này anh không có tâm trạng để quan sát. Anh đặt Giang Giang lên giường, dùng chăn quấn chặt cô lại, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm xả một bồn nước.

Xả đầy xong, anh ngó ra nhìn Giang Giang, may là cô không lộn xộn nữa, chỉ còn một ngọn núi màu trắng nhỏ nằm yên tĩnh trên giường.

Bùi Kính kiểm tra nhiệt độ của nước sau đó anh bế Giang Giang lên, đỡ cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, nhẹ nhàng sờ lên đầu cô: "Em có thể tự cởi quần áo không?"

Giang Giang đang nhắm mắt, cô không đáp lại anh. Bùi Kính thở dài, cúi đầu cởi quần áo cho cô.

Bộ váy Giang Giang mặc hôm nay có phần cúc ở trên ngực và khóa kéo nằm ở eo. Anh nhanh chóng cởi quần áo của cô ra, chỉ còn lại bộ đồ lót mày hồng nhạt. Dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo, người trong lòng anh lẩm bẩm một câu, rồi tiếp tục vô lực dựa vào ngực anh.

Bùi Kính ôm cô, anh đưa tay ra sau lưng cởi áo lót giúp cô, sau đó để cô dựa vào vai mình, cúi xuống cởi quần lót cho cô.

Giang Giang nằm trong bồn tắm, nước rất nóng khiến cô bị hun hơi tỉnh táo lại. "Nóng quá." Tóc cô ướt đẫm dính lên mặt, cô bĩu môi nói.

"Phải nóng để em ra mồ hôi mới được." Bùi Kính giơ tay vuốt tóc cô ra phía sau. Cần khiến cô toát hơi rượu trong người ra ngoài mới không quá khó chịu.

Hơi nước khiến cô ửng hồng, lông mi ướt dầm dề rũ xuống, vết hồng trên cổ rất bắt mắt, Giang Giang ôm chân ngồi trong bồn tắm, cô giống như con thú nhỏ đang bị thương.

Bùi Kính ngồi xổm bên ngoài bồn tắm, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa gáy cô. "Bây giờ em đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

Người trong bồn tắm hơi gật đầu.

"Vậy thì ngâm thêm một lát rồi hãy ra ngoài."

Năm phút sau, Bùi Kính đứng lên ôm Giang Giang ra ngoài, anh dùng khăn tắm bọc cô lại, bế cô vào phòng ngủ.

Anh sấy tóc cho Giang Giang, sau đó tăng nhiệt độ điều hòa lên mức cao nhất. Hơi nóng mang lại hiệu quả rõ ràng, chỉ một lát sau cô đã bắt đầu toát mồ hôi.

"Nóng quá." Người nằm trên giường bắt đầu rên rỉ, khăn tắm trên người cô bị bung ra.

"Ngoan, đổ mồ hôi là được rồi." Bùi Kính ngồi ở mép giường, anh duỗi tay lau mồ hôi trên chóp mũi cô.

Anh vừa định rút tay về đã bị cô nắm lấy.

Anh nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt đang tràn ngập hơi nước.

Trong phòng rất nóng, trên người Bùi Kính đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, quần áo dính chặt vào lưng anh, ướt át khó chịu.

Khăn tắm trên người Giang Giang tản ra, mắt cô hơi hé, bờ vai và cần cổ trắng nõn hơi phiếm hồng, bộ ngực với đường cong mượt mà lộ ra ngoài, và nốt ruồi nhỏ nhạt màu kia cũng bại lộ trong không khí.

Bùi Kính chỉ nhìn thoáng qua đã quay đầu đi.

"Em có thể thả tay ra không? Anh đắp chăn cho em nhé, em ngủ một giấc thật ngon đi." Giọng điệu của anh tràn ngập sự nuông chiều, giống như đang dỗ dành đứa trẻ ham chơi.

Nhưng tay anh không được thả ra, người nằm trên giường nắm cổ tay anh, trượt qua bụng nhỏ nóng bỏng và xương mu, duỗi thẳng xuống dưới.

"Thật sự nóng lắm... anh giúp em đi."

Giang Giang nắm tay anh, xoa nhẹ khe thịt, đốt ngón tay của Bùi Kính rất rõ ràng và lạnh lẽo, khiến cho cô run rẩy.

Chỉ cọ qua cọ lại vài cái cô đã không nhịn được kẹp chặt hai chân, vụng về ma sát, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi đôi môi đang cố cắn chặt.

Bùi Kính cúi đầu nhìn dáng vẻ này của cô, mắt anh tối sầm lại.

"Giang Giang, em nhìn anh đi."

Anh cúi xuống nhìn chằm chằm cô, anh lau giọt nước trên khóe mắt cô: "Em có biết anh là ai không?" Ánh mắt của người bên dưới rã rời, cô chỉ cắn chặt môi.

"Anh sờ em đi..." cô lại ứa nước mắt, chứa đựng sự cầu xin.

Bùi Kính thở dài một hơi, anh cúi xuống hôn cô.

Đôi môi kia rất mềm, tiếng rên rỉ bị chặn lại. Anh dễ dàng thăm dò vào bên trong, cuốn lấy cái lưỡi của cô. Tinh tế vuốt ve, từng nơi mềm mại trong khoang miệng dần bị nghiền qua. Anh tiếp tục di chuyển về phía trước, khuấy đảo nơi sâu hơn nữa.

Nước bọt chảy ra từ khóe miệng Giang Giang. Cô khó khăn chống đỡ nụ hôn mãnh liệt này. Sự cọ xát dưới thân ngày càng nặng nề hơn, tiếng thở dốc như muốn tràn ra từ khe hở giữa môi và lưỡi.

Cảm nhận được động tác, cánh tay bị kẹp giữa hai chân cô của Bùi Kính càng thêm dùng sức. Anh thoát khỏi sự trói buộc, nhẹ nhàng tách chân cô ra. Ngón tay thon dài vuốt ve khe hở, lưỡi cô run rẩy rụt về phía sau nhưng bị anh cuốn lấy kéo lại.

Hai ngón tay của anh tách chỗ ướt dính kia ra, ngón giữa chậm rãi tiến vào bên trong. Cái động nhỏ ướt nóng, thịt mềm nhẹ nhàng quấn lấy dị vật, khiến cổ họng anh thít chặt. Bùi Kính chậm rãi nheo mắt lại, anh bỏ thêm vào một ngón tay, hai ngón tay cùng nhau khép lại khuấy đảo bên trong, ngón tay thoáng cong lên, chạm vào điểm trên cùng. Người bên dưới đột nhiên nhỏ giọng kêu sợ hãi, đôi môi hai người tạm thời tách xa, kéo ra sợi chỉ bạc óng ánh.

Anh lại hôn cô một lần nữa, dưới tay dùng sức, trong lúc di chuyển anh chạm vào khắp mọi nơi. Chân Giang Giang đột nhiên khép lại trong lúc cô đang thở dốc, thịt non ở bắp đùi đè lên mu bàn tay của anh. Bùi Kính duỗi tay nâng mông cô lên, nhẹ nhàng xoa nắn, thấp giọng nói bên tai cô: "Ngoan, tách chân ra nào, em như vậy khiến anh không động đậy được."

Cặp chân thon dài kia lại dạng ra, ngón tay của anh thong thả di chuyển, anh cong đốt ngón tay lên mát xa hạt đậu mẫn cảm. Người nằm dưới bị kích thích, tay cô ôm chặt cổ anh, Bùi Kính càng thêm cố gắng hôn cô sâu hơn.

Tốc độ ra vào trong hành lang trở nên nhanh hơn, Giang Giang nằm trên giường không ngừng di chuyển cơ thể cọ lên trên, cô muốn lại gần anh hơn. Bùi Kính nâng eo cô lên, anh ôm cô ngồi trong lòng mình.

Người con gái cúi đầu dựa vào vai anh, lông mi của cô run rẩy, nước mắt sinh lý thấm ướt vai anh.

Anh nghiêng đầu hôn lên đôi mắt ướt át của cô, hơi thở ấm ướt của Giang Giang phả lên hầu kết của anh. Chiếc quần bên dưới trở nên chật chội đến mức khó chịu, Bùi Kính cắn vành tai cô, hàm răng dùng sức nhay nghiến, anh cười khẽ ra tiếng.

"Bé hư."

Sự kích thích trong cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ngón tay của Bùi Kính hơi tách ra, đầu ngón tay chạm vào chỗ kia. Khoái cảm ngay lập tức bùng nổ, cô run giọng thét lên, trong mật huyệt phun ra dòng nước, khiến tay Bùi Kính ướt đẫm.

Giang Giang vùi mặt vào vai anh thở hổn hển, cô nghiêng đầu cọ vào cằm anh. Bùi Kính hôn lên trán cô: "Mau ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh em."

Khi anh cho rằng Giang Giang sắp ngủ thì một đôi tay đột nhiên trượt xuống, sờ vào thân dưới đang căng cứng của anh.

Mắt Bùi Kính chợt tối đi, anh đè bàn tay đang ngọ nguậy kia lại.

Anh cúi đầu nhìn cô thật sâu, khàn giọng hỏi lại một lần nữa: "Giang Giang, em có biết anh là ai không?"

Người trong lòng anh vẫn không trả lời. Cô nắm lấy góc áo của anh muốn kéo lên trên. Anh không muốn khiến cô khó chịu, nên mới giải phóng dục vọng giúp cô, nhưng bây giờ cô đang không tỉnh táo, anh không muốn tiếp tục sai lầm nữa.

Bùi Kính thở dài, anh đè bàn tay đang lung tung kéo khóa quần anh xuống, anh vừa kéo chăn bông định đắp lên người cô thì động tác của người bên dưới đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu lên, thẳng tắp đối diện với anh:

"Anh, em biết là anh mà."

Đôi mắt kia vẫn còn cảm gíac say nhưng đã không còn mơ màng nữa, nơi đáy mắt chứa đựng sự tỉnh táo.

"Bùi Kính, em muốn anh."